27 thg 11, 2008

Truyện của tôi

Hạnh phúc đến muộn

Một lần nữa, cơn mưa chiều lại về với căn phố nhỏ. Mưa nên trời tối sớm hơn, và những con đường vì thế như đã về khuya lắm. Gió từ biển bắt đầu tràn lên, mỗi lúc một mạnh hơn. Mưa không đủ để làm em ướt. Vì bây giờ em đã có anh. Và gió, gió chỉ nhắc là từ giờ, em không còn một mình với nỗi nhớ, rằng có một ngày nào mình lại có nhau.

Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn, cơn mưa lúc chiều giờ này mới chuyển thành cơn gió mang hơi nước, chắc cũng chỉ một lúc nữa là những giọt mưa sẽ tuôn xuống khắp ngõ ngách, đường phố. Mới 8 giờ tối mà thành phố biển đã như khuya lắm, đói bụng vì chiều nay chỉ ăn qua loa sau chuyến đi dài, Thuỷ tìm xuống đường, nơi góc phố tranh thủ mua hai cái bánh bao với hộp sữa chua mang về phòng.

Khách sạn mùa này vắng khách - tuần trăng mật của Thuỷ và Tuấn bắt đầu từ hôm nay. Thủy có cô con gái rất xinh, bụ bẫm và hay cười. Ba của cháu bị tai nạn trong trận bão năm xưa, tàu đắm ngoài biển khơi. Hai năm trước tình cờ Thuỷ tổ chức sinh nhật, trong đám bạn trai của lớp Đại học mở có một người khách mới của bạn cũng được mời đến dự. Họ quen nhau. Thuỷ đã có một con nhưng trông cô mặn mà và rất duyên, tính tình đằm thắm, còn Tuấn lo học hành, đi du học rồi lại học lên cao với tấm bằng trong tay. Hơn ba mươi tuổi nhưng không có ai lọt mắt xanh của chàng. Định mệnh đã đưa họ về bên nhau trong lần sinh nhật của Thuỷ. Định kiến của xã hội về chuyện con trai lấy gái một con làm cho giòng họ và bè bạn của hai người lên án quyết liệt, nhưng cũng không ít người bảo vệ hạnh phúc cho họ. Hạnh phúc đến từ dằn vặt hàng đêm, Thủy đã bao lần thức trắng, trăn trở, Tuấn là con trai một lại là con nhà danh giá, là cháu đích tôn của giòng họ cho nên chuyện hai đứa đến với nhau là cả một quyết định khó khăn.

Hai năm, quãng thời gian chịu đựng, đau khổ và đấu tranh với chính mình, tâm trí bào mòn có lúc tưởng không vượt lên được số phận, nhưng Tuấn đã đến, một tình yêu chân thật đã xoa dịu những day dứt của Thuỷ, Tuấn yêu trẻ con và không biết bằng cách nào con bé đã gọi Tuấn bằng bố và vài ngày không gặp thì nó cứ nhắc bố Tuấn lâu về... Có lẽ những cơn mưa lâu đã thấm đất, thấm vào lòng Thuỷ để cô nhận ra rằng đây chính là bến đậu thứ hai của đời cô. Con gái cô sẽ có bố và sẽ hạnh phúc. Cuộc sống của cô sẽ bắt đầu bằng một hạnh phúc mới.

*

Ngoài trời đã bớt mưa. Một buổi tối tự do của hai người, họ không bỏ phí thời gian và cùng xuống sảnh khách sạn. Góc bar hoạt động về đêm rôm rả vang lên tiếng nhạc và không khí sôi động. Họ tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ nhìn xuống biển. Gió biển vẫn thổi ràn rạt mang hơi mặn của cát phả vào mặt nhưng Thủy cứ trườn ra để cảm nhận rằng mình đang sống thật, đang ở bên anh. Anh gọi café đen, Thủy một Ly kem thập cẩm. Hầu như mọi lời nói lúc này nhường cho cái nhìn trìu mến của Tuấn. Lảng tránh cái nhìn ấy Thủy ngó trân vào khoảng không mơ màng.

Ở một nơi gió lộng - hồi con gái, trên bãi cát phẳng lỳ của hạ tuần, trăng non không đủ soi rõ mặt người, nhưng thứ ánh sáng biển kỳ lạ như ảo như thật, vẫn hiện lên cái dáng dấp phương phi của một người con xứ biển - những đêm thế này họ đi dọc bãi cát mịn như nhung và kể cho nhau nghe hàng ngàn những ước mơ cháy bỏng về một tương lai hạnh phúc. Ngày nghỉ, họ rủ nhau ra biển sáng, cái lành lạnh của nước biển lúc đầu làm rùng mình nhưng ngâm xuống một lúc cảm giác ấm áp tràn đầy cơ thể, vẫy vùng trong sóng nhẹ trong xanh một màu tinh khiết. Chàng hứng chí lặn một hơi ra xa và nổi lên bơi trước, gọi Thủy lao theo. Cái sức trẻ quện vào sóng biển ruợt đuổi hồn nhiên như hàng trăm ngọn sóng vờn nhau rồi cùng kéo ra mênh mông ấy. Họ yêu nhau như một lực hút của trái tim cùng đập về một phía. Định mệnh đã lấy đi của họ tất cả...

*
Ly kem đã tan ra thành một thứ nước sền sệt nửa như cháo, nửa như sữa mà Thủy cứ ngó đâu đâu - Tuấn đợi Thủy lên tiếng – nhưng hình như không có vẻ gì là một tâm sự được bộc bạch. Tuấn hỏi:

- Em có lạnh không ?Thủy bàng hoàng như được kéo về thực tại.

- Dạ, không ?
- Em ăn kem đi, tan hết rồi.
- Tuấn này! Thủy chủ động lên tiếng
- Gì em ?
- Nếu cho anh điều ước, anh ước gì bây giờ ?
- Anh chỉ ước, ở bên em suốt đời
- …
- Em là người con gái mà anh đã nhìn thấy trong mơ, lâu lắm rồi, nó cứ theo anh để rồi, duyên kỳ ngộ đã mang em đến cho anh. Anh sẽ sống và yêu thương mẹ con em - sẽ là điểm tựa vững chắc cho em và con. Con của em cũng là con của anh, nó có quyền được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, cũng như em có quyền được sống trong yêu thương.

Tuấn nói rất nhiều, nhưng Thủy đã bật khóc, không thành tiếng, mà giọt nước mắt hạnh phúc làm che lấp gương mặt Tuấn đang ôm cô thật chặt trong vòng tay.

- Anh sẽ bù đắp cho em, Thủy ơi! Em là tình yêu của anh.

Thủy tràn ngập hạnh phúc – cô không nói được tiếng nào, đầu ngả vào vai anh mặc cho nước mắt cứ tuôn ra.

*
Sau một năm yêu nhau, họ quyết định làm đám cưới, được bạn bè và hai bên họ hàng chúc phúc tại tư gia. Thủy không muốn làm đám cưới dềnh dang, chỉ những bạn thân và cơ quan của Tuấn đến dự. Họ lộng lấy trong ánh đèn màu của nhà hàng nhỏ. Những ly rượu chạm vào nhau, những cái nhìn hân hoan của mọi người đã phá tan cái mặc cảm ban đầu của Thủy. Tay trong tay. Đường đến hạnh phúc thật gian nan nhưng đã tới nơi cần đến. Họ hàng nhà trai ai cũng khen cô trông dịu dàng, và nhất là cô em gái phản đối kịch liệt nhất chuyện anh trai cưới vợ thì nay quấn quýt bên chị dâu và kể hết chuyện này đến chuyện khác làm mọi người cũng vui lây.

Họ về sống chung trong căn nhà của Thủy, một căn hộ chỉ vỏn vẹn 15 m2 trong khu tập thể cơ quan. Mặc dù Tuấn đã được bố mẹ giành cho 1 tầng rộng rãi trên tầng ba của căn nhà phố, nhưng Tuấn tôn trọng sự tự do của Thủy và con gái. Họ muốn tự khẳng định mình và né tránh cái nhìn thóc mách của hàng xóm nhà Tuấn. Bố mẹ Tuấn cũng muốn họ sống chung – nhưng bố Tuấn là người lãnh đạo cấp cao, ông đồng ý cho Tuấn ở riêng để tự chịu trách nhiệm với bản thân và gia đình, không còn lệ thuộc vào kinh tế và cách sống quen được mẹ chiều chuộng của gia đình có con trai một như trước đây.

THN, 6/5/2005.

Chia tay mùa thu

(Con đò Chèm ta đi về mấy bận)

Những cơn gió đã bắt đầu thổi mạnh. Hàng cây mới trồng dặm giờ đã bén rễ, nhưng chưa đủ đương đầu với một đợt áp thấp nhiệt đới, cứ ngả nghiêng, tuốt từng chiếc lá vàng... Rùng mình trong cơn gió lạnh , Thu ơi! chào nhé !!!... Cơn mưa bắt đầu , từng hạt bay lả lơi theo chiều gió rồi mạnh dần, mạnh dần thành một trận cuồng phong, kết hợp mưa và gió tưởng chừng nuốt chửng những ai dám đương đầu giữa trời vào lúc này...

Tiễn thu đi mà lòng thấy ngổn ngang những giọt buồn còn vương trên mi mắt. Đã lâu lắm rồi tôi mới được đằm mình trong Thu, Hà Nội như người tình cứ dịu dàng trong gió thu mơn man suối tóc... tóc của Thu xưa xanh và mượt như dòng sông ngày thu trời cao xanh lồng lộng. Tóc Thu nay có lẽ bởi pha tạp và bộn bề đã phai đi, thưa thớt và không còn tung bay... Dẫu gì, Thu cũng làm cho ta nguôi ngoai bởi những con đường mới mở thênh thang lắm. Những toà nhà đang chắn tầm mắt của ta và len lỏi trong hàng cây. Từng chùm, từng chùm trăng trắng, mùi hương dịu nhẹ... Em ơi, hoa sữa đấy, vương trong chiều thu nhớ làm ta ngây ngất đến lãng du... tưởng mình đang bay lên bay lên trên tất cả lo toan, trên tất cả tủi hờn xa vắng, bay lên theo nhịp thở thời gian... lắng đọng và êm ái ... Ta đã về trong vòng tay người... Hà Nội ơi, thương làm sao những hoa cỏ may quện trong ống quần lam lũ rượt đuổi theo lũ dế ven sông....

Sau cơn mưa, dế nhiều vô kể... Lặng lẽ vòng xe quay về Từ Liêm, con đò Chèm đang đón khách, mớn nước đã ngấp nghé...ra đi. Đò ơi... xuôi về bến đợi... Bên kia sông là làng quê của bạn, ta xa nhau bởi dòng sông Hồng cuồn cuộn phù sa, ta gần nhau cũng bởi dòng sông bồi đắp... Lắng nghe sông kể về miền yêu thương, về những đôi tình nhân đã ngắm nhìn nhau trong dòng Hồng Hà mà thề nguyện suốt đời ... chung thủy yêu sông.

Hà Nội tiễn ta đi vào đêm mưa gió... Nhưng ta sẽ trở về vào ngày nắng đẹp...
Thênh thang, mơn man gió và nắng và khúc hát yêu nhau... ngày về...
Hẹn ngày trở về.

Thuhanoi. 9/2005

Chuyện từ thiện-1


Mặc cảm

Đây là một hoàn cảnh, một bối cảnh không lạ đối với xã hội, nhưng để cảm nhận và chấp nhận được nỗi đau của một người thân...thì quá đỗi đớn đau.

Hơn một lần tôi đã xúc động trước một em bé câu lạc bộ Hy Vọng - em có khuôn mặt đẹp, một giọng hát ngọt ngào và trong sáng. Khi em hát bài lòng mẹ để chào mừng khách đến thăm nhà từ thiện, tôi đã tiếc cho em - tiếc cho đôi chân của em không thể bước đi vì nó không lành lặn.

Tôi, một người tưởng đã giàu lòng nhân ái, đã chia sẻ với nhiều tấm lòng, nhiều mảnh đời đau thương nhưng tôi phải nhỏ bé trước em, trước nỗ lực vượt lên số phận. Em hoàn thiện quá, em cao thượng quá giữa nhân gian đầy thử thách và cạm bẫy, giữa sự huy hoàng của phồn vinh, của sự hào nhoáng đô thị thì em âm thầm làm đẹp cho đời, cho người.

Tâm hồn em thật đẹp - tôi làm thơ tặng em nhưng lại tặng chính cho lòng tôi - cảm nhận về cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp. Bởi cuộc sống không chỉ có ăn, có mặc mà còn có những tâm hồn, những tấm lòng nhân ái, yêu thương. Ta lành lặn trong sự què quặt của tâm hồn thì làm gì có hạnh phúc... Thế gian thật công bằng nhưng cũng thật khắt khe. Hãy sống vì mọi người và hãy đặt mình vào họ để hiểu họ nhiều hơn. Để biết mìnhh phải làm sao trước những mảnh đời cần tình thương gấp bội.

(Trường Trẻ khuyết tật Đa Phước-Quận 7)