15 thg 8, 2011

Vĩnh Biệt đoá hoa mặt trời


(Tặng cô bé blog Lê Thanh Thuý-ước mơ của Thuý)

Đoá hoa mặt trời xinh tươi
Em ngủ ngon và hãy mơ nhiều nhé
Mơ cho những mầm non thơ trẻ
Đang đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo .

Đưa em đi trong tiếng lá rì rào
Tiếng bước chân khe khẽ mùa lá rụng
Thu Sài gòn không heo may mơ mộng
Thu Sài gòn đau quặn tiếng mưa rơi...

Em thân yêu, em không của riêng ai
Em là nữ hoàng của tuổi thơ bé bỏng
Những đôi mắt ngây thơ đòi sự sống
Nhìn em cười - nỗi đau có vợi đi

Em đã sống như em vẫn ước mơ
Em đã cười trước tình thương nhân loại
Em lên xe hoa một lần và mãi mãi
Đi về nơi em đã đến ...thiên thần./.

Thuhanoi.


Viết trong ngày Cần Thơ rớm máu

Tại nạn thảm khốc sập cầu Cần Thơ


Em chưa viết xong bài ca sông Hậu
Em chưa viết xong bài ca sông Tiền
Chỉ biết từ mùa xuân năm hai nghìn
Mở cánh cửa vào thế kỷ mới
Những công trình mọc lên vậy gọi…
Đồng bằng châu thổ Cửu Long
Có một đôi hài tuyệt đẹp nơi chín miệng rồng
Đó là cầu Mỹ Thuận Cửa sông Tiền
Và cầu Cần Thơ về Tây Đô hoa lệ

Thấm thoắt chiếc cầu gõ nhịp thế kỷ
Gánh oằn mình niềm vui
Tiền Giang xinh tươi cánh đồng mầu mỡ
Hoa trái về chợ họp kín sông quê
Chuyến hàng qua cầu đến những miền xa
Thơm thảo say nồng trái ngọt
Mồ hôi đổ xuống bõ công chăm bón…

Tám giờ - ngày hai sáu tháng chín khoảnh khắc đau nhói
Chiếc hài chưa kịp khắc tên
Hàng trăm công nhân đang làm việc chết oan
Hàng ngàn tấn sắt thép gãy sập tan hoang
Máu nhuộm đỏ đôi bờ sông Hậu

Ơi chiếc hài Cần Thơ rớm máu
Một chiếc hài Mỹ Thuận có sót sa
Thương đồng bào quê mình tình nghĩa chan hoà
Gom dòng máu sẻ chia cùng cứu nạn

Huyết mạch giao thông từ đôi hài trễ hẹn
Đưa ta về với những nạn nhân
Để hiểu thêm giữa muôn vàn khó khăn
Cần góp sức, góp công, góp của
Khoả lấp nỗi đau ngày đêm trăn trở
Nơi bệnh viện níu cuộc sống trở về./.

Mai Khoa.

Trải nắng ra chơi


Gửi Hạnh Ngân

Gió cửa biển thổi mạnh hơn gió cửa sông
Em ra vào nhớ đóng cửa phòng
Kẻo tiếng tắc kè ồn ã
Em không yên giấc mơ nồng .
Con gái cửa biển ngóng trông
Lối về dã tràng xe cát
Biển vô tư, biển hát
Xóa hết nhọc nhằn đêm qua
Em hồn nhiên và em lại thành hoa
Nắng nhảy nhót bờ biển xanh rợn sóng
Sóng tung bọt trắng tóc em hóa sóng
Mắt mơ màng nheo mi ướt lãng du
Dã tràng đợi chờ ai? Mùa Thu !
Lửa bớt dậy, nắng thôi không hừng hực
Hoa nắng ơi, ru tình vừa thức
Em dậy chào rồi trải nắng ra chơi.

Mai Khoa. 30/11/2007

Tim em chung nhịp đập biển khơi



Đêm giông
Biển rùng mình trăn trở
cửa biển đón em
bằng con sóng vỗ
Tim em chung nhịp đập biển khơi !

Sóng chơi vơi
Tim em càng rạo rực
Dù đôi lần biển ngủ - em thức
Mà chung hơi thở mênh mông.

Biển mặn đắng
Nước mắt đằm môi
Biển trong mắt em
Long lanh thăm thẳm..

Dào dạt
Dập dềnh
Kìm nén
Con sóng như ngựa không cương
bạc đầu chồm lên tan biến

Vần vũ nhiều
Sóng mỏi mệt tan ra
Em oà vào biển thiết tha
Gom nhặt sóng
Dấu vào lòng sâu thẳm.

Mai Khoa. 26/12/2007

Thơ và hoa cỏ (tiếp)


Em chưa bắt đầu sao anh muốn kết
Vạt đất mềm xin dậy đỏ phù sa
Hạt mầm kia một ngày sẽ bung ra
Nhìn trời đất với niềm khao khát sống
Thêm chút nắng, chút gió, viển vông mơ mộng
Hoa thơm hương đón ong bướm bay về
Bản hòa ca trong một sớm mai kia
Cứ tung tẩy níu chân người du viễn
Ý tứ ở kia, lời người lưu luyến
Chưa cầm tay mà ấm cả cõi lòng
Xin đừng chờ người nói đến chữ "không"
Lời chưa nói "của để giành" thôi đấy!

Mai Khoa. 29 Nov 2007, 11:09

Thà khóc được



Trả lại đây nỗi vất vả lo toan
Những cám dỗ ngày thường dấu mặt
Ta vờ như hình hài che khuất
Không thấy mình vụn vỡ cả tâm can


Sống mà như không sống ở thế gian
Nhìn mà như chưa bao giờ nhìn thế
Nỗi ước ao ta là ta chỉ một lần có thể
Dây leo bám vào tường gió hất ngược bơ vơ .


Ngày buồn
Mai Khoa, 26/10/2007

Sóng pha lê

Tặng anh Vương Cường

Ai được nghe bài thơ đầu tiên
Giọng truyền cảm rung lên ly nước sóng
Sóng nhỏ thôi bởi pha lê rất mỏng
Mỏng như lời anh rơi xuống chạm vào thơ...

Mai Khoa. 11/10/2007

Nỗi đau




Nỗi đau tinh thần
chất ngất
duy nhất
tình người
chìm nổi với nỗi đau.

Em, tôi,
Chúng mình đã hiểu nhau
Cái dằm trong tay em
Mà sao tôi nhói buốt

Vì chúng mình
Có trái tim thức
quá nhạy cảm với đời

Em ơi!
Tôi ơi !
Đau đi rồi thôi.

Mai Khoa.

Nợ


Nếu không gieo nợ trong đời
Nếu không vương vấn không người nâng khăn
Thì đời đáng nói hay không
Chỉ là bèo bọt trên dòng nước trôi ...

Thì tôi lấy nắng làm vui
Thì tôi nợ chút men đời cho say
Thì tôi gieo những luống cày
Cho xanh tươi mãi những ngày có nhau.

Mai Khoa

Nhà tôi


Nhà tôi dựng ở mé sông
Nước lớn nước dòng cá lội tung tăng
Nhà tôi câu đã giăng giăng
Mồi ngon thức nhắm đã nằm chỏng chơ

Nhà tôi có một túi thơ
Có một khóm trúc có bờ dậu tre
Có trống choai gáy te te
Thịt làm thức nhắm có gì ngon hơn.

Mai Khoa, 2007

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam


20-11-2007


Ngả nghiêng với gió với mây
Cánh buồm thao thức, Tình thầy với thơ
Thầy luôn ấp ủ giấc mơ
Những ngày rong ruổi lãng du một thời

Thưa thầy, tựa cửa ngậm ngùi
Ngày vui đang đến mắt người rưng rưng
Năm năm quá ngắn hay chăng
Để rồi lưu luyến, bút nghiên học trò.

Lơ đãng ơi, những vần thơ
Ai gieo nốt nhạc, mong chờ dư âm
Vòng thời gian với thăng trầm
Ước mơ Thầy với bềnh bồng doanh nhân...

Ôi tưởng xa lại hoá gần
Vướng víu chi dạ trắng ngần hoa ơi !
Nhân ngày vui giữa tiếng cười
Đoá hoa thơm gửi tặng người tri âm.

Mai Khoa, 20-11-2007


Nếu…




Nếu...
đã là bạn
thì lúc nào cũng chân thành


Dù không gặp
Cũng đôi lần chia sẻ


Nếu...
Đông về khẳng khiu cây trút lá
là ủ mầm chan chứa nhựa cho cây


Lá vẫn xanh
bát ngát trời mây
Tình bạn chín theo những mùa lá rụng


Sài Gòn ơi
Nơi chúng mình đang sống
Có điều gì còn gửi ở trong nhau !!!

Mai Khoa, 30/10/2007

Mưa tháng 10




Em bối rối cúi đầu quay hướng khác
Mà trong lòng lặng lẽ đếm mưa rơi
Mưa tháng mười vùng kỷ niệm xa xôi
Mùa giấu hết còn điều chưa kịp nói.

Mai Khoa, 10/2007

Lãng đãng đông về



Vô tình
gieo

Hạt mầm
nở

Đau mình
Đau ta

Đi
thì nhớ


Thì thương

Vấn vương nửa mùa chưa tỏ
Hà nội ơi ! Trái tim bỏ ngỏ
Thương một ngày ấm lạnh đôi tay.

Mai Khoa, 24/10/2007

Kỉ niệm



Ở nơi nào người đã đi qua
Cũng để lại vô vàn thương nhớ
Mảnh đất tình người nỗi lòng muôn thuở
Đã yêu rồi, gắn bó buộc đời nhau

Đêm ở nơi mình - đêm rất sâu
Đêm không ngủ chưa phải là đêm trắng
Tỉnh thức tâm hồn với bao khoảng lặng
Thước phim đời hãy gìn giữ nghe anh.

Huế và Anh .



- Anh! Con trai Huế khéo như người nặn tượng
Muốn vo tròn hạnh phúc chẳng riêng ai
Anh hát em nghe lời mẹ ru đầy vơi
Dòng sông hát, miên man chiều xa vắng

Rồi anh đi - đôi dòng trang giấy trắng
Em suốt đời vò võ ngóng trông
Lam Sơn, Huế - một hàng chữ đẹp lòng
Có khi nào, còn gặp nhau không nhỉ ?

Cuộc đời thăng trầm dâu bể
Có anh trong em trên mọi nẻo về.
Em sẽ đi tìm dù mỏi cánh chim đi
Dù vẫn biết lời xưa giờ đã cũ

D25-Hệ đào tạo HVCT.
Mai Khoa, 20/12/2007

(*) Lớp chính ủy tiểu đoàn về D25 Khoá đào tạo cán bộ Tổ chức - HVCT.

Hiểu nhau thương quí thì về !

"Giỏi ném đá, tay dơ khéo dấu
Chuyên gắp lửa bỏ tay người ."
Nguyễn Đức Đát




Hiểu nhau thương quí thì về !


Mình không thích mắm thì thôi
Tìm bơ tìm sữa, tìm xôi mà dùng

Tội gì cứ phải long đong
Không thích thì hắt ra đồng đi thôi

Với người chót lưỡi đầu môi
Có làm hàng xóm đứng ngồi bỏ qua

Nhà mình có quýt có na
Có hàng râm bụt, có hoa ướp chè

Hiểu nhau, thương quí thì về ...

Mai Khoa

Hà Nội ơi gió đã chuyển mùa




Hà Nội ơi gió đã chuyển mùa
Nghe anh báo mà lòng em giá lạnh
Vẫn heo may mà như càng cô quạnh
Xa một trời, xa một đời khắc khoải người ơi !

Xưa anh nắm tay đi giữa mọi người
Đông giá rét mà lòng như sưởi ấm
Nắng trong lòng và nắng mênh mông lắm
Chả như bây giờ, nắng vẫn hanh hao

Hà Nội ơi! lặng nghe gió xôn xao
Khuấy động hồn em chi mùa trở gió
Telephol réo rắt - tiếng thì thầm to nhỏ
Gieo vào khoảng trời ngun ngút xa xăm

Thủ đô ta in dấu những tháng năm
Cho mầm nhớ lớn lên từ ký ức
Anh của em là tin yêu rất thực
Gửi Thăng Long cất giữ vạn niềm vui ./.

Mai Khoa -SG, 23/10/2007


Gửi em gái phương xa

“Cầu tre đong đưa, in xuống mặt sông
Hoa sứ rụng giếng nước trong, ngan ngát ...
Sáo diều ngân nga, chú mục đồng chất phác
Ngồi lưng trâu hát dăm khúc đồng dao”
Deghet.


Gửi em gái phương xa


Em đi xa, vọng về miền kí ức
Thuở lưng trâu, cao vút tiếng sáo diều
Cánh đồng làng xanh màu mỡ phì nhiêu
Gọi mùa vàng lúa về sân ngập lối

Bức tranh quê nay đổi màu em hỡi
Đã lâu rồi em chưa thấy quê nhà
Chiếc cầu tre thay bằng những cốtpha
Thềm bêtông vẽ vòng cung nhật nguyệt.

Hoa sứ đầu làng trắng trong tinh khiết
Vẫn cài đầu em gái thuở mười lăm
Giếng làng vang vang tiếng hát xa xăm
Nước trong vắt và giọng em trong vắt .

Thì em hỡi, một lần nghe sông hát
Cứ nao lòng trong sóng nước Hậu Giang
Lục bình nở hoa, tím ngát dịu dàng
Nhuộm màu áo thôn nữ chiều cập bến.

Thuyền sang sông, về sông khách đi lại đến
Giành riêng em một góc nhớ khôn cùng .
Chuyến phi cơ nào đậu ở Sóc Trăng
Em bước xuống - cánh diều nghiêng gió hát./.

Mai Khoa. 20/11/2007

Gieo bao hạt nắng vào ngày

Gieo bao hạt nắng vào ngày
Để không loá mắt mẹ gày yêu con
Đôi khi lạc bước héo hon
Đôi quang gánh hát (*), con đường lặng im

Mớ rau đầu chợ sớm hôm
Mẹ nuôi mấy đứa lớn khôn vào đời
Ngoảnh đi nước mắt mẹ rơi
Bước chân con thảng bồi hồi xa xăm

Một năm đằng đẵng đêm rằm
Trăng nghiêng soi bóng mẹ nằm chơ vơ
Tuổi già giấc ngủ lưa thưa
Trống canh chưa điểm dậy chờ bình minh

Mẹ ơi sương muối cuối năm
Căm căm giá buốt mẹ nằm nhớ con
Sài Gòn hào phóng nắng son
Làm sao sưởi được mùa đông cho người.

5/12/2007

---
* tiếng kẽo kẹt đòn gánh.

Em kể chuyện anh nghe



Trở về ngày tháng cũ
Nhâm Tý Tháng mười hai
Một Hà Nội sớm mai
Ngổn ngang tang thương quá

Hà Nội như trận địa
Pháo leo lên nóc nhà
Bác sĩ trực thông ca
Thức đêm cùng Hà Nội

Em dù còn nhỏ tuổi
Phải đi sơ tán ngay
Nhà ở Khu Bạch Mai
Bên cạnh tường bệnh viện.

Đúng vào đêm mười chín
Theo xe về thăm nhà
Mẹ phải đi trực ca
Đêm khuya nghe báo động

Khi giật mình tỉnh giấc
Đã thấy máy bay kêu
Sợ quá cứ nằm im
Ngửng lên trời muốn khóc...

Ô kìa sao đẹp quá
Vệt lửa đan vào nhau
Những tiếng pháo tầm cao
Những tiếng súng tầng thấp

Tưởng mình đang nằm mơ
Tưởng pháo hoa đang nở
Quên cả chạy xuống hầm
Tăng-xê ngoài bậc cửa.

Còi báo yên vừa tan
Người tuần tra trực đêm
Bắt gặp la một trận
Sao không chịu xuống hầm.

Rồi hôm sau đi luôn
Về Vân Đình sơ tán
Nghe đài báo Bạch Mai
Khâm Thiên, bom trải thảm

Bệnh viện của mẹ em
Bom rơi tan tành hết
Nhà của em hôm qua
Nay cũng bay mất nóc

Kỷ niệm của chiến tranh
Còn hằn trong ký ức
Tuổi thơ không bình yên
Cùng mẹ cha đánh giặc

Hà Nội mang hình em
Hà Nội mang hình anh
Hà Nội của chúng mình
Ký ức nhiều vô kể.

thuhanoi, 23/12/2007.

Em gieo chi nỗi lòng trắc ẩn




Em gieo chi nỗi lòng trắc trở
Cho người dưng quay quắt đêm dài
Đêm về thì đợi nắng mai
Ngày về thì đợi trăng hoài lãng du

Trăng vuông chưa thấy bao giờ
Tầng giao cảm em hững hờ người dưng
Riêng em em ước đêm cùng
Vo trăng tròn đợi khi hừng đông sang.


Mai Khoa.

Em đến nhà anh


(Tặng nhà báo Phương Hà)

Em đến nhà anh
Tìm vui trong dạ
Nắng gieo mắt lá
Mà thành lung linh

Em đến nhà anh
Hỏi thêm cho kỹ
Phải anh bác sỹ
Chữa bệnh buồn phiền

Trong kiếp mưu sinh
Đôi lần vụn vỡ
Nước mắt thôi rơi
Nụ cười rạng rỡ.

Em đã đến đây
Ước thành chim nhỏ
Nhà anh vừa đủ
Sưởi ấm mùa Đông.


Mai Khoa, 27/11/2007

Đối diện



Đối diện với trang sách
Thấy vô cùng hiện lên
Đối diện với con tim
Thấy lòng mình bổi hổi

Đối diện với gió thổi
Thấy cuộc đời bao la
Đối diện với mái nhà
Thấy Vô vàn hạnh phúc.

Nói lên lời chân thực
Đối diện với chính mình
Để thấy mình vững chãi
Trước cuộc đời mưu sinh.

Thuhanoi, 23/12/2007.

Có lần nào ta và em…



Có lần ta và em
Dạo trên bờ biển
Moi cát tìm ổ dã tràng
Có lần ta và em
Xô con sóng dưới chân
Xóa mất hình hài
Biển chết.
Người vô cớ
Ta và em khản hơi đuổi gió
Tìm về nước mắt vu vơ
Có lần ta và em
Viết thơ trên cát
Biển bạc dấu em
sóng cuốn xa bờ ...
Ta vụng dại vần thơ
Ngày biển chết...
Ta và em..., một lần chơi vơi hóa kiếp
Chết thành thiên thu...

Biển có thương nhớ đến giờ
Con sóng bạc đầu mải miết...

Mai Khoa, 29/11/2007

Chuyển mùa



Sài gòn mùa này cũng đã trở Đông
Cơn gió sớm se lòng người viễn xứ
Cố nhân ơi ! Thế là thêm lần nữa
Xa mùa đông rét ngọt nhớ khôn nguôi

Thơ với đời như một niệm khúc say
Mượn lời thương để gởi trao tình nghĩa
Anh gửi cho em mùa Đông tròn trịa
Em gửi cho anh giọt nắng hanh về

Dẫu đã xa xa lắm một lời thề
Người đồng đội năm xưa sẽ có ngày trở lại
Những con đường hành quân xa ngái
Không mang ta về kịp mùa Xuân

Hà Nội cuối đông, năm mới đến gần
Anh có giữ vẹn nguyên cánh đào hồng thắm
Em xin nhận nơi anh nghĩa tình nồng ấm
Và trao tặng anh vạn cánh mai vàng

Tặng anh mùa xuân nắng gió Sài gòn
Cho Hà Nội ấm lên hoa đào thắm đỏ
Cho tươi xanh - vườn Xuân rực rỡ
Mỗi sớm Xuân về náo nức những say mê.

16/01/2007, thuhanoi

Bạn tâm giao



Đi nửa cuộc đời mới tìm bạn tâm giao
Ngày tháng mới, biết phải là hạnh phúc
Cuộc sống là gì mà con người bất lực
Với chính mình với khao khát con tim

Tháng mười không rực đỏ hoa tim
Hồn rạo rực bóc thêm tờ lịch cũ
Chao nghiêng đời gió heo may về ngủ
Nắng tháng mười, ... ủ ấm cả mùa đông.

Mai Khoa, 10/10/2007