18 thg 11, 2008

Cà phê một mình

Cà phê đắng sao người mê đến vậy
Màu si nâu gợi những nét ưu sầu
Thời gian ngồi nhìn giọt nước nhiệm màu
Hồn bay bổng thả theo làn khói thuốc .

Cà phê đắng bỏ đường thì ngọt
Người xa người bèo dạt mây trôi
Thà rằng chẳng gặp thì thôi
Gặp rồi mỗi đứa một nơi... à ơi...rằng buồn...

Không có nhận xét nào: