22 thg 10, 2008

Lối rẽ con đường

Con đường có tội tình chi
Tội là tội của kẻ đi bẽ bàng
Gót son nàng lặng sẽ sang
Ngoái nhìn câm lặng bóng chàng bước theo.

Ô hay chàng có ngờ đâu
Một lần gặp một lần đau tới giờ
Ngã ba còn nhớ câu hò
Ai sang bên nớ bỏ bờ bên ni...

Chim bay theo gió chim đi
Người khăn áo, người vu qui theo người
Ngã ba gió lặng, mồ côi
Con đường như thể hồn tôi đứng nhìn./.

Lời nhắn gửi

Hoa một nhánh
Sợ cho là đơn chiếc
Nhưng vườn hoa
Sẽ thắm thiết đón em

Xin nhận nơi em tấm lòng nhân ái
Chút tình người ái ngại chi nhau
Thơ là tiếng nói thâm sâu
Là hơi thở,
cũng là bầu rượu ngon.
Ta cùng thử sức vượt non
Thênh thang đỉnh núi vẫn còn khoẻ ru./.

Ký ức Hà Nội



Những cuộc chia tay không hẹn trước
Lại cứ rơi vào mùa đông
Tháng mười hai đã trở thành nhớ mong
Cho em gửi tấm lòng về nơi yêu dấu.

Có tiếng sâm cầm lẫn trong ngọn sấu
Da diết bồi hồi giọt nắng hanh rơi
Cuối đông rồi cái nhớ đầy vơi
Ai gieo vào lòng em đầy kỷ niệm...

***

Giữa Sài gòn hôm nay như một phép màu nhiệm
Anh mang về tiếng hát của ngày xưa
Hà Nội mùa thu, trong xanh, gió đùa
Mái tóc em tung bay trong nắng.

Em nghe trong lòng mình sâu lắng
Chút dư âm năm xưa bỗng trở về
Thời gian đi qua còn lại giọng hát say mê
Vẫn ngọt ngào lời anh hát tặng em
như ngày trai trẻ./.

Hoa nhật quỳnh

Quỳnh Hương trong trắng tinh khôi
Bao nhiêu cánh bấy nhiều lời ngợi khen.

Nhật Quỳnh cùng mẹ khác tên
Riêng em ngũ sắc ngả nghiêng đất trời .

Giáng long (rồng lượn) hoa tươi
Bàn tay khéo ông Mười Lời thiệt hay

Ngắm hoa mà ngả nghiêng say
Nhật Quỳnh em, thoả những ngày nhớ mong .

Yêu hoa ngày nhớ đêm trông
Hẹn Xuân về, ngắm dáng rồng lung linh./.

---
* Ông Mười Lời (Đà lạt) ghép và tạo dáng hoa Nhật Quỳnh nở vào ban ngày -
Mùa Xuân, ai ai cũng được thưởng thức ngũ sắc tuyệt đẹp .

Hà nội trong mắt em

Xin một lần em ra thăm Hà Nội
Giữa Hồ Gươm Đảo ngọc xanh tươi
Ngôi đền cổ lung linh soi đáy nước
Hồn thiêng cổ tự toả sáng ngời .

Nước Hồ Gươm nghìn năm sóng sánh
Gốc Lộc Vừng rễ níu giữ chân cầu
Thu Hà Nội - dấu mùa vàng hoa cúc
Lối em về âm vang tiếng còi tàu ./.

Cơn mưa bất chợt

Hôm qua nhớ mưa, tôi chợt khóc
Làm khổ bà con ướt mấy lần
Chẳng hiểu vì sao trời lại thế
Bất chợt mưa, bất chợt... Sài gòn.

Mưa rơi xuống suối cuội phải mòn
Mưa rơi trên núi gọi núi non
Một ngày không gặp thì ngơ ngẩn
Vườn thơ hiu hắt mảnh trăng son.

Mưa đại ngàn ơi có nghe không
Góp tay, chung sức vẽ một vòng
Lang thang chi gót mòn gối mỏi
Thà rằng trụ lại ... thế là xong .

Đừng đi đâu nhé... Mưa thêm nhớ
Cổ lai bĩ cực ... bất tòng tâm
Mưa ơi, có hẹn thì nhớ đến
Nhớ đến khi trời còn hơi sương .

3/2005

Khổ luyện mới nên

Tặng con trai Hồ Ngọc Thuận VĐV Bóng bàn


Hà Nội vào đông, cây bàng trút lá
Mẹ thương con, đông lạnh nơi xa.

Con sớm bước vào sự nghiệp thể thao
Đã từng thăng hoa trên khán đài cờ đỏ
Nhưng sự nghiệp cần rất nhiều yếu tố
Thể thao phải khổ luyện và nỗ lực bản thân.

Ở lứa tuổi thành niên
Con phải chọn một, thể thao hoặc giảng đường
Dù là ngành nào cũng cần niềm say mê quyết liệt
Đã chọn rồi không còn đường nào khác
Cắn răng chịu đựng, rèn luyện, hy sinh .

Thành công là những cú đánh trên sân
Là những lắt léo không phân thắng bại
Là những cuộc so tài rượt đuổi
Tỉ số 8-10 không được gác vợt buông xuôi.

Thể thao không có chữ hào hoa
Gặp đối thủ nào cũng kiên trì bám đuổi
Tiếc từng trái bóng chớ hề nông nổi
Vận dụng hết mình giành chiến thắng vinh quang.

Tương lai về trong những bước chân...

11/3/2005

Con gái đồng chiêm

Tặng Mai Thị Nghĩ (Hải Hậu-Nam Định)

Em đi qua tôi nụ cười tế nhị
Đuôi mắt chợt đuổi theo ý nghĩ
Em không đẹp mà có duyên
Cái dịu dàng thầm kín của em
Cái nước da bánh mật đã làm em trở thành lộng lẫy
Trong vành nón tháng giêng đồng lúa ấy
Bó mạ trên tay con cón xanh biếc xanh
Dấu một tâm hồn trong sáng, long lanh
Con người lam lũ dầm mưa dãi nắng
mà sao cái duyên cứ lẩn vào em, sóng sánh
Để người đi vương vấn mãi nụ cười ./.

Cô bán hàng



Thong dong quán nước chiều nay
Ngắm nhìn lữ khách mỗi ngày vào ra
Góc phòng có một bông hoa
Nhâm nhi trà đạo mắt mơ màng nhìn.

Khói bay lan toả nhẹ nhàng
Lướt trên đôi má mịn màng hây hây
Chắc là cô bé thơ ngây
Thích bay nhảy, cũng mê say hương trà...

Bất chợt ánh mắt liếc qua
Người đâu một đấng nam nhi lạnh lùng
Giọt Cà phê quánh đen mung
Bỏ đường, không đá nhấp từng ngụm con .

Sáng nay nắng vẫn còn son
Chưa ai vấn vít - người ngoan đợi chờ
Trách anh sao cứ hững hờ
Bước thêm một bước còn chờ chi anh.


3/3/2005

6 thg 10, 2008

Biển trời vẫn bên nhau


Trời xanh và biển xanh
Một màu xanh hy vọng
Biển thì bao la sóng
Trời bồng bềnh mây bay

Ô hay biển và trời
luôn bên nhau ngày tháng
Vũ trụ xanh mưa nắng
Soi xuống mặt biển xanh .

Đừng nói cách xa nhau
Làm chi cho dạ xót
Ta vẫn ở bên nhau
Biển trời xanh bát ngát

Dẫu có lúc mưa tuôn
Trời đen dầm bối rối
Dẫu có lúc sóng ngầm
Cuồn cuộn dâng ngập lối.

Rồi tĩnh lặng bình yên
Biển lại bồng bềnh sóng
Trời lại bồng bềnh mây
Bên nhau cùng năm tháng .

28/3/2005.

Bàn tay mẹ hiền

Mừng ngày 8/3

Tuổi thơ cần giấc ngủ ngon
Bàn tay nhân ái nuôi con tháng ngày
Trong nhà mọi việc đến tay
Mẹ lo chu tất mỗi ngày không ngơi

Thời gian thảng thốt dần trôi
Cho con cắp sách đến nơi giảng đường
Học sao cho hết tình thương
Học kiến thức, học nghĩa nhân ở đời

Con tằm kéo kén không nguôi
Nhả tơ vàng - hết một đời còn vương
Lòng mẹ chan chứa yêu thương
Lớn bao nhiêu, vẫn trẻ thơ bên người../.

Anh đã nhận ra mình

Anh thả mình vào thơ để thú tội
Rằng tâm hồn mê muội bởi tình buồn
Người ta vẫn che dấu và khiêm nhường
Nhận về mình điều cho là ngớ ngẩn

Người nhận ra mình điên trước cuộc đời lận đận
Chính là người sáng hơn mọi ánh sáng nhân gian
Trong tiềm thức của kẻ lang thang
Ta sáng mắt trong vô minh cõi thực .

Anh đã nhận ra điều chân thật
Có nghĩa rằng anh đang sống hết mình
Chẳng phải hoài công đi tìm trong kiếp nhân sinh
Đời trả nghĩa, trả ân, trả oan cừu từ kiếp trước .

28/3/2005

Vườn thơ

Thảnh thơi trong vườn thơ mỗi sáng
Gieo mấy vần thơ của lòng ta
Nhân thế nổi trôi trên biển cạn
Nhà thơ lênh đênh biển thơ ca.

Em yêu lắm nhân tình thế thái
Khi lòng tin kết hoa trái thương yêu
Tầng không lơ lửng những cánh diều
Bay cao nhé ước mơ bé bỏng.

Một đời tu tâm cúng dường mãn tại
Còn điều chi u uẩn nữa đâu anh
Lâng lâng một cây bình địa mộc
Vươn cao tay với tận trời xanh.

Giữa trời thơ reo cùng với gió
Nắng lên rung nhẹ lá hoe vàng
Vén mây - ô kìa trời xanh quá
Có bầy chim bay lượn tung tăng.

Rằm tháng riêng
(23/2/2005).

Vườn hồng

Biết có ngày anh sẽ đi qua
Vườn hồng nhà ai nụ vừa chúm chím
Anh sẽ nhận ra tình em sâu kín
Dấu trong nhụy vàng e ấp sớm mai./.

Vì sao biển không sóng

Biển ơi, Biển ơi, tôi nghe biển kể
Có ngày biển không sóng, vì sao thế !
Tôi không hiểu được Biển ơi !
Biển lúc nào chẳng xao động khôn nguôi
Hay biển nhớ thương ai, sóng đã đi rồi
Cao nguyên vẫn như xưa, núi non xanh biếc
Làm sao đón biển lên chiều tha thiết
Để sóng buồn lan vương vấn áng mây chiều
Cao nguyên có thương biển thật nhiều
Thì hãy vui lòng chảy dài sông, dài suối
Nước nguồn ngàn năm ngọt lành đá cuội
Nhớ thương nhiều nên mòn mỏi trắng tinh
Ta đã có nhau - đá cuội, dòng suối, biển xanh
Cứ như thế quấn quít bên đời nhiều như thế
Vũ trụ bao la và lòng đất mẹ
Nuôi lớn những tâm hồn cho ta mãi có nhau./.

Trái tim nhân hậu

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ đi qua
Nước mắt tuôn rơi cũng đến hồi khô cạn
Vì sao thế, tim em hỏang loạn
Trước nỗi đau nhân loại anh ơi!

Trước những trái ngang nhân thế cuộc đời
Em không thể vô tình câm nín
Và trái tim thương tổn cồn cào bầm tím.
Vì không thể chia sẻ được thương tâm

Em đã khóc
cho vơi đi
thương tiếc thế nhân...

Thương em

(Gửi Hiền)

Ta cũng xót xa thương em biết mấy
Dẫu ở đời lắm chuyện éo le
Nếu một mai người ấy có trở về
Xin em cứ coi như tình bạn cũ.

Đau đáu một thời yêu thương vần vũ
Để vuột mất nhau trong đám bụi trường
Kẻ ở lại còn người tha hương
Là duyên đến nhưng không mắc nợ.

Ít có ai mà tình đầu không dang dở
Bởi càng yêu càng sợ mất nhau
Bãng lãng hồn nhiên say đắm buổi đầu
Thời trai trẻ ai ai chẳng thế.

Vỗ về cho em niềm đau khe khẽ
Trốn nhân gian em vững bước trên đời
Kho tàng tuổi trẻ trong tuổi đôi mươi
Đừng phung phí - thời gian không trở lại.

Tâm thức


Trốn nhân gian con người là bể khổ
Chen chân vào để giữ chỗ nương thân
Vẫn biết rằng sinh ra khiếp thế nhân
Phải gánh chịu muôn phần đau đớn khác.

Dù cho vậy, cũng là điều tâm đắc
Khi ta còn nhìn thấy được ánh dương
Nghĩa là ta đang hạnh phúc thiên đường
Sống nghĩa nhân để thấy đời tốt đẹp.

Không phải ai cũng hiểu được tiền kiếp
Gieo những gì cho hậu thế đa đoan
Thì thôi - ta có hướng Niết Bàn
Cũng xin làm đế hương cho người thắp.

Nhân nghĩa ở đời là do tâm thức
Nhận diện được sướng khổ buồn vui
Thì sợ gì không hanh thông đạo đời
Ta hạnh phúc vì trong lòng thanh thản./.

Sao lại như thế

(Viết về những thảm hoạ xảy ra )

Mẹ cho em hình hài
Cha cho em trí tuệ
Nhưng không hiểu sao em lại như thế
Dễ xúc động trước thế thái nhân tình

Con người muốn sống thì phải mưu sinh
Phải lao động và trau dồi kiến thức
Nhưng có một điều em không thể biết
Tại sao trái tim em mềm yếu thế anh ơi.

Gặp cảnh trái ngang day dứt khôn nguôi
Thương người hoạn nạn lệ tràn mí mắt
Lực bất tòng tâm nên em sẽ khổ
Sẽ suốt đời lận đận, lo toan.

Tại sao em là người như thế ?
Cứ ôm lo lắng vất vả vào thân
Chắc tại kiếp trước em quá phong trần
Nên kiếp này bắt đền phải trả ./.

Sài Gòn ngộ nghĩnh

(Một ngày có bốn mùa)

Sáng vừa hửng nắng lên
Mùa Xuân vừa chín rộ
Hoa tưng bừng đua nở
Lung linh ánh mặt trời .

Trưa, hè nheo mắt cười
Nón che đầu thảng thốt
Ông mặt trời thiêu đốt
Thì ra, Hạ ở đây !

Chiều tà bước thảnh thơi
Kìa mùa Thu ngoài ngõ
Nàng gió đùa khe khẽ
Lật bím tóc đuôi gà.

Ơ kìa...đêm dần buông
Mùa đông về lạnh quá
Ra đường khoác áo gió
Hây hây má ửng hồng.

Ta đi giữa Sài gòn
Một ngày vui ngộ nghĩnh
Ai đã chưa từng đến
Hãy chiêm ngưỡng một lần

Sáng- trưa- chiều- tối- đêm
Đủ bốn mùa hạnh phúc.

Ru anh




À ơi giấc ngủ an lành
Em như ngọn gió quẩn quanh đầu giường
Ngắm nhìn vầng trán yêu thương
Nhớ về bao nỗi đoạn trường anh qua
Cuộc đời vạn dặm thăng hoa
Ngọt bùi cay đắng sẻ chia từng ngày
Nâng niu như bát nước đầy
Cuộc đời dâu bể đong đầy thương yêu.