16 thg 1, 2009

Lời bình: Bởi những con đường...

Bởi có những con đường không thể giao nhau

Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…

Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

Bởi có những con đường không thể giao nhau…

(Thơ:Phan Lê Trung Tín.)


Lời bình


Lâu lắm rồi tôi mới được đọc một bài thơ chứa đầy ý tứ - Tôi lại hỏi lý lịch của chuột có đúng không, vì ngôn ngữ của chuột hay và vốn từ rộng, phóng khoáng, ẩn dụ được nhiều điều, tôi vẫn đi tìm từ mới cho thơ tôi. Tôi bắt gặp sự chín chắn trong cái nhìn của người viết .

Rất nhiều người đi trên con đường của mình nhưng không nhận ra “Bởi có những con đường không thể giao nhau” chính do cái sự cách trở địa lý ấy mà đôi khi làm cho sự mong đợi không thành sự thật, không đến được với nhau… Con đường không có tội tình gì cả. Những tâm hồn cố gắng thuộc về nhau khi họ chịu tách mình ra khỏi cái “tôi” và đi chung một hướng.

Bởi có những con đường không thể giao nhauNên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướngNhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượnRồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Khổ thơ đầu như định mệnh “ rồi cả một đời vẫn lạc bước”…không tìm thấy nhau chính vì “tôi” mà không phải là “chúng ta” một hợp thể tâm hồn và thể xác. Thơ bay lên khi không cần phải bộc bạch, càng hình tượng nó càng đẹp.

Những cụm từ vang lên trong chuỗi không gian vắng lặng – bài thơ là một cách chiêm nghiệm -một tiếng kêu tha thiết “Nên trái tim cứ nhỏ nước” , “đường lá đổ”, “lỡ làng một giấc mơ” , “vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ”

Thì ra cuộc tình của người là có thật, có những va chạm nhẹ làm cho tan ra, làm cho len lỏi vào giấc mơ nhung nhớ , đã yêu rồi, yêu như pha lê trong suốt đến kiêu kỳ, nhưng không dám chạm vào – nó day dứt đến độ trái tim nhỏ nước,trái tim khóc hay tình ta khóc… vật vã với những giọt nâu để gặm nhấm ký ức, và như thế người thơ ơi, đã tự xé nát tim mình.

Lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau. Vâng, nên thế. Tôi xin được nắm tay bạn cùng soi xuống dòng sông, nhìn lại mình lần nữa để tinh thần sảng khoái hơn. Mạnh mẽ hơn. Con đường không bao giờ biết dừng lại, khi đôi chân ta dừng lại – con đường sẽ là thử thách của lòng ta.