27 thg 11, 2008

Truyện của tôi

Hạnh phúc đến muộn

Một lần nữa, cơn mưa chiều lại về với căn phố nhỏ. Mưa nên trời tối sớm hơn, và những con đường vì thế như đã về khuya lắm. Gió từ biển bắt đầu tràn lên, mỗi lúc một mạnh hơn. Mưa không đủ để làm em ướt. Vì bây giờ em đã có anh. Và gió, gió chỉ nhắc là từ giờ, em không còn một mình với nỗi nhớ, rằng có một ngày nào mình lại có nhau.

Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn, cơn mưa lúc chiều giờ này mới chuyển thành cơn gió mang hơi nước, chắc cũng chỉ một lúc nữa là những giọt mưa sẽ tuôn xuống khắp ngõ ngách, đường phố. Mới 8 giờ tối mà thành phố biển đã như khuya lắm, đói bụng vì chiều nay chỉ ăn qua loa sau chuyến đi dài, Thuỷ tìm xuống đường, nơi góc phố tranh thủ mua hai cái bánh bao với hộp sữa chua mang về phòng.

Khách sạn mùa này vắng khách - tuần trăng mật của Thuỷ và Tuấn bắt đầu từ hôm nay. Thủy có cô con gái rất xinh, bụ bẫm và hay cười. Ba của cháu bị tai nạn trong trận bão năm xưa, tàu đắm ngoài biển khơi. Hai năm trước tình cờ Thuỷ tổ chức sinh nhật, trong đám bạn trai của lớp Đại học mở có một người khách mới của bạn cũng được mời đến dự. Họ quen nhau. Thuỷ đã có một con nhưng trông cô mặn mà và rất duyên, tính tình đằm thắm, còn Tuấn lo học hành, đi du học rồi lại học lên cao với tấm bằng trong tay. Hơn ba mươi tuổi nhưng không có ai lọt mắt xanh của chàng. Định mệnh đã đưa họ về bên nhau trong lần sinh nhật của Thuỷ. Định kiến của xã hội về chuyện con trai lấy gái một con làm cho giòng họ và bè bạn của hai người lên án quyết liệt, nhưng cũng không ít người bảo vệ hạnh phúc cho họ. Hạnh phúc đến từ dằn vặt hàng đêm, Thủy đã bao lần thức trắng, trăn trở, Tuấn là con trai một lại là con nhà danh giá, là cháu đích tôn của giòng họ cho nên chuyện hai đứa đến với nhau là cả một quyết định khó khăn.

Hai năm, quãng thời gian chịu đựng, đau khổ và đấu tranh với chính mình, tâm trí bào mòn có lúc tưởng không vượt lên được số phận, nhưng Tuấn đã đến, một tình yêu chân thật đã xoa dịu những day dứt của Thuỷ, Tuấn yêu trẻ con và không biết bằng cách nào con bé đã gọi Tuấn bằng bố và vài ngày không gặp thì nó cứ nhắc bố Tuấn lâu về... Có lẽ những cơn mưa lâu đã thấm đất, thấm vào lòng Thuỷ để cô nhận ra rằng đây chính là bến đậu thứ hai của đời cô. Con gái cô sẽ có bố và sẽ hạnh phúc. Cuộc sống của cô sẽ bắt đầu bằng một hạnh phúc mới.

*

Ngoài trời đã bớt mưa. Một buổi tối tự do của hai người, họ không bỏ phí thời gian và cùng xuống sảnh khách sạn. Góc bar hoạt động về đêm rôm rả vang lên tiếng nhạc và không khí sôi động. Họ tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ nhìn xuống biển. Gió biển vẫn thổi ràn rạt mang hơi mặn của cát phả vào mặt nhưng Thủy cứ trườn ra để cảm nhận rằng mình đang sống thật, đang ở bên anh. Anh gọi café đen, Thủy một Ly kem thập cẩm. Hầu như mọi lời nói lúc này nhường cho cái nhìn trìu mến của Tuấn. Lảng tránh cái nhìn ấy Thủy ngó trân vào khoảng không mơ màng.

Ở một nơi gió lộng - hồi con gái, trên bãi cát phẳng lỳ của hạ tuần, trăng non không đủ soi rõ mặt người, nhưng thứ ánh sáng biển kỳ lạ như ảo như thật, vẫn hiện lên cái dáng dấp phương phi của một người con xứ biển - những đêm thế này họ đi dọc bãi cát mịn như nhung và kể cho nhau nghe hàng ngàn những ước mơ cháy bỏng về một tương lai hạnh phúc. Ngày nghỉ, họ rủ nhau ra biển sáng, cái lành lạnh của nước biển lúc đầu làm rùng mình nhưng ngâm xuống một lúc cảm giác ấm áp tràn đầy cơ thể, vẫy vùng trong sóng nhẹ trong xanh một màu tinh khiết. Chàng hứng chí lặn một hơi ra xa và nổi lên bơi trước, gọi Thủy lao theo. Cái sức trẻ quện vào sóng biển ruợt đuổi hồn nhiên như hàng trăm ngọn sóng vờn nhau rồi cùng kéo ra mênh mông ấy. Họ yêu nhau như một lực hút của trái tim cùng đập về một phía. Định mệnh đã lấy đi của họ tất cả...

*
Ly kem đã tan ra thành một thứ nước sền sệt nửa như cháo, nửa như sữa mà Thủy cứ ngó đâu đâu - Tuấn đợi Thủy lên tiếng – nhưng hình như không có vẻ gì là một tâm sự được bộc bạch. Tuấn hỏi:

- Em có lạnh không ?Thủy bàng hoàng như được kéo về thực tại.

- Dạ, không ?
- Em ăn kem đi, tan hết rồi.
- Tuấn này! Thủy chủ động lên tiếng
- Gì em ?
- Nếu cho anh điều ước, anh ước gì bây giờ ?
- Anh chỉ ước, ở bên em suốt đời
- …
- Em là người con gái mà anh đã nhìn thấy trong mơ, lâu lắm rồi, nó cứ theo anh để rồi, duyên kỳ ngộ đã mang em đến cho anh. Anh sẽ sống và yêu thương mẹ con em - sẽ là điểm tựa vững chắc cho em và con. Con của em cũng là con của anh, nó có quyền được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, cũng như em có quyền được sống trong yêu thương.

Tuấn nói rất nhiều, nhưng Thủy đã bật khóc, không thành tiếng, mà giọt nước mắt hạnh phúc làm che lấp gương mặt Tuấn đang ôm cô thật chặt trong vòng tay.

- Anh sẽ bù đắp cho em, Thủy ơi! Em là tình yêu của anh.

Thủy tràn ngập hạnh phúc – cô không nói được tiếng nào, đầu ngả vào vai anh mặc cho nước mắt cứ tuôn ra.

*
Sau một năm yêu nhau, họ quyết định làm đám cưới, được bạn bè và hai bên họ hàng chúc phúc tại tư gia. Thủy không muốn làm đám cưới dềnh dang, chỉ những bạn thân và cơ quan của Tuấn đến dự. Họ lộng lấy trong ánh đèn màu của nhà hàng nhỏ. Những ly rượu chạm vào nhau, những cái nhìn hân hoan của mọi người đã phá tan cái mặc cảm ban đầu của Thủy. Tay trong tay. Đường đến hạnh phúc thật gian nan nhưng đã tới nơi cần đến. Họ hàng nhà trai ai cũng khen cô trông dịu dàng, và nhất là cô em gái phản đối kịch liệt nhất chuyện anh trai cưới vợ thì nay quấn quýt bên chị dâu và kể hết chuyện này đến chuyện khác làm mọi người cũng vui lây.

Họ về sống chung trong căn nhà của Thủy, một căn hộ chỉ vỏn vẹn 15 m2 trong khu tập thể cơ quan. Mặc dù Tuấn đã được bố mẹ giành cho 1 tầng rộng rãi trên tầng ba của căn nhà phố, nhưng Tuấn tôn trọng sự tự do của Thủy và con gái. Họ muốn tự khẳng định mình và né tránh cái nhìn thóc mách của hàng xóm nhà Tuấn. Bố mẹ Tuấn cũng muốn họ sống chung – nhưng bố Tuấn là người lãnh đạo cấp cao, ông đồng ý cho Tuấn ở riêng để tự chịu trách nhiệm với bản thân và gia đình, không còn lệ thuộc vào kinh tế và cách sống quen được mẹ chiều chuộng của gia đình có con trai một như trước đây.

THN, 6/5/2005.

Chia tay mùa thu

(Con đò Chèm ta đi về mấy bận)

Những cơn gió đã bắt đầu thổi mạnh. Hàng cây mới trồng dặm giờ đã bén rễ, nhưng chưa đủ đương đầu với một đợt áp thấp nhiệt đới, cứ ngả nghiêng, tuốt từng chiếc lá vàng... Rùng mình trong cơn gió lạnh , Thu ơi! chào nhé !!!... Cơn mưa bắt đầu , từng hạt bay lả lơi theo chiều gió rồi mạnh dần, mạnh dần thành một trận cuồng phong, kết hợp mưa và gió tưởng chừng nuốt chửng những ai dám đương đầu giữa trời vào lúc này...

Tiễn thu đi mà lòng thấy ngổn ngang những giọt buồn còn vương trên mi mắt. Đã lâu lắm rồi tôi mới được đằm mình trong Thu, Hà Nội như người tình cứ dịu dàng trong gió thu mơn man suối tóc... tóc của Thu xưa xanh và mượt như dòng sông ngày thu trời cao xanh lồng lộng. Tóc Thu nay có lẽ bởi pha tạp và bộn bề đã phai đi, thưa thớt và không còn tung bay... Dẫu gì, Thu cũng làm cho ta nguôi ngoai bởi những con đường mới mở thênh thang lắm. Những toà nhà đang chắn tầm mắt của ta và len lỏi trong hàng cây. Từng chùm, từng chùm trăng trắng, mùi hương dịu nhẹ... Em ơi, hoa sữa đấy, vương trong chiều thu nhớ làm ta ngây ngất đến lãng du... tưởng mình đang bay lên bay lên trên tất cả lo toan, trên tất cả tủi hờn xa vắng, bay lên theo nhịp thở thời gian... lắng đọng và êm ái ... Ta đã về trong vòng tay người... Hà Nội ơi, thương làm sao những hoa cỏ may quện trong ống quần lam lũ rượt đuổi theo lũ dế ven sông....

Sau cơn mưa, dế nhiều vô kể... Lặng lẽ vòng xe quay về Từ Liêm, con đò Chèm đang đón khách, mớn nước đã ngấp nghé...ra đi. Đò ơi... xuôi về bến đợi... Bên kia sông là làng quê của bạn, ta xa nhau bởi dòng sông Hồng cuồn cuộn phù sa, ta gần nhau cũng bởi dòng sông bồi đắp... Lắng nghe sông kể về miền yêu thương, về những đôi tình nhân đã ngắm nhìn nhau trong dòng Hồng Hà mà thề nguyện suốt đời ... chung thủy yêu sông.

Hà Nội tiễn ta đi vào đêm mưa gió... Nhưng ta sẽ trở về vào ngày nắng đẹp...
Thênh thang, mơn man gió và nắng và khúc hát yêu nhau... ngày về...
Hẹn ngày trở về.

Thuhanoi. 9/2005

Chuyện từ thiện-1


Mặc cảm

Đây là một hoàn cảnh, một bối cảnh không lạ đối với xã hội, nhưng để cảm nhận và chấp nhận được nỗi đau của một người thân...thì quá đỗi đớn đau.

Hơn một lần tôi đã xúc động trước một em bé câu lạc bộ Hy Vọng - em có khuôn mặt đẹp, một giọng hát ngọt ngào và trong sáng. Khi em hát bài lòng mẹ để chào mừng khách đến thăm nhà từ thiện, tôi đã tiếc cho em - tiếc cho đôi chân của em không thể bước đi vì nó không lành lặn.

Tôi, một người tưởng đã giàu lòng nhân ái, đã chia sẻ với nhiều tấm lòng, nhiều mảnh đời đau thương nhưng tôi phải nhỏ bé trước em, trước nỗ lực vượt lên số phận. Em hoàn thiện quá, em cao thượng quá giữa nhân gian đầy thử thách và cạm bẫy, giữa sự huy hoàng của phồn vinh, của sự hào nhoáng đô thị thì em âm thầm làm đẹp cho đời, cho người.

Tâm hồn em thật đẹp - tôi làm thơ tặng em nhưng lại tặng chính cho lòng tôi - cảm nhận về cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp. Bởi cuộc sống không chỉ có ăn, có mặc mà còn có những tâm hồn, những tấm lòng nhân ái, yêu thương. Ta lành lặn trong sự què quặt của tâm hồn thì làm gì có hạnh phúc... Thế gian thật công bằng nhưng cũng thật khắt khe. Hãy sống vì mọi người và hãy đặt mình vào họ để hiểu họ nhiều hơn. Để biết mìnhh phải làm sao trước những mảnh đời cần tình thương gấp bội.

(Trường Trẻ khuyết tật Đa Phước-Quận 7)

25 thg 11, 2008

Làm dâu xứ nghệ

Níu giữ mùa thu lâu quá
Chỉ e bão lũ tràn về
Mở ngoặc - trừ Thu-Hà-Lọi
Sâm cầm cung cúc triền đê !
Viết bởi tungbach---Xin đáp lời:

Thu Hà Nội làm dâu xứ Nghệ

Muốn nói giữ vì không đành xa đấy
Biết rằng thu đi - đông sẽ trở về
Ngày vốn cũ cũng không lìa năm tháng
Sâm cầm cung cúc triền đê...

Thu Hà Nội chứ hổng phải Thu-Hà Lọi
Uốn lưỡi mấy lần cong rồi lại vẫn hoàn cong
Em về bắt chước tiếng Hà Tĩnh Răng mà nhớ mà mong
Uống nước con sông La để giờ làm dâu xứ Nghệ....
Ơ....hờ
Con gái Hà Thành về làm dâu xứ nghệ!!!
Các Con giờ ghi nguyên quán Quỳnh Lưu.

2/10/2008

24 thg 11, 2008

Hà nội của chị

(Người Hà Nội-Cẩm Vân)

Chiếc ghế đá như lạnh thêm khi cơn mưa vừa dứt, em lấy tay gạt đi những vũng nước nho nhỏ và xác lá vương vãi trên mặt ghế. Mà cũng lạ 4 giờ chiều rồi mặt trời vừa bị đám mây che, giờ bầu trời quang đãng lại lồ lộ trông đỏ như mặt ông bụt trên chùa, cười híp mắt chói chang...

Chị về Công ty Dược mới được vài năm, xa chị từ đó chắc giờ đây nhìn chị sẽ khác nhiều, em ngồi ngó trời đất, trong không gian lành lạnh mát mẻ của công viên bên này là Lò Đúc, bên kia là Hà Huy Tập, em tưởng tượng chị bước ra, gặp em ngỡ ngàng và hạnh phúc. Chắc chắn sẽ ôm nhau, sẽ khóc, sẽ cười, hân hoan như đã xa nhau lâu lắm.

Em sẽ ngồi nghe chị kể về quãng thời gian xa cách, em nhớ chị, nhớ Hà Nội biết nhường nào. Chị ơi, một Hà Nội thân yêu của chúng ta, một Hà Nội nhỏ bé, đầy khó khăn nhưng nghe tiếng gọi, nghe tiếng thúc giục là đua nhau khoác balô lên đường ra mặt trận. Để sau 30/4/1975, đứa còn, đứa mất ... đứa ở Sài Gòn, đứa ra Hà Nội. Chị vẫn là người hạnh phúc nhất. Lại trở về Hà Nội, ngày ngày đạp xe rong ruổi đi làm, chờ người lính chiến trở về... giải phóng 6 năm sau ... anh trở về thật, hai người làm đám cưới mà em không được dự, tiếc hùi hụi nhưng đành chịu. Hôm em đón chị trước vườn hoa, em nghẹn tắc không nói nên lời... ở xa về trông chị gày và mệt mỏi, em thương chị... lại trên con đường chúng ta vẫn đi, chiếc xe đạp rong ruổi qua Lò Đúc, lên phố Huế thăm vợ chồng anh Dũng Cúc Cu (vì anh hát bài Nhạc Rừng rất hay)…, sang Bà Triệu, lên bờ hồ ăn kem bốn mùa, ngược Hàng Bông về Khâm Thiên thăm vợ chồng cái Loan, bố mẹ nó mất trong trận B52 rải thảm, mình nó nuôi 4 đứa em ăn học. Tối đó về khu tập thể Nhà máy thuốc lá Thăng Long, hai chị em gần như thức thâu đêm để nhớ lại những hình ảnh thân yêu nhất...

Một Hà Nội lặng lẽ của chúng mình, một Hà Nội vụn vỡ của chiến tranh, một Hà Nội oanh liệt mà dịu dàng mê đắm... Hà Nội giữa Ba Đình nắng, những chiếc hồ trong xanh và những công trình đang vươn lên như con rồng Thăng Long trở mình... Hà Nội cổ kính và hiện đại đan xen trong màu nắng, gió sông Hồng dào dạt yêu thương.

Hà Nội là cổng chùa Bộc, chị em mình hay đến gói thuốc Bắc giúp Thầy, Hà Nội là gò Đống Đa những chiều nghỉ học leo lên Sườn đồi ngắm trời Hà Nội xanh . Hà Nội là những cuộc đua thuyền trên hồ Bảy Mẫu – Là những hồ sen bông nhú lên hồng cả mặt hồ giữa Ngọc Hà trầm lặng … Chị ơi, ba mươi năm sau, con đường về Nhà máy thuốc lá Thăng Long đã thênh thang, cửa ngõ Hà Nội hòanh tráng quá, em ngợp trong sắc cờ Hà Nội mừng đất nước thống nhất , chị sẽ lại đón em về, về với tuổi thơ không xa ... Chúng ta sẽ sống trong bầu không khí đầm ấm, chan hòa, chúng ta sẽ thăm lại những mái trường thuở thiếu thời ... hồn nhiên...bé bỏng....

Chị ơi ! em yêu chị, em yêu Hà Nội xưa, Hà Nội nay, Hà Nội thân yêu của chúng mình, một Hà Nội – thành phố Hòa bình mà thế giới đang hướng về như một tình yêu nồng nàn say đắm... Người em, đồng chí và người bạn mà chị thương yêu nhất.

Thuhanoi.

Tiễn đưa



Em!

Biết là em chẳng vào đây, nhưng ta cũng viết đôi chút về mảnh đất ấy. Có phần hơi thở của người ta kính trọng, vừa qua đời. Sáng, con đường Đà nẵng-Hải Phòng dường như rộng mãi ra làm cho gió càng ngày càng lạnh. Chiếc xe tang chở cậu về nơi yên nghỉ cuối cùng sau cuộc hành trình trên biển từ Thái Lan về.

Chẳng biết xã hội càng văn minh thì càng nhiều thứ bệnh quái ác hay sao ý, mà lại rơi vào ngay người thân. Cậu đã làm bạn với biển từ năm 20 tuổi, người thợ máy cần mẫn ấy đã đi trên những chuyến tàu Vosco tới các miền châu Âu, châu Á, rồi những năm tháng huy hoàng đã lui vào dĩ vãng. Công ty giải thể, cậu đã chuyển về Cty bảo đảm hàng hải... chẳng ai nghĩ cậu lại nghỉ hưu trong khi vẫn rất phong độ. Con người mực thước, gần gũi và hiền lành ấy ... Của nả thì ăn mãi cũng hết, cậu tiếc cho tuổi mình còn khoẻ, đi tiếp vài chuyến để vớt vát cho con cái được nhờ... Để rồi, đột ngột căn bệnh quái ác đã giáng xuống cậu như một định mệnh khi cậu nằm xuống ở tuổi 60, đơn côi và lạnh lẽo...

Cậu ơi !Ngày hôm sau... Vĩnh biệt.
Chiếc xe con của Kỷ đến trước Ngân hàng trên đường Trần Phú đón chị Minh - chuyến du lịch ngắn ra Đồ Sơn. Xe vượt qua bãi tắm 1, bãi tắm 2, lạnh ngắt... bãi tắm 3 cũng thế và ì ạch leo lên dốc để vào sân toà nhà Casino, tìm được nơi đậu xe - chị Minh dắt đoàn tham quan vào (nếu không có người dẫn vào thì bạn hãy thủ sẵn 1 ngàn USD trong túi nhé) - dạo một vòng, lạnh hết cả người, những sảnh dành cho kẻ ăn chơi, sòng bài của giới thượng lưu mà ta chưa hề biết (có lẽ chỉ xem trong phim Hàn Quốc ) thì nay hiển hiện trước mắt...thôi cũng là dạo chơi thôi mà, ...

Ngày thứ ba, thăm bạn bè quanh thành phố, qua quảng trường bây giờ đẹp hơn nhiều so với năm 1996 (giải Phù đổng) thành phố đã vươn ra sân bay Catpi, ra giáp ranh Hải Dương và lãnh địa như vượt tầm nhìn của dân bản xứ...Chia tay Hải Phòng để qua Phà Rừng về Hạ Long... Ta chưa kịp gặp em - ...

Trang báo - tình người

Trang báo - tình người
Bút danh: Ái Thi

Nhân ngày 21/6 - người cầm bút hay bất cứ một người nào làm nghề cầm bút đều muốn chuyển tải những khoảnh khắc ghi nhớ hay một nỗi niềm cần chia sẻ hoặc mang đến cho người đọc những nụ cười, cái nhìn thân ái. Điều mọi người quên thì họ lại nhớ và họ là ai , là những tấm lòng, những trái tim nhân hậu, những trắc ẩn cuộc đời, những vui buồn khôn tả giữa vô vàn xao động của đời sống con người...
Tôi đến với Người Viễn Xứ trước tiên là muốn tìm đến một nơi cần sự cảm thông, muốn tìm thấy một sự bình an, hạnh phúc giữa cộng đồng người bản xứ và người xa xứ .

Với những nỗ lực của một tờ báo điện tử , Người Viễn Xứ đã đến với người đọc bằng tâm huyết, bằng sự nhẫn nại, tìm tòi và khám phá một thế giới tâm hồn như :

Trang : Bút việt; Hoạt động VH-NT; Tản mạn, và thích thú nhất vẫn là được nghe TIẾNG THƠ online-từ kỳ 1 đến kỳ 7 bằng giọng ngâm ấm áp mượt mà , sâu lắng (Tình Quê - Hàn Mặc Tử)... Bạn nghe tưởng mình vẫn đang sống gần gũi thân thương như trên mảnh đất quê nhà, chưa từng đi xa, chưa từng bịn rịn...

Với trang : Đời sống người viễn xứ - trái đất và vũ trụ bao la thu về một cõi : Ta với ta. Những hoạt động của người Việt ở bốn phương luôn chìa bàn tay thân ái mang nhiệt huyết, tình yêu quê hương - đất mẹ, Người Viễn Xứ đã chuyển tải như : Tấm lòng chàng trai viễn xứ ; Những ngày Việt Nam tại Pháp; Chuyến bay trở về quê hương, hoà hợp thống nhất. Không xa đâu Viết Nam ơi ! Yêu lắm Việt Nam ơi!

Trang : Truyền thống và đương đại, từ thuở cha sinh mẹ dưỡng, con người luôn hứơng về nguồn cội, bạn sống ở đâu, sinh ở đâu... nhưng nguồn cội vẫn là cái gốc cây được chăm bón nâng niu trong lòng đất mẹ - Mẹ Việt Nam ! người Việt sống viễn xứ nhưng không hề mất bản sắc, tiếng nói Việt thân thương, phong cách sống tôn ti trật tự và nghiêm túc trong những gia đình Việt ở bốn phương cho thấy -Người Viễn xứ đã chứng minh được tình người ở đâu cũng hiện diện truyền thống gia phong: "dạy con từ thuở còn thơ", "Học ăn, học nói, học gói, học mở".

Trang thế hệ trẻ, trang bạn đọc cũng tìm được người đồng cảm.

Tôi ấn tượng nhất với trang kết nối: với vòng tay nhân ái, cha ông ta có câu " Lá lành đùm lá rách" - "Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn". Cái giàn ấy có xum xuê hoa lá, xum xuê trái ngọt cũng cần giống tốt, nước tốt, đất lành...

Vâng, tôi muốn nói đến "Đất lành" - Người Viễn Xứ là mảnh đất lành cho trăm hoa đua nở "Cây viết lớn" đến "Cây viết trẻ", nhà báo, nhà thơ mang bầu tâm huyết gửi gắm những bài viết xúc tích, xây dựng, giới thiệu đến mọi người Việt trên khắp hoàn cầu biết đến nhau trong sự trìu mến, gắn bó thông hiểu nhau hơn./.

17/6/2005
(Đăng trên báo Người Viễn Xứ)

Chẳng ai lại chết nhiều như thế....!

Bác Yes (Bỉ) chơi một cú đứng tim, nhắn tin "hoa sấu" (Nga) vĩnh biệt... Nhưng như thế thì hoá ra Hoa sấu bất tử rồi....

Chẳng ai lại chết nhiều như thế....

Hoa Sấu ơi, ta nghe trong lòng mình một tiếng gọi thật ngọt ngào. Có lẽ lời ước đã về bên ta thật - dù chẳng bao giờ những đứa trẻ của ta vẫn thố lộ cùng ta. Và ta đọc trong lời tha thiết của em những lời của con trẻ, ta yêu chúng biết nhường nào.

Mười sáu tuổi, chúng xa ta đi theo sự nghiệp.
Mười tám tuổi chúng đã khẳng định mình.
Hai mươi tuổi chúng khóc vì một lẽ thường tình.

- Giá mà mẹ ở bên con lúc này...

Nhưng chúng vẫn thể hiện được sự cương trực, vượt lên mọi thử thách ... Hoa Sấu ơi, em đã nói thay những lời của bọn trẻ. Ta cảm thấy như chính lời của chúng thốt lên và ta yêu cả những bướng bỉnh, ngang ngạnh của chúng vì ta hiểu rằng chính lúc bướng bỉnh nhất là lúc chúng cần có ta nhất. Chính lúc ấy chúng yếu đuối và cần tình thương biết nhường nào, cần sự chia sẻ và hiểu lòng chúng đang tha thiết muốn gì.

Những đứa con, những tâm hồn trong sáng đáng yêu của ta. Chúng lớn lên trong sự thẳng thắn, cương trực mạnh mẽ, nhưng càng như thế, chúng đã tặng cho ta bầu trời hạnh phúc. Ta sẽ ngắm nhìn tương lai và con đường phía trước của đứa con thân yêu nhất và ta sẽ là nguồn động viên lớn nhất cho những tâm hồn ấy vượt qua những thử thách trong lao động, học tập và khẳng định mình.

Cầu mong cho em luôn vui khoẻ, thăng hoa trên con đường khám phá thế giới, con đường sự nghiệp và yêu hết lòng những đấng sinh thành.

Làm sao để tôi là bạn đồng hành với bạn?

TTL !

Con đường chúng ta đang đi, đang hiện diện là một thiên đường đấy.

Bởi chị bảo nó là thiên đường chính vì bản chất của vũ trụ ta đang sống mang đầy đủ những nỗi niềm của chúng ta. Niềm đau của em cũng là của ta, hành trang của chúng ta chỉ dùng bằng nghị lực thì mới trọn vẹn. Chúng ta được sinh ra trong bất cứ một hoàn cảnh nào, thì chúng ta cũng chỉ là em bé con 3 cân biết khóc biết cười.

Nhưng cuộc sống dạy cho ta biết nhìn đời, biết cảm nhận cuộc sống từng ngày bằng nụ cười... Khi ta lên ba, những bước đi đã vững vàng hơn thì trí nhớ và trí thông minh của ta đã nhận biết rằng ai là người yêu quí ta nhất, và ta là tâm điểm của hạnh phúc gia đình bởi chính tiếng khóc tiếng cười và tiếng hát trẻ thơ.

Năm em 17 tuổi, em không còn là trẻ thơ ... em không vào đời một cách suôn sẻ vì hoàn cảnh, hay vì một sự kiện nào đấy thì em đừng vội buồn. Con người quá nhạy cảm như em không ít và làm sao để vượt qua chính mình

Ttuổi 17 biết tìm đến người thầy, người bạn, tìm đến một mối tình vu vơ nhưng là niềm động viên an ủi vô bờ... buồn vui lẫn lộn trong cái thành đạt và cái mất mát.

Và năm 20 tuổi, em không còn là cậu học trò ngô nghê nữa, hơi thở mạnh của người cha, tiếng thở dài của mẹ làm cho em đau lòng... Em sẽ nghĩ đến việc làm sao đây... một năm qua, để một năm lại tới ...dù làm nghề gì để kiếm sống, giúp đỡ cha mẹ và ôn thi tiếp thì đấy chính là nơi em quên đi nỗi buồn, lao vào công việc...say mê... học hỏi... cảm nhận cuộc sống qua ánh nắng, qua mùi hương hoa thiên nhiên, qua những lần thức đêm với vô vàn âm thanh bé bỏng và lớn lao...

Em có nghe tiếng lòng mình thôi thúc... Em phải trở thành người đàn ông nghị lực trước tình mẹ, tình em. Là người con trai mạnh mẽ trước người cha tin cậy. Và như thế, em sẽ không còn chỗ cho sự yếu mềm, cho sự vỡ vụn của pha lê, em không còn lẻ loi trong vô vàn hỗn độn cuộc sống.

Đừng tưởng chị là người hồn nhiên vô tư... Bởi chị đã đi qua tất cả những ngưỡng cửa của sự thất vọng, đau khổ, mất mát, chị vượt qua sự lụi tàn của tuổi thanh xuân... bắt đầu bằng số không như chiếc bong bóng xà phòng ngoài công viên trên tay những đứa bé. Lại xây, lại đổ nát và làm lại từ đâu... một chuỗi những thành quả ấy làm cho con người của chị trở thành gần gũi thân thương với các em, với ánh đèn đêm, với vượt qua chính mình và tất cả những ai đang và sẽ phải vượt qua chính mình như em.

Luôn luôn là điểm tựa và niềm tin của em! được không ?

Vuotquachinhminh

TTL ơi, đừng nghĩ ngợi nhiều !

Em có biết một chiếc bong bóng xà phòng được thổi lên trong một cây đồ chơi của trẻ con có đủ màu sắc, bản chất của nó không thể khẳng định nó là gì, ngoài sự thích thú của đám trẻ đang nhìn theo những cái bong bóng bay lên, bay lên... hồn nhiên quá.

Nhưng khi đọc bài viết trong đêm không ngủ của em chị lại thấy cái bong bóng kia đang vỡ vụn, không để lại dấu vết, không hờn tủi, không lưu luyến... Tại sao lại thế... Cuộc sống phải biết bắt đầu từ số không... và duy trì nó lớn lên bằng những dãy nguyên số ... bội số .

Em yêu quí, hãy gắn những bội số nguyên ấy với mặt trời...

Bầu trời với đầy đủ ý nghĩa có đêm, có ngày - không gian và thời gian... Em đã đến với ta, ta thương em và yêu quí cái mong manh của tình người. Ta hứa với em sẽ không bao giờ lãng quên dù là điều nhỏ nhất mang niềm hạnh phúc đến cho em cho mọi người. Đêm qua, ta gọi em ba lần, háo hức, mong chờ, buồn giận...

Mưa...

Hà Nội mùa thu sao mà mưa day dứt, lòng ta cứ nao lên hãy đợi, 5 phút, 10 phút em đến, nhưng lần thứ hai ta gọi em... một lời nói vang lên trong ống nghe, em bận... Ta hiểu !- có điều gì đấy không làm em vui, áy náy và tự nhủ với lòng... Thì thôi... âu cũng là do trời định, ta không được gặp em. Lần thứ ba ... hình như tiếng mẹ em nhấc máy... Ta muốn gửi tới em lời dịu dàng của một người mẹ hơn là một người chị... nhưng thôi, lại một lần nữa ta không gặp em... Chuyến bay cuối cùng trong ngày mang ta đi thật xa ... xa em rồi lòng ta cảm thấy vẫn còn nợ em một lời hứa... hãy vượt qua chính mình nghe em, đứa em trai bé bỏng, đứa con trai bé bỏng của lòng ta. Ta chào mẹ em và chúc mọi người luôn bình an, hạnh phúc.

Mùa thuhanoi - Một đêm rằm không có trăng - thật buồn. Ngoài kia, cơn bão số 6 đang đổ về... Hãy biết bảo trọng nhé. Sau cơn mưa trời lại sáng. Mong lời tâm sự này đến với em thật sớm.

Tôi có là điểm tựa cho những đứa em bé bỏng trên diễn đàn của tôi không, và tôi tin rằng các em hiểu và tin tôi.

SG, ngày 19/9/2005.

Viết cho anh cũng là viết cho mình

TP.HCM...Ngày 23 tháng 11 năm 2008

(Hôm qua truyền hình đăng tin anh nhận bằng khen chính phủ, UBND Phường Việt Hưng nhận Huân chương Lao động H3 - vui quá anh ạ...)

Gửi Anh Nguyễn Danh Vĩnh

Anh !

Thật bất ngờ và xúc động sau bao năm xa cách. Giờ đây mình tìm gặp được nhau. Quả đất xoay tròn, điều gì đến nó sẽ đến...Anh không thể tưởng tượng được niềm hạnh phúc và vui sướng trong em. Cảm ơn anh và những năm tháng thiêng liêng của đời lính, những tình cảm hôm qua và hôm nay của người lính còn theo em đến suốt cuộc đời. Em biết hiện giờ anh chị và các cháu sống rất hạnh phúc, em rất tiếc là chưa được về quê anh, chưa gặp được chị (dù đã có lần chị lên Nỉ thăm anh) nỗi luyến tiếc ấy rồi sẽ có ngày được đền đáp - em tin như thế !Anh có biết không?

Ngày mấy đứa tụi em ở Hà Nội lên, chân ướt chân ráo bỡ ngỡ ở C3 bộ - anh ở bên kia sân bóng, chiều chiều qua đây chơi bóng bàn... Môn thể thao em yêu thích nhất. Rồi anh em mình trở nên thân thiết. Ngày ấy, anh biết không em mười bảy tuổi, xa nhà nhớ mẹ, nhớ em, em hằng ước có một anh trai để được làm nũng, để được nuông chiều và tin cậy. Nhưng vì chương trình học có thay đổi, anh phải xuống Nỉ học, rồi sau đó em sang Bắc Ninh... Thành cổ Bắc Ninh mang dấu ấn nhiều kỉ niệm) nhưng em rất buồn phải xa anh và anh em cùng một số bạn thân của em...

Lớp Văn hoá đã kỉ niệm 60 năm Cách mạng Tháng mười, chỉ một lần nữa thôi, em sẽ được nghe anh hát, được hoà vào cái không gian mênh mông của đất nước... nhưng tất cả chìm vào luyến tiếc, em đã phải ra đi sau ngày ấy để rồi thêm một lần giọt nước mắt rơi...Thế rồi, anh cũng ra trường, em về Nam, anh cũng vào Nam... QK9 sao mà xa xôi cách trở... mình không gặp nhau. Những ngày em đi... vô vọng. Các anh sang Bắc Ninh rồi đi biên giới, chiến tranh tàn ác cũng qua mau, em trông tin các anh và trời phật đã phù hộ các anh trở về bình yên từ mặt trận biên giới.

Năm tháng qua, rồi em cũng lớn lên, trưởng thành . Nhưng cuộc đời như một giấc chiêm bao, có những nỗi buồn không sao tả xiết, có những thang bậc trầm sâu vào ký ức tưởng rằng không thể đứng vững trên cuộc đời này. Nhưng với những bản năng và nghị lực, em đã làm lại anh ạ. Bởi rằng, em vào đời với những ước mơ quá lãng mạn. Cứ tưởng mình đã đủ sức chèo chống cuộc đời ... Sự hồn nhiên, trẻ trung và luôn tự tin chính mình nên khi vấp ngã em bàng hoàng, chạy trốn tất cả, xa lánh mọi người và xa anh...Thế nhưng em đã đứng dậy, đã đi lên bằng chính sự trưởng thành và càng chín chắn hơn, em biết rằng anh sẽ tin em, sẽ cho em sức mạnh ...

Anh !Cuộc sống như trang giấy và thời gian như bánh xe - lịch sử đang chép lại những dấu ấn của nó - trong ấy có anh, có em, có đồng đội thân yêu - Một bức tranh toàn cảnh của chúng mình ... Có góc sáng đẹp, nhưng cũng có những góc khuất đen tối. Dù sao, đó là một bức tranh thiêng liêng cần phải được nâng niu giữ gìn. Đó là vốn quí của em của anh, của cả chúng ta. Em biết rằng, không phải chỉ có anh, mà cho đến hôm nay con bé "khờ" ngày ấy, bây giờ rất được các bạn tín nhiệm, quí mến. Hạnh phúc lớn quá, em phải sống sao cho tốt hơn, nghị lực hơn đáp lại sự yêu quí trong từng cái nhìn trìu mến ấy. Trên con đường hạnh phúc có hai đường thẳng song song...phải không anh?

Thân quý.
Em gái đồng đội của anh.

Chuyện từ thiện-2


Chúng ta không đơn độc

Chúng ta là tập thể đoàn kết tương thân tương ái.

Sáng chủ nhật! Như mọi buổi sáng đẹp trời vào ngày nghỉ cuối tuần, tôi chở Lệ trên chiếc xe máy bon bon trên đường về phía ngoại thành - hai đứa chia nhau mỗi người một cái mũ bảo hiểm, mặt mũi bịt kín không ai nhận ra. Buổi dã ngoại được chuẩn bị chu đáo lắm, chúng tôi đến với các em trong trại mồ côi với một tấm lòng yêu thương và chia sẻ, điều gì đã khiến chúng tôi tìm đến nơi ấy, không mấy ai hiểu....

Tôi phải nói thế nào trước những cái nhìn ngạc nhiên của người bên cạnh, họ luôn nghĩ tôi là người không bình thường, những cái thở dài ngao ngán và những cái nhìn kỳ quặc làm tôi trở nên người mặc cảm với chính mình. Kế hoạch đã vạch sẵn rồi nhưng bởi không được sự hưởng ứng thành ra tôi đi mà như trốn đi làm một việc mờ ám... khổ thân tôi... họ cho rằng tôi hâm vì không ai bắt buộc, không vì sức ép nào mà cứ như ma ám...

Hơn 9 giờ sáng, trời nắng to, khoảng sân mới trồng cây chưa kịp phủ mát càng làm cho chói chang, gay gắt hơn... nhưng tôi và Lệ thì thấy ấm áp lạ lùng, dường như chúng tôi đang được trở về nhà... Các em vây quanh, những đôi mắt nai ngây thơ... dò hỏi....dần dần làm quen và thân thiết. Chính các em mang lại niềm vui cho tôi và Lệ hơn là việc mình đến để chia sẻ tình cảm với các em, những tâm hồn ngây thơ đến lạ, các em đang cố gắng học tập, lao động và tập nhìn đời bằng chính năng lực của mình - những cuộc đời thu hẹp lại trong vòng tay những người thầy, người bảo dưỡng - nhưng lại mở ra cho các em một tương lai chắc chắn tốt đẹp hơn những gì các em phải trải qua... Tôi lặng đi vì những nụ cười hồn nhiên ngây thơ như thiên thần. Trao quà cho các em với một tấm lòng bâng khuâng, một chút tình người trong tình đời bao la... Tôi tự hỏi, có bao nhiêu người chấp nhận hành động của tôi nhỉ... tôi thật lòng sợ sự lạnh lùng, thờ ơ ... tôi rùng mình vì mình vừa mới làm một việc người bên cạnh tôi không chấp nhận... Tôi cần sự thanh thản biết bao, dù muốn hay không tôi cũng vẫn lén lút mà không đuợc làm việc công khai... Tôi đã không bảo vệ được chính mình. Rất may tôi còn có Lệ, em đã cho tôi lòng tin, em đã chia sẻ cùng tôi mọi việc, cùng tôi bươn bả chạy tìm mua cho các em những cuốn sách hiếm hoi sau mùa tựu trường. Tôi không dùng lời cảm ơn vì nó khách sáo, tôi hạnh phúc vì tôi có được em... người bạn nhỏ thân yêu của tôi.... Em sẽ luôn ở bên tôi....Thế nhé !!!

Đã có người khác lo....

Chuẩn bị cho kỷ niệm ngày lễ lớn 2/9.
Cơ quan tôi phát động phong trào TDTT - chính quyền, đoàn thể là những tổ chức luôn chăm lo cho CBCNV , bởi vậy kế hoạch tiến hành một cách suôn sẻ... Cầu lông, bóng bàn, bóng đá...thi nhau chiêu binh, mộ sĩ. Chủ trương rất khoa học nhưng cụ thể từng môn thì nảy sinh vấn đề nhiêu khê lắm.

Tìm được một góc kê bàn bóng đã may lắm rồi, khổ nỗi vị trí là nhà để xe CBCNV nên luông tuồng, trống trải... Gió quá, bóng cứ văng-tê đi , thiếu ánh sáng nhưng một bên bàn lại chói mắt bởi cánh cửa nhà xe không có kính chắn gió và màn che nắng...Vấn đề cấp bách phải khắc phục là lẽ dĩ nhiên, với bao nhiêu con người, có thể họ không ngần ngại để ra tay, nhưng thiếu một sự chỉ huy điều hành.

Ai cũng nghĩ:

- Kệ, đã có người khác lo...

Chuyện là thế, việc cần lo thì đã xong rồi. Trang bị đầy đủ cả rồi, chỉ còn việc làm thế nào để có đủ ánh sáng, chắn gió, che nắng cho phòng tập. Mọi người vẫn nghĩ:

- Kệ, đã có người khác lo...

Kể cũng lạ, tôi không nghĩ giống họ. Tôi bứt rứt không yên.

- Tôi sẽ làm được !

Trước tiên là vào kho xem có thể tận dụng được gì, bởi sau khi sửa chữa cơ quan còn khối thư dùng được... vải màn cửa, được rồi - tôi sẽ giặt sạch, đo-may thành màn che nắng, cửa không có kính, tôi đi mua fim-meca (chắc khoảng 10m) dán lên, nhờ mấy anh thợ điện gắn cho cặp bóng đèn neon 1,2 - vài tấm vón lót sàn cũ đem ra chắn cho bóng khỏi văng ra xa...

- Kệ, để người khác lo...

Thói quen ấy sẽ không bao giờ đạt được một kết quả như ý. Tôi không nghĩ như vậy, cái gì tôi làm được cho các bạn, tôi sẵn sàng . Tôi nghĩ chỉ cần bỏ ra một chút tư duy, một chút lao động, một chút nhiệt tình... tôi có thể làm "người khác ấy"....Tôi có thể làm được tất cả bằng cái "Tâm" của mình. Tôi thích như thế. Họ lại bảo với tôi:

- Ôm rơm rặm bụng !

Nhưng tôi không sợ rặm bụng, tôi sợ tôi không giúp ích được cho mọi người. Tôi sợ sự thờ ơ, lãnh cảm...Bạn hỏi tôi là ai ?- Tôi là người tự trọng và trân trọng những điều hợp lý hợp lẽ .- Vâng, chỉ thế thôi, tôi thật hạnh phúc và thanh thản, bằng lòng với chính công việc mà cho dù là công việc nhỏ nhất nếu nó trở nên có ích cho mọi người .

(Việc hôm nay chớ để ngày mai. Hãy xem tôi làm rồi nghe tôi nói)

Chỉ cần có lòng tin ...

Tiếng chuông reng lên
Tôi nhìn đồng hồ 22 giờ,

- Mày ra ga đón tao, nhớ đi hai xe nhé, tao mang cả thằng nhỏ theo...

Tôi bàng hoàng, từ trước đến giờ cô bạn tôi không bao giờ cho thằng bé rời xa bà ngoại nó. Thằng bé lớn lên ở với ngoại, nó coi ngoại như một người mẹ hơn là bà, vì mẹ nó sinh ra phải mổ uống kháng sinh nhiều nên mất sữa... Thằng bé lớn lên trong vòng tay thương yêu của bà ngoại và mẹ. Cha nó trước khi chia tay lên đường nhập ngũ chưa kịp làm đám cưới nên không được công nhận, không được bên nội coi là một thành viên.

*

Chuyến tàu về sớm hơn dự đoán nên tôi cũng không phải đợi lâu. Hoá ra nó quyết định đưa con trai vào miền Nam sinh sống là thật. Chuyện thật buồn, nó làm ở Công ty Dược phẩm I và xoay quanh chuyện vỡ hụi, tán gia bại sản, thất vọng ề chề... trốn nợ. Tôi là người duy nhất để nó bấu víu ở nơi này, vốn tính thương người và dễ mủi lòng trước số phận - nó đã cơ cực biết bao với thời bao cấp, chạy ngược chạy xuôi làm thêm để kiếm tiền nuôi con. Thiên chức làm mẹ của nó thật vĩ đại, nó đã giúp các em từng đứa một vào đại học khi cha nó hy sinh để lại mẹ con bơ vơ giữa đất Hà Thành này. Không việc gì là nó không làm được. Thế nên, chuyện nó gây ra không làm tôi bất ngờ mà chỉ trách nó quá sa đà vào chuyện làm ăn để cuối cùng ... rút chân không kịp.

Dù sao, nó cũng đáng thương... Giờ đây hai mẹ con nó trông bơ phờ ngoài sân ga, hành trang mang theo là một cậu học sinh lớp hai và mấy bộ quần áo với một gánh nợ không biết là bao nhiêu. Tôi đưa hắn về nhà và không dám nói điều gì, sợ hắn nghĩ mình lại tính toán, hắt hủi... Tôi sợ hắn không đương đầu nổi với sự cô đơn và buồn chán... Cuộc sống vẫn khắt khe như vậy, tôi phải đóng vai một người bạn, hơn thế nữa là người đỡ đầu cho nó khi chân ướt chân ráo vào Sài Gòn kiếm kế sinh nhai.

Thật tình, tôi chỉ là người công chức quèn, để kiếm được một công việc làm thật khó, vì thời bao cấp không có hộ khẩu thì coi như chết đói. Mấy đứa bàn nhau hùn hạp kiếm tạm một cửa hàng nho nhỏ và giúp cho cho nó vài bao gạo mua được từ Phnôm Pênh về, vài khúc vài quần fo đen, mấy hộp UB kem dưỡng da... Thế là mẹ con nó đã sống được qua ngày... Giờ đây, thằng con trai đã làm Giám đốc một Chi nhánh xuất nhập khẩu đồ mỹ nghệ, những gốc cây, những mảnh gỗ tưởng bỏ đi trong rừng lại được tái tạo, khảm khắc, sơn phết trở nên món hàng cao cấp trong những toà nhà sang trọng... nó đã làm thay đổi cuộc đời của người mẹ bất hạnh... đứa con của người lính chiến trường không được công nhận năm xưa đã trưởng thành về mọi mặt, xứng đáng với cha nó mặc dù trong lí lịch không có ai công nhận, người vợ lính ấy cũng qua cơn bĩ cực và sống tốt hơn.

Nếu ngày ấy, tôi không cho mẹ con nó nương nhờ, không có từng cân gạo hay món hàng rẻ tiền nhất để mua bán thì có lẽ cũng chưa biết chừng cuộc sống đưa đẩy đến đâu. Tôi hy vọng rằng, bất cứ ở đâu cũng cần một lòng tin, một nơi nương tựa như cái đòn bẩy để nâng những cuộc đời bất hạnh đi lên. Tôi chỉ muốn âm thầm làm cái điều người ta cho rằng dở hơi... mang tiền đi bỏ sông bỏ bể... Không phải thế, đồng tiền chỉ là phương tiện giúp họ vượt qua thử thách, chính bản lĩnh và tình yêu thương con người mới là kho tàng giàu có... vô giá nhất .

Hôm qua, tôi lại gửi tiếp một khoản tiền hơn một triệu cho một người mới quen, nhưng tôi không cho nó là vật bỏ sông bỏ biển mà chính là những hạt mầm gieo vào lòng người - nó là tình thương yêu đồng loại ... là bàn tay vươn ra giúp đỡ kẻ khốn cùng... nó sẽ biết sinh xôi và biết giá trị đích thực trong tương lai... Bạn đừng cho tôi đây là giàu có, vâng tôi là người giàu lòng trắc ẩn... thế thôi... tôi lãnh lương ra chưa kịp đếm lại và xin trao cho người ấy... tôi có khó khăn trong 1 tháng, nhưng người ấy sẽ bớt khó khăn cả một quãng đời...

(công việc từ thiện sẽ làm từng ngày khi có thể - đó là niềm vui hạnh phúc của tôi)

Gửi bạn N & Y

Có một khoảng trời
Tôi bỏ quên tôi ở đó
Nơi cánh đồng xanh cỏ
Lất phất giăng giăng mưa...

Có một khoảng trời sao thưa
Le lói vầng trăng chia nửa
Trăng theo tôi bờ đê mòn vạt cỏ
Đường về quện cỏ may

Có một thời ta nắm bàn tay
Cùng bước qua trảng cỏ
Đội trời, đội nắng, đội gió
Thời gian theo dấu hao gầy

Giờ gặp nhau đây
Câu thơ chào thay nốt nhạc
Hát lên lời tha thiết
Đồng dao mái ấm tình người .

27/11/2006

Hà Nội và anh

Anh về từ cửa biển
Em về từ núi non
Hai ta ngày giáp mặt
Là hai đứa bé con...

Thời gian tựa màu son
Tô hồng đôi môi đỏ
Hanh hao mùa trở gió
Má chín thêm tươi hồng

Anh như giọt nước trong
Tưới lên đời ngũ sắc
Em như những nụ hồng
Đem hương nồng ngây ngất

Tuổi xanh cứ thêm xanh
Nối dài đuôi bím tóc
Từ bao giờ em biết
E thẹn trước gương soi ...

Và chỉ một lần thôi
Đôi mắt anh khác lạ
Nhìn em trìu mến quá
Em giật mình mông lung

Mùa lại mùa cho không
Vầng trăng tròn tinh khiết
Áo dài em tha thiết
Dịu dàng và thơ ngây...

Ngày chúng mình chia tay
Mùa Đông còn dang dở
Môn hữu cơ hóa phẩm
Những chất men nồng say

Em chưa quen chia tay
Sương mù nhiều khôn kể
Hà Nội ơi - giá thế
Ngoảnh mặt nước mắt rơi .

Tiếng phi cơ ngang trời
Nhạt nhòa nhìn Hà Nội
Anh ở lại em đi
Thẫn thờ trông thật tội ...

Chỉ có ta mới hiểu
Day dứt của thương yêu
Chỉ có anh mới hiểu
Hà nội yêu thật nhiều .


28/11/2006 Bởi vì ta chưa xa Hà Nội...

./.

Giữ dùm ta nhé! Mùa Đông

Giữ dùm nhé, một góc phố thân yêu
Giữ dùm nhé, một bóng dáng liêu xiêu
Ta vụn vỡ trong chiều đông Hà Nội
Để sớm mai này thương nhớ thật nhiều

Và như thế xin giữ dùm ta nhé
Nhánh hồng nhung đọng sương sớm Ngọc Hà
Bên quán cóc viên kẹo vừng ngọt lịm
Thuở thiếu thời ta đã vội đi xa ...

Yêu cái mùa đông rét ngọt trong ta
Yêu cái nồng nàn bờ môi run lập cập
Yêu cái hanh hao má hồng lên chóang ngợp
Cho ai kia lưu luyến một lần đi ...

28/11/2006

Trách yêu

(Nhận được tin vui của em)

Ôi! cái đầu của chị,
nó đau quá,
nghe điện thoại rung lên,
em khoe có giải nữa,
hì hì, cười tươi như hoa nở,
chẳng hỏi chị lấy một câu,
thằng bé lười quen thế đã rất lâu,
cứ gặp là hồn nhiên kể lể,
nó cứ tưởng chị chả bao giờ như thế,
đau !
khóc như trẻ con
và thích làm thơ
như con trẻ.

Lời Chào

Chào Hoa Sứ(*) đã về rồi, vui nhé
Ly trà thơm xin đàm đạo đôi vần
Dòng ngẫu hứng cứ mắc nợ thi nhân
Vui đi nhé kẻo thời gian qua mất.
---

(*) Tác giả : Tập thơ Hoa Sứ Trắng

Lạc lõng

Buông một câu thơ
Làm cái cớ để lãng du đây đó
Một cánh chao nghiêng
Chim về xây tổ
Chắt chiu những cọng rơm vàng ...

Buông một mơ màng
Để nghe chiều mênh mang gió
Cơn gió luồn qua khe cửa
Khẽ đập vai mình, tóc rối đong đưa

Thơ mà chả phải thơ
Ngu ngơ như mưa chợt tạnh
Con chim sà vào hàng dây điện
Lích chích hót vang trời

Cuộc sống thảnh thơi
Cuộc sống bề bộn một góc riêng tôi
Lận đận
buông rèm
bổi hổi
Tôi lặng chìm vào thơ...

27/11/2006

Ốm

Tiếng cọt kẹt của đêm
của thanh vắng
của côn trùng đều đều như bản nhạc
Êm êm vào giấc chiêm bao...

Có một vì sao
rơi rất thấp
giơ tay chắc với được
đôi tay trần gày rạc cứ chơi vơi...

Có một mảnh trăng
xuống chỗ tôi ngồi
vê tròn giọt sương trong vắt
soi vào
Nhìn tôi rất thật
nhăn nhó, tả tơi ...

Đêm qua
Tôi không phải là tôi
bỏng rát giọng gào lên thảm thiết
Chả ai nghe...
Le lói bình minh lọt qua khe
Giật mình tỉnh giấc
à, mơ ...

Mình chưa chết
Nhưng rất buồn Đau,
Lại một ngày nữa
Qua mau...

Hỏi anh

Đan ngón tay vào tóc
Một niềm vui
đang dâng
Ô kìa
mây vào tóc
Từ bao giờ
biết không ?

Em tìm tôi


Em tìm tôi
Tôi tìm thơ
Tôi tìm bầu bạn
Để bớt héo hon trong ngày nắng cạn
Có bộn bề một góc nỗi đau

Ta bên nhau
Có em ta trở thành trẻ nhỏ
Như chưa từng đau khổ
chưa từng tim héo úa một lần
Em mang đến cho ta giọng nói ân cần
Và nụ cười sáng bừng khuôn mặt
Có em, ta trở nên rất thật
Khóc, nói, cười chẳng sợ kẻ chê bai
Em bên ta nối đuôi tóc thêm dài
Cho Thu nhớ chiều mênh mang nắng gió
Cho mầm non trước bình minh sáng tỏ
Cho chiếc đèn lồng rạng rỡ dưới đêm trăng
Cho ta quên ta, quên những tháng năm
Con chim nhỏ nhốt trong lồng son gác tía...

Và em hỡi , luôn bên ta em nhé
Nếu ta đau em cũng sẽ rất đau
Nếu ta buồn em cũng lại buồn lâu
Ta chỉ muốn tiếng cười làm vỡ òa khung trời nhỏ
Nơi ta và em
Đi trên vạt cỏ
Ven hồ Gươm nước gợn sóng thu trong

Và ta mong,
rất mong
Lại một lần như thế
hãy đợi ta,
em nhé
Mùa thu sau ta sẽ lại trở về...

22/11/2006

Em Trai

(Em với ta trong ngày sinh nhật)

Em ngoảnh đi dấu nụ cười khúc khích
Con trai gì môi mọng đến ngây thơ
Thơ em viết như nhắc tự bao giờ
Lời tha thiết em mời về tụ hội

Giàn hoa tím nghiêng chiều thu vời vợi
Che riêng mình một vạt áo mong manh
Có lẽ Thu đi trong ngọn gió ngọt lành
Xin níu giữ chầm chậm thôi em nhé !

15/11/2006

Gửi mùa Hoa sữa

Tôi nhận ra em mua hoa sua
Hà Nội trong tôi lãng đãng giữa trưa hè
Nắng Hà Nội cũng dữ dội đam mê
Nên ai đó nhuốm màu da bánh mật...

Đông qua, xuân về, hè đến, thu sang
Những câu hát về Hà Nội mênh mang
Trên triền đê sông hồng ngàn năm sóng vỗ
Hà nội ơi, ngàn năm lịch sử
Nuôi lớn những ước mơ cho ta mãi bên nhau./.

Vườn thơ trưởng thành

Mưa xúc động nên chiều nay phảng phất
Giọt lệ vui ngây ngất trước hoàng hôn
Ta say mê đến quay quắt tâm hồn
Nếu một ngày nàng Thơ không trở lại .

Chính vì ta yêu người mãi mãi
Những đoá hoa trinh bạch của vườn thơ
Thơ và đời và hoài bão ước mơ
Đua nhau nở trong vườn thơ đằm thắm.

Từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc
Về lại bên nhau đầm ấm thương yêu
Sài gòn ba mươi năm thành phố yêu kiều
Mầm thơ bé sẽ lớn cùng năm tháng ./.

Trở về

Rong ruổi bao lâu nay đã trở về
Mới hiểu được tình quê mình tha thiết
Con người sống bên nhau chân thật
Như hạt lúa củ khoai nặng nghĩa yêu thương.

Nơi con đường trải nắng dầm sương
Đôi vai mẹ quằn cong đòn gánh nặng
Nơi em gái nhà bên lén nhìn thầm lặng
Giọt nước mắt vui sau chuỗi vắng nhà .

Dấu chân ai trước ngõ vụt qua
Người đi vắng em vẫn thường mong đợi
Trăng bìa làng khi tròn vời vợi
Khi nhớ thương khuyết hết nửa vành.

Giờ kỷ niệm và nỗi nhớ mong manh
Níu kéo về một vùng thương nhớ
Để em hiểu ra rằng tình yêu muôn thuở
Chẳng phải đi tìm - em vẫn ở bên ta.

Trả lại anh

Em trả lại ngày ấy
Để lại được rong chơi
Để lại khóc đầy vơi
Giận hờn và trách cứ...

Anh lần tìm quá khứ
Những ngày tháng tuổi thơ
Em vẫn là sương sa
Tan trong bình minh đến.

Maika trời rơi xuống
Nhí nhảnh và hồn nhiên
Đôi mắt sáng thần tiên
Khuấy tung biển - trời đấy

Anh giận dữ chi vậy
Là em đùa chút thôi
Maika xuống mặt đất
Cung trăng thiếu một người.

22 thg 11, 2008

Đôi hài của miền Châu thổ


Chuyến xe tốc hành Phương Nhã chuyển bánh, đây cũng là chuyến cuối cùng trong ngày của tuyến Sài gòn - Cần Thơ .
Sài gòn - Cần thơ đã trở nên gần gũi từ khi chiếc cầu Mỹ Thuận được khánh thành, đôi bờ sông Tiền bao năm khao khát giờ đã được nối liền. Có lẽ cũng phải nói rằng cái duyên của cây cầu này đã có từ năm 1993, nhưng để nó trở thành hiện thực từ dự án đến công trình khởi công cũng phải mất 5 năm, tiếp theo hai năm thi công để đêm 16 rạng sáng 17/12/1999, chúng tôi lại gặp nhau ở điểm hợp long cầu. Gió lộng, trăng sáng. Hứng khởi và xúc động. Ngày ba mốt tháng mười hai năm 1999 chuyến xe đầu tiên đã chuyển bánh trên chiếc cầu dấu ấn của thế kỷ hai mươi.
Nỗi day dứt còn lại đến hôm nay vẫn là đôi hài thiếu một chiếc. Dòng Cửu long chia hai nhánh như đôi bàn chân trần giữa miền Tây Nam bộ - một chiếc hài tả ngạn đã xây xong, còn một chiếc nữa phải mất bao nhiêu năm tiếp theo để kế hoạch trở thành hiện thực. Ta đang mừng thầm nay mai chiếc hài thứ hai và là kỷ lục về chiều dài của nó được vẽ chấm son trên bản đồ Việt Nam, trở thành một đôi chân vững chắc của miền Tây Nam bộ - cầu Mỹ Thuận và cầu Cần Thơ .
Mải suy nghĩ về ước mơ hai chiếc hài, tôi giật mình vì tiếng xe thắng đột ngột, lại một trạm bắn tốc độ của cảnh sát Tiền Giang chặn xe. Có lẽ sau những vui mừng chưa được bao lâu do cây cầu Mỹ Thuận mang đến thì lữ khách vẫn luôn lo sợ một điều gì đó mơ hồ... hành trình tiếp tục xuống đến Bắc Bình Minh, tôi nhìn đồng hồ hơn 9 giờ tối. Chiếc Nokia cứ một lúc lại reo lên...chiến thắng rồi... trận đồng đội chung kết tối nay đã khiến tôi phải vội vàng xuống cho kịp cổ vũ, vậy mà từng trận chiến thắng tôi chỉ được “xem” qua cái máy di dộng vô hồn. Giờ này chắc thằng nhỏ mong mẹ lắm – tay vợt chủ lực của đội thành phố . Trận thứ hai, thứ ba và kết thúc... Chỉ cách một chuyến phà là gặp nhau, là hò reo, là mãn nguyện. Vậy mà chúng tôi phải ngồi đợi phà gần 2 tiếng đồng hồ để chứng kiến cuộc chiến nảy lửa bên sân vận động Cần thơ chưa đầy 15 phút đường chim bay.
Niềm vui và nỗi buồn cứ bãng lãng đan xen để khi phà cập bến thì mọi việc đã xong. Thế là vuột mất cơ hội cổ vũ cho đội nhà. Ngày mai là ngày thi đấu bảng đơn, tôi sẽ ở lại cho đến hết giải. Những ngày sau là sự bù đắp trong niềm hạnh phúc thành công .
Trở về Sài gòn trên con đường cũ, lại ao ước, lại thầm mong đôi hài có bạn có đôi, chiếc phà Cân Thơ già nua, cũ kỹ sẽ là một chiếc cầu đẹp nhất Việt Nam, dài nhất Việt Nam - kể cả đường dẫn và sàn cầu trên sông cũng gần bốn nghìn mét, nét đặc trưng rất riêng cho miền sông nước Cửu Long. Chín đầu rồng sẽ vươn ra biển cả. Một màu xanh no ấm và hạnh phúc trên quê hương châu thổ đồng bằng Sông Cửu Long.
Chiếc phi hành nào chở người bạn tôi từ Virginia, Maryland, Washington D.C. về đến sân bay Tân Sơn nhất - chiếc xe du lịch 15 chỗ đón sẵn ở cửa Quốc ngoại . Mấy năm nay, Việt Nam đã dần trở thành nơi hồi hương của những người con xa xứ trở về, họ náo nức đợi những giây phút hân hoan đón người thân. Sau nhiều giờ bay quanh nửa vòng trái đất, giờ phút đặt chân xuống mảnh đất quê hương lần nào cũng mang một niềm xúc động mãnh liệt. Quê hương là chùm khế ngọt - bản nhạc có sức cuốn hút - thúc đẩy tình người da diết quá. Thế đấy, chặng đường xa cũng thấy gần.
Nhưng.... cái chữ "nhưng" vẫn day dứt lắm, tê tái lắm. Sài Gòn - Cần Thơ chẳng xa đâu, nếu có một bàn chân trần bắc ngang sông Hậu nối kết mạch giao thông thì đồng lúa quê mình sẽ vàng ươm trĩu hạt hơn, trái ngọt quê mình sẽ đi xa hơn, chuyến xe trên đường hành hương về thăm quê sẽ rút ngắn lại bằng nửa thời gian . Khát khao một sự phát triển vùng châu thổ sẽ phụ thuộc vào huyết mạch từ quê lên phố của đồng bào quê mình. Ta hãy ước ao, một mơ ước đời thường đang đến giữa vòng tay... Đôi hài miền châu thổ.

Mai Khoa , 21/6/2005.

Nhật ký Triều Cường




Sông Đồng Nai như một dải lụa mềm, thuộc Miền Đông Nam bộ. Khúc sông chảy qua Thành phố được mang tên Sài Gòn ấy vẫn hằng ngày đổi dòng theo qui luật của mặt trăng.
Sài Gòn có hai mùa , mùa khô và mùa mưa. Triều cường thường xuất hiện vào cuối mùa mưa khoảng tháng 9 âm lịch, và chấm dứt vào khoảng tháng 3 năm sau.
Xuất hiện triều cường đã thành lệ, cứ khoảng chiều chiều nước bắt đầu lên, người ta có thể nhận biết - nước chảy ngược, mang theo những cánh bèo tây đi về hướng thượng lưu. Đặc biệt, trong thành phố những con đường thấp trong tầm của triều cường bị ngập gây ra cảnh lụt lội, người và xe lưu thông rất khó khăn.
Lịch triều cường thường là 1 tháng hai kỳ, mùng một (đầu tháng) và rằm (giữa tháng), mỗi kỳ kéo dài (+, -)1 tuần . Một ngày đêm triều cường lên xuống hai lần, mỗi lần chậm đi một giờ đồng hồ, và kéo dài 5-6 giờ, khi nước rút để lại sình lầy rất bẩn, công nhân vệ sinh rất vất vả để quét dọn thu gom lấy lại cảnh quan thành phố.
Theo kinh nghiệm của người dân sống lâu năm, năm 2006 triều cường cao nhất trong thời gian gần 40 năm nay. Rất có thể do nước biển tăng cao từ những tảng băng ở Bắc Cực tan ra, nhưng không loại trừ khả năng - Thời đại công nghiệp hoá, xây dựng nhiều, làm mất những khả năng thu thoát nước từ những dòng kênh… làm cho Thành phố Sài Gòn nao núng vì ngập lụt.
Triều cường… xưa là nét đẹp của vùng sông nước - đối lưu tẩy đục – khơi trong. Triều cường… nay là nỗi ám ảnh của người dân vùng ngập, sống chung với nước…

(Ghi lại sau khi lội vào đường ngập và xe chết máy dắt bộ nửa cây số-đoạn Nguyễn Hữu Cảnh – Q.Bình Thạnh)

MK, 19/01/2007
(mùng một tháng mười hai Bính Tuất)

Tản mạn: Thăng Long-Hà Nội



Thang lang... tôi lạc vào phố cổ, quán số 1 Hàng Cót... người người nhìn nhau qua khói ...mùi thịt nướng, mùi rau thơm, mùi than tí tách nồng nặc... phải nhanh chân ra thôi, sau khi cái bao tử đã lưng lửng đặc sản Hà Nội. Đi dọc dốc Hàng Than lên đê Yên Phụ hứng ít gió trời, sông hồng mùa này nước bớt sôi đỏ phù sa, làng bãi ngoài sông xanh um một màu tươi tốt, thả bộ và ngắm nhìn cái vẻ yên tĩnh ... tôi không tin. Người ta bảo Hà Nội trầm lặng về đêm, nhưng giữa chiều Hà Nội ... yên ả lắm. Theo đường Quan Thánh tôi lên hồ Trúc Bạch, hồ Tây, dạo đường Thanh Niên, ghế đá bao nhiêu tuổi ... đã mòn một bên... nắng, gió, mưa làm sần da lốm nhốm. Ngày xưa, tôi tập làm thơ:

Em cứ nghĩ sẽ cùng anh xuống đó
Đi bên anh đong gió Hồ Tây
Và đêm hết những vì sao lấp lánh
Lung linh soi đọng mặt hồ...


Nhà thơ và bài thơ đi qua thời gian, ghế đá in màu thời gian, góc phố khắc hình hài của Hà Thành - tuổi thơ tôi vẫn còn đó... Tôi đã ra đi, tôi đã trở về trong chiều Hà Nội ... thanh thản dạo chơi, bước chân không chủ định ... tôi đi xem tôi, xem kỉ niệm tôi cất giấu nơi nào đó trong lòng Hà Nội. Hà Nội bây giờ vươn rộng ra bốn bề ngoại ô, con đò Chèm ngược dòng sang sông thuở ấy - gió đã mang về đâu... Cát đã khơi và người đã rất vội...giã từ .

Hiện diện là những chiếc cầu như những con rồng vắt ngang sông. Trầm tư như người già mất ngủ, chiếc cầu đã mang bao nhiêu thân phận con người ra đi và trở về nhỉ? Chẳng ai biết, chỉ biết là nó hãnh diện lắm, dù những mảnh đời nghèo khó hay các thế hệ con người đi qua, ít ai để tâm trò chuyện với chiếc cầu, ít ai hiểu được nó đã oằn mình trong sương gió, trong bão dông. Những chiếc cầu đã chở đòan khách quốc tế vào Việt Nam, đã chở những người việt Nam lên chuyến phi cơ cất cánh vào không gian đến năm châu lục . Đó là chiếc cầu Thăng Long mà những năm đi học tôi mơ ước được nhìn thấy nó biết bao. Ơi Hà Nội của ta xưa, Hà Nội của ta nay... còn nhiều trăn trở, một chút gió bấc làm ta thóang gợi về dĩ vãng xa xăm.

MK, 3/2005

Mình có thấy ca khúc Hà Nội đẹp không?



Mỗi lần nghe ca từ về Hà nội là thu lại cảm thấy diệu vơi, nó cứ se sẽ gặm nhấm nỗi nhớ Hà Nội, nhớ người Hà Nội, mà người hà nội là ai chứ, là cây chì vẽ một nét thu, là chiếc lá cô đơn bay lạc lõng cả trưa , là xanh xao một cánh diều ngoại ô ... Hà nội ơi! Hà nội ơi...nhớ lắm ! nếu được trở về... Thu sẽ lẽo đẽo theo sau một cái xe, có thể là họ không biết. để ngắm nhìn cái hồn nhiên, cái vô tư ấy. Có thể Thu sẽ tìm thấy một nét Hà Nội của Thu đánh rơi năm xưa - mà ai đó đang khoác vào thay chỗ mình xưa...
Hà nội sẽ vui khi nhìn thấy Thu cười hồn nhiên, hồn nhiên như cánh hoa đồng nội trên tay mình đó ... nhưng xin mình, chớ nghe lời mật ngọt của ai đó không phải Thu, Thu cũng sợ mất mình... bởi lẽ... chẳng ai đi trọn vẹn một lối về...
Thu về rồi đấy ! tháng tám của mong chờ !
Năm xưa, thu chọn mùa thu cho mình là tìm những ngọn gió heo may thổi nhẹ, làn tóc xưa dài lắm, nó cứ quện trên vai và tung bay... tuổi trẻ kéo người ta đi tuồn tuột, vô hồn... trở về... Thu thấy mình khác đi, Thu đắm mình vào đông và đêm mùa đông ấy, thu tạc mình vào thơ...
(tản mạn: Nhớ về Hà Nội)

MK-sinh nhật 15-11-2007
---
Thu Hà Nội đấy! mong manh và đầy gợi cảm thi hứng cho từng khúc nhạc, vần thơ tỏa sáng. Thu đông đầy trong sắc là vàng rơi xào xạc nơi con đường tình yêu trong mỗi chiều rợp bóng, thu hồn nhiên trong những tà áo trắng mảnh mai buổi tan trường. Thu Hà Nội đó trên mặt hồ Tây trong ráng chiều vời vợi cho ta chợt ngỡ ngàng trong vẻ đẹp lung linh gợn làn sóng lăn tăn Tây Hồ .
Thu reo trong những cơn gió nhỏ nghịch ngợm xỏa dài mái tóc bay bay trong mỗi chiều trên phố để bâng khuâng mãi bước người đi. Thu Hà Nội cho ta nhớ, nhớ đến ngẩn ngơ trong cơn mưa chiều li ti giọt nước còn đọng trên mi ai long lanh như hạt ngọc trong lành để bất chợt ai đó ước ao một nụ hôn đầu vụng dại... Thu đó Hà Nội ơi! (Hạnh Ngân)

---
Chị tự nhận mình là Thu Hà Nội
Để con tim xa mỗi ngày bổi hổi
Nỗi nhớ Hà Nội luôn khắc khoải đầy vơi
Hà Nội Thu, Hà Nội mến yêu ơi!

(Khải Nguyên)

Đêm nhạc Trịnh 02 04 2008

Tấm vé của Thuhanoi khi vào cổng



Đêm nhạc Trịnh Công Sơn

Sau giờ làm việc, tôi tranh thủ kiếm gì ăn để sang Bình quới trước giờ khai mạc. Con đường từ Trung Tâm Sài Gòn ra Nguyễn Hữu Cảnh lúc tan tầm đông khủng khiếp, cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng người và xe tấp nập, bọc qua dạ cầu Sài Gòn phía Tân Cảng, tôi rẽ vào đường Ung Văn Khiêm để lên Xô Viết Nghệ Tĩnh vào Thanh Đa qua cầu Kinh . Sài gòn 6 giờ 30 chiều vẫn còn ửng sáng của tia nắng cuối cùng. Dù vậy đoàn người đã tấp nập kéo về bán đảo Thanh Đa để thưởng thức Đêm nhạc Trịnh Công Sơn. Từ ngã tư Chợ Thanh Đa vào khoảng 2 km là khu Du lịch Bình Quới 1 nơi toạ lạc HỘI QUÁN HỘI NGỘ– Có một nơi trang nghiêm để mọi người đến thắp hương cho NS Trịnh Công Sơn với tấm phù điêu chân dung của nhạc sĩ.
Những ngôi nhà gần khu Du lịch Bình Quới 1 (hàng chục điểm giữ xe) đều tranh thủ mở cửa nhận giữ xe cho khách đến nghe nhạc.

ĐÊM NHẠC KỶ NIỆM 7 NĂM NGÀY MẤT NHẠC SĨ TRỊNH CÔNG SƠN
(1/4/2001 – 1/4/2008)

Thời gian: 19 giờ ngày 02/04/2008
Chủ đề: Ngồi bên hiên nhà
Đạo diễn: Đinh Anh Dũng
Biên tập: Đỗ Trung Quân
Âm Thanh ánh sáng: Phúc Thịnh
Với 6 màn hình cực lớn treo rải rác trong khuôn viên
Số lượng vé mời : 5000 vé tương đương 10.000 người (1 vé mời 2 người)


Những điểm khác biệt các năm trước :

Năm nay BTC dựng lên 3 sân khấu được nối với nhau bằng những chiếc cầu tre giúp cho diễn viên đi từ sân khấu trung tâm về 2 sân khấu nhỏ - người xem có cảm giác rất gần gũi với tiếng hát, những ca từ vang lên qua các chất giọng được thể hiện điêu luyện với nhạc phẩm .

Giờ khai mạc chính thức 20 giờ, sân cỏ chật nich nhưng rất trật tự với hàng chục nghìn người đang lắng nghe. Toàn bộ đèn chiếu sáng tắt hết, một đêm cuối tháng 2 không trăng bên bờ sông Sài gòn vang lên “Hồi ức chiến tranh”. Những đèn pha, những tia pháo sáng, pháo hoa thay cho hình ảnh sống động của trận chiến diễn ra ác liệt của thập niên 70, tiếng trẻ em khóc thét, tiếng gia cầm chạy nháo nhác, màu khói tiếng bom, máu lửa đỏ rực trời… đoạn phim chiếu chậm ấy diễn ra trong vài phút –con người giữa cái sống và cái chết, càng thấy yêu quí cuộc sống hoà bình biết bao.

Cái khao khát hoà bình đã sống trong ca từ của nhạc Trịnh và làm nó sống mãi với thời gian, ước nguyện của ông cũng là ước nguyện của loài người yêu tự do, bình đẳng, bác ái. Đến với Đêm nhạc Trịnh Công Sơn, mở màn cho đêm diễn là ca sĩ trẻ Hà Anh Tuấn, anh hát với nhiệt huyết tuổi trẻ, hát với khát vọng yêu thương – làm mới hơn trong sự thể hiện nhạc Trịnh – như tiếng nói của tuổi trẻ về một thế giới mới tốt đẹp hơn.

Đêm diễn có sự tham gia của các ca sĩ, nhạc sĩ:

Lan Ngọc, vẫn bộ áo dài thường trực và mái tóc búi lọn gọn gàng mấy chục năm đi hát không có gì thay đổi, có chăng là nụ cười tươi hơn.

Bảo Phúc: Với cây dương cầm thuần tuý, anh như hoá thân vào từng lời ca tràn đầy cảm xúc.

Hồng Hạnh: khá đặc biệt với bộ áo váy và giọng hát bốc lửa (gần như mang cả chất rook vào nhạc Trịnh – có lẽ đây là lần đầu tôi nghe cô hát và hét như thế) nhưng vẫn rất nữ tính với mái tóc bồng bềnh. Chị tâm sự, bài hát chị vừa trình bày là bài đầu tiên anh Sơn biên tập cho album nhạc của Hồng Hạnh – cassett đầu tiên vào nghề hát.

Quang Dũng: vẫn giữ được phong cách hát thu hút người nghe bằng chất giọng nam trung ấm áp như tự sự.

Phương Thanh : Hình như không phù hợp lắm với chất giọng của nhạc Trịnh

Đức Tuấn : Một ca sĩ đang tự khẳng định mình – hát tốt, ca từ nhấn nhá vừa đủ truyền cảm.

Mỹ Lệ : Cô hát say sưa và đầy nhiệt tình, sau tiếng vỗ tay, lại tặng thêm 1 bài nữa = rất tuyệt, cô đã hát ở những phòng trà –nghe cũng đã thương lắm rồi.

Xuân Phú: Trời ban cho ca sĩ này chất giọng ấm, truyền cảm lắm, dân Sài gòn mới nghe tên ông đã vỗ tay rần rần.

Quỳnh lan, Thảo Trang, Trà My,Lệ Hồng : hát rất dễ thương - rất hết mình .

Thái Hoà, Thuỵ Long : Giọng nam trầm, gương mặt lạ tôi nghe lần đầu.

Hoàng Hải: Hơi bất ngờ với bộ veston màu vàng cam, ông là một trong số ca sĩ lớn tuổi của đêm nhạc nhưng lại là giọng Nam cao và hát rất nhiệt tình, rất dí dỏm, mỗi ca từ nhả ra một cách điệu nghệ nhấn nhá không khỏi làm khán giả ồ lên cười hưởng ứng.

Nhóm mặt trời mới với các cô vừa là ca sĩ vừa là nhạc công làm rung động cả không gian vốn trầm lắng của dòng nhạc trữ tình.

Càng về khuya Nhạc càng hay, mỗi giai điệu, mỗi nhạc phẩm đều chứa trong mình một kỉ niệm - một cuộc đời. Để kết cho bài viết này tôi chỉ biết nói rằng “Đêm nhạc Ngồi dưới hiên nhà” của nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn đã thành công. Thành công trong sự yêu mến ông của những khán giả lặng yên nghe ông tự sự. Thành công trong khâu tổ chức rất chu đáo - ấm cúng. Thành công cả khi không có những ca sĩ Nhạc Trịnh có tên tuổi tham dự như Ánh Tuyết, Mỹ Linh, Hồng Nhung, Thanh Lam, Thanh Long bat, vv…vv.

Tình cảm của mọi người giành cho Nhạc sĩ đủ mang lại sự ấm áp như một quà tặng, một nén hương đến hương hồn nhạc sĩ họ Trịnh.

Thuhanoi. 3/4/2008

19 thg 11, 2008

Thu Hà Nội chiều vàng lá đổ


Là thu đấy, chiều vàng lá đổ
Nhấp nhô mái phố - lặng lẽ rêu phong
Chiếc cầu thang gỗ nâng gót vào phòng
Mở toang cánh cửa lòng - đón lá !

Gió quất vào tay, gió lay nghiêng ngả
Mơn trớn quanh chỗ em ngồi
Cuốn sổ nhật ký thảng thốt bồi hồi
Nhặt chiếc lá ép thành nỗi nhớ .

Thu Hà Nội chính là em đó
Thu trong lá, thu trong gió ... heo may
Thu Hà nội một nét thơ ngây
Bâng khuâng về trên đường Hoa Sữa

Hồ thuyền Quang như vuông vải lụa
Tháng năm qua sáng tựa gương soi
Chiều Thu Hà Nội lặng lẽ heo may
Góc đường Nguyễn Du giăng đầy Hoa Sữa.

Thơ buồn

Thơ vẫn buồn đến vậy
Vẫn đau đáu nhớ thương
Từ hai phía con đường
Lướt qua nhau lặng lẽ...

Em về đi, em nhé
Cho một sớm mai kia
Bình minh sớm mùa hè
Tu hú vang tiếng hót

Hẹn mùa về trái ngọt.....

Ta còn mãi bên nhau

Em đi đầu mùa Xuân
Ta cuối mùa ngóng đợi
Trời xanh cao vời vợi
Ngày tháng dần qua mau

Ta vẫn ở trong nhau
Và con tim cùng đập
Nỗi nhớ nào thổn thức
Giọt nước mắt ngừng rơi .

Ở phía cuối chân trời
Rung lên ngàn khúc hát
Lời trái tim tha thiết
Tình nghĩa vẫn đong đầy .

Gà yêu của ta đây
Nhớ tìm bầy hội ngộ
Dù xa xôi cách trở
Ta vẫn mãi bên nhau./.

Nợ tình

Kẻ đau tình, sầu như lời chim vạc
Tối mặt nằm mơ bầu cạn chửa say
Rượu ai cất đó đêm nay
Đem dâng cho kiếp trả vay nợ tình .

Uống cho cạn chén lưu linh
Uống cho rượu chát tỏ tình với ta
Người ơi chớ vội đi xa
Một lần thôi uống với ta một lần.

Trả nợ rượu, trả nợ tình
Tang bồng quảy gánh sầu tình tình tang
Điên như kẻ sĩ lang thang
Nhà thơ Bùi ...vẫn mở toang cõi tình.
----------
Gửi tặng cố Nhà thơ Bùi Giáng.

Nhớ ngày giỗ Trịnh

Anh ra đi đã mấy mùa
Sài gòn gió nhẹ - nhẹ như ru
Ru tình - tình nồng hương còn đó
Để lại cho đời khúc thiên thu

Em lầm nhẩm những lời ca day dứt
Gieo xuống lòng người lệ ướt mi (*)
Lối chim đi, lối lữ khách ra đi
Khắc khoải bi ca khúc tạ từ.

Anh ra đi nay đã mấy mùa
Sóng đã về đâu sóng cứ xô
Lòng người hiu hắt hồn cô quạnh
Tên người còn nhắc đến thiên thu.

Người về

Gió khuya vẫn nặng lời thề
Dù đêm trăng sáng ngoài kia mặc lòng

Đã đành hai chữ thuỷ chung
Dành cho nhau, suốt tháng năm mất rồi .

Người đi biền biệt giếng khơi
Thương người vợ trẻ giữa nơi đô thành

Mùa Xuân chắp cánh chim bằng
Dẫu đi xa vẫn đằm đằm nhớ thương ./.

Mưa tháng tư

Nắng hào phóng tháng tư
Chói chang cười nhíu mắt
Em đung đưa bím tóc
Trông thương quá đi thôi...

Sài Gòn nắng xanh trời
Mùa khô đang hừng hực
Bước chân ai dồn dập
Như tiếng của đoàn quân .

Mưa Sài gòn tháng tư
Mưa cờ hoa tổ quốc
Quê hương trong mỗi bước
Có tiếng hát ngân vang ...

Mùa đông đã về

Mùa Đông qua tiễn lá vàng
Khẳng khiu cây lại trơ cành ngủ yên
Con đường xưa dấu chân in
Ai còn nhớ nữa đi tìm bóng ai...

Trăng khuya lạnh lẽo sương mai
Áng mây vuốt mặt trăng ngồi ngẩn ngơ
Người còn nặng gánh với thơ
Cây còn ấp ủ mầm chờ nắng lên

Trăng- mây - cây - lá dịu êm
Bên đời quấn quít còn duyên mặn mà
Đông dù quay quắt gió mùa
Hữu tình vẫn đợi vẫn chờ mình đây ./.

Lối rẽ con đường

Con đường có tội tình chi
Tội là tội của kẻ đi bẽ bàng
Gót son nàng lặng lẽ sang
Ngoái nhìn câm lặng bóng chàng bước theo.

Ô hay chàng có ngờ đâu
Một lần gặp một lần đau tới giờ
Ngã ba còn nhớ câu hò
Ai sang bên nớ bỏ bờ bên ni...

Chim bay theo gió chim đi
Người khăn áo, người vu qui theo người
Ngã ba gió lặng, mồ côi
Con đường như thể hồn tôi đứng nhìn./.

Hà Nội mùa thi

Hà Nội mùa này cái nắng vừa lên
Lá rung nhẹ giọt sương mai lóng lánh
Giọt hồn nhiên xuống mắt em sóng sánh
Nụ cười duyên dấu e thẹn vào trong .

Hà Nội buồn - cái gió mênh mông
Chàng trai trẻ hít sâu lồng ngực trẻ
Có điều gì lắng sâu, mới mẻ
Mà ngẩn ngơ trước hoa cỏ mùa thi

Là vô tình bãng lãng người ơi
Cành Phượng vĩ níu vòng tay bè bạn
Tiếng chim hót trưa hè nắng hạn
Tiếng chim rơi nỗi nhớ vơi đầy

Hà Nội lên cao gió hát bồi hồi
Trang Nhật kí lần tìm màu hoa đỏ
Thời con gái yêu lần đầu bỡ ngỡ
Cứ tưởng riêng mình cất kỷ niệm thế thôi.

Hà Nội yêu thương không chỉ riêng tôi
Người hãy giữ cho riêng mình nữa nhé.

21/4/2005

18 thg 11, 2008

Hà nội của chúng ta

Xem VTV1 - 20/4/2005

Tôi đã kể nhiều về thời đánh Mỹ
Dù thời gian lặng lẽ qua lâu rồi
Đêm hôm qua, lại thảng thốt bồi hồi
Ba mươi năm trở về trong lịch sử.

Hà Nội hào hùng, con người bất tử
Dù rằng nghĩa trang nước mắt ngừng tuôn
Trong anh, trong em đau xé tâm hồn
Những mất mát vá bằng màu cờ đỏ.

Hà Nội ơi, tiếng tàu rền cửa ngõ
Đường phố đổi thay rộng rãi thênh thang
Đường giải phóng cửa ngõ phía Nam
Dấu tích con đường Nam bộ lầy lội.

Người đã ra đi và người ở lại
Nhận lãnh điều gì cho Hà Nội hôm nay
Thế kỉ hai mươi, thế kỉ hiên ngang
Đã khép lại cho một kỷ nguyên ngày mới./.

21/4/2005

Giọt mưa thu

Người ấy chắc còn nhớ đến tôi
Nhớ thầm chuyện cũ của xa xôi
Thềm trăng đón gió đêm thu lạnh
Mắt dõi xa xăm một bóng người.

Thu đi như thế đã mấy mùa
Lá vàng hiu hắt nắng ban trưa
Nắng lọt khe lá đằm thắm rớt
Cho gót chân ai nhẹ bước qua.

Dấu in còn đó người thì xa
Gói vào trong đáy của tim ta
Đừng cho tan mất hình với bóng
Đêm tàn trăng lạnh mắt nhạt nhoà.

Thà rằng hy vọng có khổ đau
Thì vẫn còn hơn vắng tin nhau
Người đi dù có xa xa khuất
Thu về lắng mãi tiếng mưa ngâu . /.

*

Em về chưa

Anh thả thuyền chơi trên sông trăng
Gió hát du dương Hồng Hà sóng vỗ
Ngẩn ngơ thu buồn giữa đêm trăng tỏ
Em về chưa? tiếng sáo tiễn thềm trăng.

Với Hồng Hà, anh chỉ là dòng sông
Phù sa đỏ nhuộm đôi bờ môi thắm
Lúa lên xanh mướt đồng con gái
E thẹn đung đưa lả lướt cánh diều.

Anh đi trăm phương vẫn nhớ một chiều
Bên sông vắng em đặt chân trên cỏ
Bàn chân son gót mòn lối nhỏ
Nơi em về bình minh cũng vừa lên.

Mùa thu đi qua trăng vằng vặc đầu hiên
Ngôi sao nhỏ mắt long lanh toả sáng
Mỗi góc thời gian trôi qua bãng lãng
Lời hẹn hò còn dấu kín trong nhau.

Em về chưa? bình minh thật dịu êm
Đàn cò trắng trĩu cành tre đầu gió
Lời em hát vẫn còn bỏ ngỏ
Trước lối mòn trông ngóng tiếng sáo đưa./.

Em sẽ về Hà Nội

Góc phố em, hoa bằng lăng tím ngát
Đã bao năm trôi dạt bến bờ xa
Cho sáng xuân nay Hà Nội nở hoa
Đón bước chân em dịu dàng trên phố .

Ngôi trường xưa hoen màu vàng ố
Ông lão già cầm tay trống run run
Gốc cây nào em vẫn đứng lặng im
Mỗi khi giận hờn bè bạn cùng lớp.

Có nỗi vui nào mà ta quên được
Thang gỗ nhà thuyền cả lớp chen nhau
Chiều cuối tuần mặt hồ nước trong xanh
Chiếc thuyền nhỏ chèo hoài không cặp bến...

Công viên Thống Nhất nơi ta từng đến
Sỏi đá lát đường rạo rực dưới chân
Cong cong dáng cầu con tạo xoay vần
Hòn đảo nhỏ in hình bao đôi lứa.

Bãng lãng đi xa, một vùng trời nhớ
Con én mùa xuân nhớ tổ tìm về
Cây cơm nguội đổ bóng ở bên hè
Ngày hợp phố, Hà nội ơi! lặng lẽ ./.

Em giận

Ráng chiều trên sông, bên kia thành phố
Ở bên này vá áo giá cơm
Đã hiểu được chuyện nhân gian
Còn trách chi cho bẽ bàng hả anh

Trời không se sợi chỉ mành
Thắt lưng buộc bụng thôi đành chia ly
Thương cho con cá lia thia
Thương cho chim sáo bước đi quanh lồng

Tình duyên không có, có không
Gừng cay...muối mặn đo lòng người ta
Anh đi
trên những thăng hoa
Chắc còn thương
nhớ một tà áo bay./.

Đo lòng người

Trái tim mách bảo tôi rằng
Người mà thật quá bẽ bàng lứa đôi
Những lời chót lưỡi đầu môi
Chớ tin kẻo sẽ một đời khổ đau

Ai kia ngó trước nhìn sau
Mắt chưa gặp, lòng đã đau tơi bời
Lấy gì nấu đá nung vôi
Cho môi ai đỏ cho tôi nghẹn ngào.

Lửa thiêng với khúc nhiệm màu
Cho lòng khắc khoải đời sầu tương tư
Lòng sông lòng biển dễ dò
Thước nào cho đặng đem đo lòng người./.

Đêm nhạc Trịnh Công Sơn

Giỗ Trịnh

Tháng tư trong tiết thanh minh(*)
Trời se se lạnh nặng tình cố nhân
Du dương tiếng nhạc trong ngần
Cây đa bóng toả ngập sân bồi hồi

Nén nhang lưng xuống nửa vời
Vẽ râu tóc, vẽ cả người tri âm
Sơn cầm điếu thuốc trầm ngâm
Xe thổ mộ đứng bâng khuâng đợi người .

Đêm qua bạn hữu khắp nơi
Tiếng nhạc rung chuyển chơi vơi giữa dòng
Đời người thoả nỗi tang bồng
Ngậm cười chín suối mà lòng còn đây.

Người nợ anh những phím dây
Người nợ anh kiếp trả vay luân hồi
Anh cho người nợ anh cười
Trở về cát bụi ngời ngời danh thơm./.

Sài gòn 4/4/2005 (Tiết thanh minh 26/2 Ất Dậu)

Đồ chơi của bé

(Viết cho tuổi mẫu giáo)

Chủ nhật ở nhà
Bé đi siêu thị
Bàn chân bé tí
Chạy nhảy tung tăng

Cầu thang cuốn băng
Đoàn người tấp nập
Từ dưới tầng một
Cho đến tầng hai

Gian hàng đồ chơi
Là bé thích nhất
Này con lợn đất
Này chú trống choai

Chú khỉ đuôi dài
Cá heo đen trắng
Một bầy thỏ trắng
Đôi tai vểnh lên

Một bầy gà con
Nằm trong cánh mẹ
Gấu con nhỏ bé
Trong lòng gấu cha

Níu bàn tay mẹ
Mua đi mẹ ơi
Trong quầy đồ chơi
Cái nào cũng thích

Bé yêu ! mẹ nhắc :
- Con phải cho ngoan
Mẹ mua gấu con
Làm quà cho bé .

Đêm làm gối nhé
Ban ngày cùng chơi
Đôi mắt sáng ngời
Bé cười rạng rỡ ./.

11/4/2005.

Cà phê một mình

Cà phê đắng sao người mê đến vậy
Màu si nâu gợi những nét ưu sầu
Thời gian ngồi nhìn giọt nước nhiệm màu
Hồn bay bổng thả theo làn khói thuốc .

Cà phê đắng bỏ đường thì ngọt
Người xa người bèo dạt mây trôi
Thà rằng chẳng gặp thì thôi
Gặp rồi mỗi đứa một nơi... à ơi...rằng buồn...

Hoa cỏ


Anh ạ, em đã bảo đời nhiều bão tố
Để thử thách những kẻ rong chơi
Từ tuổi cha sinh đến tấp tểnh vào đời
Biết bao ngang trái mà nụ cười vẫn đẹp

Để mùa sau khi ta bắt gặp
Ánh mắt ai lúng liếng cười duyên
Thoáng trẻ trung - thơ cũng dịu hiền
Một đời tìm lại, còn gặp nhau không nhỉ ?

Đi qua năm tháng, đi qua tuổi trẻ
Thơ em đây vẫn đậm nét hồn nhiên
Em là lá, là hoa, là cây cỏ đất mềm
Là bình địa đón hào quang nhật nguyệt.

Em sẽ là bông hoa nhỏ tha thiết
Sẽ dâng đời đõ mật ngọt hương thơm
Sẽ chăm bẵm vườn thơ của tâm hồn
Khách lai vãng vấn vương đôi vần nhớ !!!


Sài gòn, (mùa vắng những cơn mưa)
24/3/2005

Thơ tôi

"Thơ đã đến với người như một luồng điện âm dương để toả sáng nhân loại...."


Tôi đã yêu thơ và làm thơ
Tặng cho đời những giấc mơ
Những khát khao về tương lai hạnh phúc

Nếu một mai tôi lìa đời và chết
Cũng sẽ xin làm giọt nước
tưới mát những cánh hoa.
Tôi xin làm tiếng chim ca
Tặng cho đời bản nhạc vui thuần khiết

Con người sống rất cần tình yêu tha thiết
Đi tới tương lai bằng hạnh phúc và khổ đau
Tôi làm thơ như phép nhiệm màu
Để bè bạn và kẻ thù cùng tìm về một hướng

Nuôi lớn đi tình yêu và xoá dần nghiệp chướng
Ta sống bên nhau giữa muôn vạn trái tim.
Dù mai có chết tôi vẫn sẽ cầu xin....
Thượng đế ban phước lành cho người trần thế ./.

26/3/2005

Hoá giải

Khi tôi biết ghép những vần chơi
Nhí nhảnh níu vạt nắng xuống đời
Đung đưa ngọn gió lùa trong tóc
Lúng liếng mắt môi chúm chím cười .

Gặp người thơ tôi đã chớm buồn
Ai đùa chi sớm tuổi thần tiên
Gót hài còn vướng trên nhung gấm
Đã thấy nhớ người, thấy vấn vương

Tôi tưởng thời gian xoá vết thương
Ai dè bất giác đứng soi gương
Kỉ niệm còn hằn sâu khoé mắt
Một trời u uất thẫm đêm trường.

Thơ buồn không hoá giải kiếp buồn
Thà rằng vần vũ trời nhớ thương
Xong đem về nhốt buồng tim lạnh
Khoá chặt trong lòng nỗi ưu tư .

Từ nay tôi sẽ quay hướng khác
Sẽ nhìn đời bằng ánh mắt tươi vui
Bởi chấp nhận vẫy vùng bão tố
Coi thường sóng dữ với biển khơi.


25/3/2005

Tình cờ

Lạ chưa nhắc chuyện quê nhà
Ven sông cỏ ấu - cỏ gà chọi chơi

Người miền ngược, kẻ dưới xuôi
Từ Bạch Hạc về đến nơi Vua Hùng

Nhân duyên là bạn chơi chung
Kế ra mới biết dòng sông quê nhà

Xanh xanh vườn cọ đồi chè
Trung du sỏi đá rặng tre, lưng đồi.

Lưng còng ngoại cõng đi chơi
Lê la nương sắn, nương khoai ngày mùa

Đất quê nghèo chẳng đủ no
Lưng cơm với vại tương ngô qua ngày.

Quê hương chưa mấy đổi thay
Cái nghèo vẫn cứ làm day dứt buồn

Cái nắng trải khắp trên nương
Nghiêng vành nón trắng càng thương phận mình. /.

Thôi đành

(Vĩnh biệt gấu con)


Em ra đi lặng im
Tiếng dế đêm thâu rầu rĩ
Có tiếng ai khóc thầm lặng lẽ
Tiễn chân người ra đi...
đi mãi không về .

Em chưa kịp trả lời
Chưa kịp hồi âm cho người tri kỷ
Để nước mắt buồn bãng lãng ngập vùng quê

Ngọn cỏ gió đùa mải miết chân đê
Bước chân em còn tươi giọt sương ban sớm.
Vội vã chi em một chiều hoảng loạn.
Em ra đi không để lại lời chào

Cho bè bạn ngước mắt nhìn theo
Em mỉm cười giữa thế gian còn nhiều luyến tiếc.
Nhưng ta biết từ cõi thẳm sâu vĩnh biệt
Người vẫn bên ta lặng lẽ gieo vần


Thơ em dịu dàng ...
Biển đêm cuồng nhiệt
Tâm hồn em
Bay bổng ngân vang.

Thảo ly Q7-TP.HCM.- tạ thế 6/3/2005 (16 tuổi)
"Những mảnh đời oan nghiệt)

Thơ và đời

Anh là thơ gieo vần cùng năm tháng
Bốn mùa vui buồn, khăn gói càn khôn
Từ thẳm sâu ký ức tâm hồn
Làm khuấy động biển trời thương mến.

Nửa thế gian từ nơi anh tìm đến
Cho đời em hoa trái ngát hương
Hãy là hoa e ấp ở bên đường
Thoảng trong gió gieo đôi vần thương nhớ.

Tiếng tạ từ đã buông xuống vu vơ
Thà câm lặng để dòng đời trôi nổi
Gặm nhấm niềm đau lại thấy mình có lỗi
Thà rằng quên để hoa ngát hương thơm.

Đừng bắt nhau phải nói lời thiệt hơn
Không ai thích nghe lời chua chát
Hãy vì đời hoà vào dòng nước mát
Lặn ngụp sông sâu để trút hết ưu phiền.

Thơ và đời
lại mỗi đứa một bên
Đôi quang gánh
đi cùng trời cuối đất ./.

Thơ nghèo

Bây giờ
Vẫn còn người nghèo
Người làm Thơ còn nghèo hơn
Bởi chẳng ai bán thơ tình dạo ấy

Chân phương
Những kẻ yêu nhau
Tình trong trắng vậy
Ai nỡ xé nát cánh hoa mua...

Em tha thẩn sườn đồi...
miệng lẩm nhẩm đọc thơ
Chân đất,
áo nâu sòng
trên tay bài thơ Bằng Việt (*)

Quần chân què mà thơ vẫn hay vẫn mượt
Ai bảo nghèo là không tha thướt, mộng mơ...

Càng nghèo ta càng thương nhau
Cho đến mai sau
Thơ tình dù có đa đoan
giàu - nghèo
Vẫn là thứ làm cho tâm hồn ta khôn lớn...
bên nhau.


----------
(*) Nghĩ lại về Pautopxki .

Thể thao và nghị lực

(Viết cho con trai)


Cha cho con nghị lực, khôn ngoan,
Mẹ cho con dịu dàng, khéo léo
Từng bước con đi vào đời lắt lẻo
Ai sẽ theo con trên suốt dặm trường.

Giọt mồ hôi mặn chát trên lưng
Dù kiệt sức vẫn dẻo dai bền bỉ
Cuộc chiến thắng nào cũng mang điều bình dị
Từ thẳm sâu nguồn cội nhọc nhằn.

Gót chân con chai sạn đen sần
Dấu tích những tháng ngày vất vả
Đấu trường, mồ hôi và cả máu nữa
Bàn tay gân guốc với những thử thách, cam go.

Thể thao cũng như người thợ đốt lò
Niềm say mê luôn hừng hực cháy
Hăng hái lên, từng ván đấu trên sàn bừng dậy
Giọt nước mắt rơi trong tiếng hoan hô

Hàng ngàn tiếng vỗ tay trên khán đài quí giá vô tư
Vận động viên biết mình cần phải thế
Cống hiến những pha bóng kỳ phùng địch thủ
Đường đến vinh quang trả giá khắt khe .

Con hãy thể hiện mình là đấng nam nhi
Cha luôn mong con kiên cường chí hướng
Mẹ luôn mong con bền bỉ khiêm tốn
Thể thao phải là nét đẹp của bè bạn bốn phương.


11/3/2005

Tháng ba


Đã lâu rồi không nhớ rét nàng Bân
Bàn tay cóng bà ngồi hơ bếp lửa
Tháng ba về nhớ mùa hoa gạo nở
Rét ngọt cuối mùa rồi cũng qua mau.


Vâng, con đê cỏ ngày thơ ấu xa xưa
Nơi mình bới tìm hang dế, thả diều đón gió
Nơi chúng mình bò ra sườn đê ngập cỏ
Chơi đá gà , đuổi bắt, đánh khăng ...

Tháng ba rồi em vẫn nhớ anh
Hoa xoan tím
giữa hoàng hôn
màu tím.

Mưa bụi

Thế là hết khổ đau
Thế là vơi nhung nhớ

Cơn mưa đầu mùa
Bỡ ngỡ
Bụi mưa làm tóc rối
Ai hay.

Lật ngửa bàn tay,
Xoè bàn tay
Cảm nhận đi
Sự dịu mát
Thơ ngây .

3 thg 11, 2008

Sông đi về với biển


Sông đi về với Biển
Biển dào dạt yêu thương
Sóng vỗ về nuôi nấng
Chăm bẵm biển xanh hơn

Em như lòng biển rộng
Ôm mãi bến bờ yêu
Biển nông sâu là thế
Dâng mãi nước thuỷ triều

Biển cồn cào thương nhớ
Thuyền mải miết khơi xa
Sóng ru êm mạn gỗ
Lòng thuyền khúc hoan ca./.

25/3/2005

Nghe trong tĩnh lặng thời gian

Tiếng dế đêm thâu có làm đêm buồn thảm
Tiếng cuốc kêu gọi bạn canh khuya
Tiếng tắc kè ném lưỡi vào đêm
Tiếng gió rít giữa ngàn cây mất lối .

Tiếng người rơi trong dòng đời trôi nổi
Tiếng con tim khắc khoải đợi chờ
Tiếng thời gian chầm chậm chuyển mùa
Tiếng xa thẳm, tiếng con tim mời gọi.

Em chẳng đi xa mặc dù em rất vội
Cuộc sống chẳng đợi chờ chẳng hứa hẹn điều chi
Nhưng cuộc sống cho ta cả một vùng thương
Vùng nhớ, vùng yêu, cả niềm ngọt ngào cay đắng.

Cuộc sống ơi, mến thương người lắm lắm
Ta vững vàng thêm trong bội ước nhân gian
Vướng víu chi... ừ tĩnh lặng thinh không
Trong tĩnh lặng ta tìm thấy nhau
trong muôn vàn âm thanh bé bỏng ấy.
Hãy nuôi lớn tình yêu nồng cháy
Để sáng mai này bình minh sẽ hẹn những mầm xanh
Hoa sẽ hẹn nụ nhú ở đầu cành
Tương lai đẹp trong hoàng hôn tím biếc .


MK, 15/3/2005

Ngày ấy… sông hồng


Có một ngày em nghe tiếng chim đỗ quyên
Hót những lời yêu thương
Nhưng em mải rong chơi phía cuối con đường
Giả bộ không nghe thấy.

Trăng già đêm đêm vẫn âm thầm toả sáng
Khắp nhân gian lành lạnh trước canh khuya
Chạm vào da mới hay mình nằm mơ
Treo lủng lẳng trên cây đa với cuội.

Cuội vô tâm mải mê rong ruổi
Em vô tâm đánh rớt khúc tình ai
Để vòng đời trôi nổi ngược xuôi
Bắt gặp tiếng chim ven sông Hoàng Hà cuộn sóng.

Em tặng anh tên dòng sông đằm thắm
Tắm mát tuổi thơ em khúc hát chiều về
Sông Hồng ơi, sông Hồng ơi bề bộn lời thề
Em trả lại hồn nhiên cho anh nắm giữ .


MK.29/3/2005

Cà phê nâu

Nếu có thể xin làm màu nâu ấy
Để xoa dịu những nỗi nhớ mênh mang
Nếu có thể xin làm vị đắng ấy
Để chia sẻ cay đắng của nhân gian...

Và nếu được xin làm fin chắt lọc
Giữ cho người vị đắng của tình yêu
Khi người ta yêu nhau vượt lên ngàn thử thách
Thì hạnh phúc ngọt ngào sẽ trọn vẹn bền lâu.

Đi tìm một chân lý hay tìm một nửa yêu
Đừng nóng vội như than hồng bếp lửa
Hãy bình tâm
như giọt cà phê fin
tí tách âm ỉ
Ai biết đợi chờ
Thượng đế sẽ ban tặng
Vị ngọt tình yêu./.

MK.

Nếu em là mảnh vỡ

Nếu tin rằng nhân quả nơi đây
Thì mảnh vỡ chỉ là cái cớ
Cho sự đổi thay hình hài kim cổ
Con tạo xoay vần duyên số mà thôi.

Em ứơc mình như mảnh vỡ giữa đời
Cho tiền kiếp ta gặp nhau thành duyên nợ
Ảo ảnh trở về lung linh màu nhớ
Kiếp phong trần trong cõi nhân gian.

MK.

Món nợ đồng lần

(Viết tặng mẹ)

Quá khứ là lịch sử
Hiện tại là lịch sử của tương lai
Ta đang làm cái ý nghĩa thiêng liêng - làm lịch sử cho tương lai...

Nơi tôi sinh... Hà nội !
Ngày tôi sinh...một ngày bỏng cháy .
Những tháng ngày mẹ tần tảo đến vậy
Địu những lon gạo với sắn khoai mang về nơi sơ tán
cách Hà Nội hơn nửa ngày đường
trèo đèo vượt dốc
trong mắt con mẹ trở thành anh hùng.

Con khôn lớn trong tiếng B52 bom đạn bão bùng
Thấu hiểu nhiều những lời mẹ hát ru
Chiến tranh đi qua yên ả cánh cò
Con cắp sách đến trường trong niềm vui
tương lai trọn vẹn.

Mẹ vẫn là người theo con
trên bước đường lận đận
Cơm áo gạo tiền
Những thói đời bon chen sấp ngửa triền miên
không gì quí giá bằng sự hy sinh của mẹ .

Sự nghiệp con dù hanh thông đẹp đẽ
Dù lên ngựa xuống xe - khăn áo tứ bề
Vẫn không bằng đôi chân chai sần của mẹ
Cho con cuộc sống bình yên.
Mẹ là bà tiên trong mắt con điểm hai màu tóc
Da xạm đồi mồi bàn tay gân guốc
xoáy vào lòng con da diết thương yêu
Con trở thành người mẹ, càng thương mẹ
thật nhiều
Cuộc sống là món nợ đồng lần
không bao giờ trả hết ./.
MK.

Nói đi anh

(Tặng em nguoisaigon.net)

Đường tình yêu có muôn lời biện bạch
Chữ yêu thương giản dị biết nhường nào
Nói đi anh kẻo lại lỡ nhịp cầu
Để người ta bỏ đi chiều thương nhớ.

Níu kéo thời gian chỉ làm tan vỡ
Lời đáy lòng buột miệng thốt lên đi
Làm con gái bông hoa nở có thì
Anh đã đến đừng ngắm nhìn xa lạ

Tictic_Tac tiếng lòng em đã mở
Thổn thức chi, ngu ngơ mãi làm chi
Gió hát bên thềm trăng sáng canh khuya
Bình minh đến líu lo chào buổi sớm.

MK.