20 thg 8, 2011
17 thg 8, 2011
Hãy đồng cảm với người
(Vì thế giới tuổi thơ-Nan nhân chất độc màu da cam)
Giữa muôn ngàn tiếng cười
Em nằm im bất động
Bàn tay xinh năm ngón
Không cầm nổi cành hoa.
Vết thương từ nơi cha
Không hằn trên da thịt
Vết thương từ nơi cha
Hằn sâu trong khoé mắt .
Dòng máu của cha yêu
Sinh ra từ cốt nhục
Bàn tay mẹ sớm chiều
Thương đứa con thắt ruột.
Một lần thôi con ơi !
Môi hãy nở nụ cười
Một lần thôi con ơi !
Hãy cất lên tiếng nói.
Chất độc màu da cam
Kẻ thù kia dấu mặt
Để hàng ngày sự thật
Đau khổ trên mặt cha.
Sẽ bước vào tuổi già
Ai là người nâng giấc
Đứa con của thời bình
Tội tình chi phải chết .
Nhớ...
Tôi biết rằng mảnh đất lành chim đậu
Quê hương ta là nắm đất mẹ yêu
Dù đi xa hay gắn bó sớm chiều
Nơi yêu dấu trong ta ai cũng nhớ ...
Con sông hồng chở phù sa thắm đỏ
Nhưng mỗi người đều hướng đến trái tim
Hà Nội - Thăng Long văn hiến nghìn năm
Nơi đất Thánh đã đi vào lịch sử
Con sông Hồng chở phù sa sắc đỏ
Vẫn mỗi ngày mòn mỏi ngóng tin nhau
Khi xuân về đào hé nụ thắm màu
Lòng chạnh nhớ để câu thơ buồn tủi
Xuân đang trải dài sông dài suối
Nối con đường thành thị tới quê anh
Tôi tin rằng ở chốn ấy - Hà Thành
Người ấy cũng rạo rực và mong nhớ!
Mai Khoa, 25/2/2008
Năm Mậu Tý (Chuột vàng)
Gửi LHP
Chuột vàng của chị Thu
Là của chung đất nước
Ai yêu chú chuột vàng
Thì cứ thêm điều ước
Chú chuột mang điều may
Đến từng nhà ban phát
Dù Hải Phong có nhát
Chuột cũng chẳng sợ đâu ?
Mai Khoa, 12 Feb 2008,
Thư Tết
gửi anh Phương Hà !
Nhất định anh vào phải đòi quà
Đòi cho được rét quê ta
Sài Gòn một lần biết đến rét
Áo gió tung bay giữa đường hoa
Anh về Sài Gòn nhớ mang quà
Hà Nội mùa này nhớ làng hoa
Căm căm giá rét hoa càng thắm
Thắm nghĩa tình có bạn có ta...
Hoa xuân
Xuân đến
xuân vui
khắp mọi nhà
Hoa cười
rực rỡ
nắng reo ca
Trời xanh
lồng lộng
thênh thang gió
Mặt đất
giao hoà
ngát hương hoa.
Mai Khoa
Chiếc lá cuối cùng
Chiếc lá
Biết mình
Sẽ đi xa.
Gom hết
Bình sinh
Hoá thành vàng rực
Nói điều gì
Để hiểu đời
Trần tục
Gió đến rồi
Mang chiếc lá
Nhẹ bay...
Mai Khoa, 23 Jan 2008,
Tiếc thu
Vội vã đi và nhẹ nhàng tới
Thu trong ta và em bổi hổi
Nước mắt khóc cười hồn nhiên em hỡi
Mặt nước thủy triều
che dấu vạn bước chân
Bước thăng trầm ta dìu em
khỏa nước trong ngần
Ngày dịu ngọt ta cùng em chia sẻ
Và biết đâu rằng
có ngày ta chia tay em
lặng lẽ
Dẫu mặt trời
vẫn mọc ở đằng đông...
Và mỗi ngày
nắng nhẹ vẫn thong dong
Cho mầm nhớ mầm yêu
trào dâng
niềm hạnh phúc.
Mai Khoa, 17 Mar 2008,
16 thg 8, 2011
Sợ buồn hoa giấy ngổn ngang !
Đã từ lâu lắm rồi
Khi em nhìn hoa giấy
Chưa bao giờ nhìn thấy
Cánh hoa kia biết buồn
Màu hồng đỏ tươi luôn
Như mời chào níu kéo
Đôi khi trồng vườn nhà
Cành vươn sang hàng xóm
Hoa nào của riêng em
Hoa của chung trời đất
Anh ngắm hoa chân thật
Màu tím hồng thủy chung.
Mai Khoa
Gửi em có cùng mùa kỉ niệm
Ta với em có chung vùng kỉ niệm
Cùng ra đời vào giữa mùa Đông
Mùa của cây cối trụi lá ủ mầm
Trong lòng đất vẫn từng ngày trỗi dậy
Ta với em tình cờ về trang viết
Để yêu thêm mảnh đất của quê nhà
Nơi chúng ta từ lòng mẹ sinh ra
Đựơc chăm bẵm trong tình thương da diết
Tháng mười một dù mùa Đông rét buốt
Vẫn ấm lòng dâng những đoá vô thường
Mừng thầy cô trên khắp các giảng đường
Gieo hạt giống cho tương lai đất nước
Hà nội thân thương ta yêu da diết
Theo chân về vùng kỷ niệm riêng ta.
Mai Khoa, 11/4/2008
Đa đoan
Thôi trách đời chi nữa hỡi em
Dù có nói đến muốn đời vẫn thế
Trái tim con người lớn hơn chân bể (*)
Đáy sâu kia sao đo hết chân tình
Em trở về đời thực với mưu sinh
Cứ vấn vương một chiều mưa rất lạ
Và như thế em ôm vào tất cả
Nỗi đa đoan gắn kết một đời ...
Mai Khoa.
Con gái Hà Nội
Hà Nội ơi! Hà Nội thân yêu !
Nào của riêng ai giữa nắng chiều
Xưa kia ai bỏ quên câu hát
Cho Hồ Tây sợi nắng liêu xiêu
Tuổi thơ của ta, thuở chớm biết yêu
Chưa tay nắm tay nhìn nhau xao xuyến
Giăng giăng vòng xe nép vai anh ấm nóng
Vườn Ngọc Hà xin tặng đoá hồng nhung
Chiếc ao làng sen vào mùa trổ bông
Che xác máy bay rơi ngày chiến thắng
Lao xao những búp sen hồng
Hoa cắm bình cổ - con gái đáng yêu không ?
Cô gái Hà Nội trong tranh Tô Ngọc Vân
Hay dáng dấp đặc trưng người Hà Nội
Tháng tư hoa Loa Kèn vời vợi
Trắng trong
e ấp
ngọc ngà ...
Chiếc lược đỏ in hình trong đáy nước gương trong
Để hồn ai vấn vương chiều nhung nhớ
Ván cầu rêu phong, Tháp Rùa liễu rủ
Gốc si già vấn vít
thềm đá gột rửa
những thăng trầm.
Mai Khoa, 21/3/2008
Hồi âm
gửi C.T.T
Em định hỏi nơi anh có biển
Có dừa xanh hay có cát trắng tinh
Lời tự sự từ nơi anh đã thấy
Biển Tuy Hòa đang say nghĩa say tình
Anh đừng trách vì sao thu Hà Nội
Vội vã ra đi chưa kịp lời chào
Bầu trời xanh cứ ngự ở trên cao
Và chiêm ngưỡng muôn hình hài nhỏ bé
Thu Hà Nội một cái tên đơn lẻ
Hay cái tên nhiều ý nghĩa trong đời
Mùa thu đến cuốn theo chiều gió
Ai về Hà Nội với Thu tôi.
Mai Khoa.
Truyền lửa
V.C
Truyền lửa
Anh lấy lửa từ trong lặng im
Lửa trái tim
Sưởi ấm mùa giá rét ...
Anh lấy lửa từ chiến tranh
Trở về từ cõi chết
Lửa trong anh chưa tắt bao giờ
Đánh thức tâm hồn thơ
Nhem nhúm cho thơ em bỏng rát
Lời em chân thật
Sống để biết nhận biết cho.
Em gái
Em cứ gửi và em cứ đợi
Những hồi âm lẳng lặng đã quay về
Gót son ơi, dẫu nắng gió ê chề
Không hoen được bàn chân em trắng muốt
Có đôi lần nhìn em hất mái tóc
Gió ngược bay và tóc xõa ngang vai
Hiền dịu lắm khi khóe mắt em cười
Và nũng nịu trước giỏ hoa vừa nhận
Em gái ơi!
Ai yêu được em là người giàu vô tận
Bởi trái tim nhân hậu - dịu dàng
Sẽ khỏa lấp những miền chai sạn
Tình yêu em! hạt mầm chớm đa mang.
Mai Khoa, 27/3/2008
Đi Biển Ninh chữ
Du Xuân đi Ninh Chữ
Về thăm trẻ mồ côi
Ở miền đất xa xôi
Phan Rang đầy nắng gió
Vì yêu nên cháu ngỏ
Cho đi với bà ơi!
Cháu cũng muốn đi chơi
Tắm biển và tắm cát
Trên đồi cát di động
Ngắm đất trời mênh mông
Từ xa cứ đứng trông
Có một người đồng chí
Đừng nhìn tôi như thế
Tôi sẽ thấy ngại ngùng
Thân thương tôi sẽ kể
Các cháu muốn nghe không?
Mai Khoa, 12 Dec 2007,
Valentine 14-2-2008
Thánh còn mải mê với truyền thuyết
Còn phải chở che khắp thế gian
Cho nhân loại được yêu và được cưới
Được tay trong tay hạnh phúc dâng tràn
Thì em hỡi, yêu không chờ đợi
Cứ làm theo mách bảo của tâm hồn
Cứ nồng nàn trong niềm vui sướng khổ
Eva dấu yêu từ những khởi nguồn...
Mai Khoa, 15 Feb 2008,
Từ khi
Từ khi
Biết đọc bài thơ đầu tiên
Là tiếng lá tre quất vào ngọn gió
Từ khi
Nắng đỏ, trời xanh,
Tre vươn cao cúi nhìn đất mẹ
Là khi
Tôi học làm người
Học làm thơ và ru mãi tình đời
Thương ông
Chẻ tre đan thúng, cật sắc đứt tay
Gian nan mới có ngày vui
Thúng lúa đầy, ấm lòng người cấy gặt.
Thương bà
Da lên đồi mồi, mắt hoen mờ tóc bạc
Lẩy lạc trên nương gội nắng dầm sương
Thúng lạc bán chợ quê lưng còng gày rạc
Tôi thương!
Thơ tôi, tình tôi, hồn tôi vương khắp nẻo đường
Giờ gom lại - vun xới vườn hoa cỏ
Tìm trong kho tàng đồ cổ
Chút thanh tao gieo hạt sớm nảy mầm.
Mai Khoa, 29 Nov 2007,
Hoa trong ngày 8-3:
Hoa Tặng mẹ
Mẹ yêu gánh nặng đôi vai
Cửa nhà ngăn nắp, đời trai phiêu bồng
Thay cha con tặng đóa hồng
Tình thương của mẹ càng nồng nàn thêm.
Hoa tặng vợ
Ơi vòng tay yêu thương
Lo cho anh ngày tháng
Mỗi năm thêm một tuổi
Tình nồng thêm say đắm
Hoa tặng con
Trắng trong là những cánh hồng
Tuổi thơ con trải cánh đồng ước mơ
Qua rồi cái tuổi dại nhờ
Tương lai về đón bến bờ tình yêu.
Mai Khoa 8/3/2008
Sau những lặng thầm
Đôi khi
Lời nói không ấn tượng
Bằng cái nhìn sẻ chia
Đôi khi
Ngoảnh mặt đi
Lau nước mắt
Nhìn thấy chồng con vui
Đôi khi
Bát đũa va nhau
Đau em, đau anh giữa cuộc đời
Mặt đất nứt ra
Để mầm yêu trỗi dậy .
Lời không nói
Tình trao nhau tròn đầy đến vậy
Có lời nào nói hết được đâu !!!
Mai Khoa, 14/2/2008
Nhà Báo Giao thông
Gửi anh TTL,
Xuân đến xuân đi chẳng đoái hoài
Nhà anh vẫn cửa đóng then cài
Chắc là anh đang theo kế hoạch
chạy theo mấy công trình bở hơi tai
Xuân về nhớ lắm giữa Xuân vui
Đà Nẵng nơi anh hoa thắm tươi
Ngắt một bông xinh cài mái tóc
Làm duyên em ước bấy nhiêu thôi
Chả còn xinh đẹp như con gái
Nhưng vẫn yêu hoa đến lạ lùng
Thế nên giao thông trồng hoa cỏ
Quốc lộ giàn hoa giữa thinh không
Anh, Em ở trong ngành báo chí
Nghỉ Tết mấy hôm lại lên đường
Mong anh về kể nghe nhiều chuyện
Chuyện ngoài xa lộ chuyện phố phường.
Mai Khoa, 19/2/2008
Nguyên tiêu 2008
Tặng Nhật Hạ
Cổ đa choàng tỉnh
Gió buông
Chiếc lá vừa rơi
Em nhặt gió trời
Ép trong lồng ngực trẻ
Tiếng thơ thì thầm khe khẽ
Rung theo nhịp đập trái tim
Lặng im...
Nhật Hạ Sài gòn - với thuhanoi
Cuộc đời rất vội
Khi ta kịp níu nhau về
Mắt môi cười đam mê
trò tỉnh thức ...
Nguyên tiêu giữa Sài gòn
Nắng dìu hiu rất thực
Sợ nám má hồng
Nên mây cũng dày thêm
Thơ và nhạc
phút giao hòa dịu êm
Đưa ta về mênh mông
Tỉnh thức .
Mai Khoa
Mảnh vỡ
Ghép hết mảnh vỡ để trộn vào thành vữa
Em sẽ thấy chúng chả còn là vô nghĩa
Những thứ tưởng vứt đi
bây giờ thành có thể
Cứ xem bức tường đi lên bằng
viên gạch so le
Cuộc sống chả cần phải ước lượng bao che
Nó cứ thế !
như bắt đầu bằng ngày mới
Mặt trời mọc và gió không ngừng thổi
Xóa tan đi những u uất mây mù.
Mai Khoa
Dù Em có biết
Tôi đi qua nhà em.
Hoa ra đón
Em không ở nhà - hàng rào cửa kín
Biết là lỡ hẹn thì thôi
Em gái tôi ơi !
Bàng hoàng em làm tôi xốc ngửa
ngậm ngùi
Thương em bàn chân tấy bầm chưa dứt
Em vững vàng không rơi nước mắt
Sao tôi lại khóc hỡi em.
Trước em cô gái không yếu đuối
Em vực tôi hay tôi vực tôi
Đi tiếp nửa cuối
Con đường chưa dài
Sao đi mãi không cùng.
Em và tôi
Mừng mừng, tủi tủi.
*
Con gái,
Nói mà không dám nói
Ngoảnh mặt dấu đi hai gò nóng hổi.
Tôi ơi, nước mắt đừng rơi!
Mai Khoa
Của để giành
Gửi anh Lâm Chiêu Đồng
Anh Đồng có rất lắm Chiêu
Chiêu lấy nồi niêu làm trò ảo thuật
treo lên đầu
xe bon bon chẳng sợ
sứt trán mẻ đầu
Anh lai lâm vào dòng họ chó
Chú nào cũng xinh, cũng lớ ngớ
không biết người ta làm trò gì đó
Trăm lẻ một kiểu săn hàng ...
Vào nhà Anh Lâm Chiêu Đồng
Cấm có nín cười được
Bắt đền anh em cười vỡ bụng và đầm nước mắt
Cuộc đời có thế mới vui...
Thuhanoi trốn nhủi trốn chui
ở hóc nhà bỗng phát hiện ra
của để giành ở nhà anh nhiều quá
Khi nào anh Lên Sài gòn nhớ mang theo cho em anh nhé
Những tiếng cười...
Chào năm mới Mậu Tý 2008
Chào năm mới, đón bạn đến nhà
Chuột vàng nghinh đón bạn với ta
Hoan hỉ bước vào năm Mậu Tý
Rủng rỉnh kinh tài - với thơ ca
Anh Tý nổi tiếng trí thông minh
Sáng dạ - tinh khôn đứng đầu tiên
Mười hai con giáp anh bé nhất
Thích vểnh tai nghe thiên hạ khen.
Đầu Xuân du hí ngắm hoa Xuân
Trò chuyện với anh để phân trần
Năm qua gặt hái nhiều no ấm
Xông đất mong anh độ chín phần
Mong anh phù trợ cho làng xóm
Bà con mạnh khoẻ dẻo tay chân
Ra đàng gặp may mua bán đắt
Nước nhà bớt hoạn nạn bão dông
Sau cùng tôi xin một điều ước
Cầu cho nhà nhà được An Khang
Con cháu học hành mau tiến bộ
Ông già bà lão khoẻ bội phần.
Mùng 2 tết 8/2/2008
Mai Khoa
Bài thơ tặng anh
Tặng Phương Hà
Em đến trong chiều thu tàn
Lá úa lá trở về ngàn
Ngỡ ngàng lỗi cũ anh sang
Lau lách dấu mình năm ấy !
Quê cha, đất tổ biển bờ sóng dậy
Một vùng quê như muôn vạn vùng quê
Mồ mả tổ tiên lạ lẫm nẻo về
Vai ớn lạnh - Khói lam chiều buốt giá
Anh mà không phải anh-sương nhuộm tóc trắng
Em vẫn là em áo nâu sờn cổ
Mảnh vai thon anh ngắm hoài vạt nhớ
Gàu vỡ thay đã bao lần
Thương anh khỏa nước ruộng rửa chân
Mài thảm cỏ yêu thêm mùi đất ngái
Quê xa, thương gần, đôi lần vụng dại
Cô gái xưa,
Anh ngày xưa
Nhận ra nhau
Trong e thẹn chiều tà...
Mai Khoa.
Bài thơ cho em
Thơ tặng Hoàng Thanh Trang
Em, cô gái tươi xinh như hoa hồng
Em đến đâu là chim về ca hót
Suối tóc em bay, hoa thơm mật ngọt
Chớp mi đen thăm thẳm một ân tình .
Em, cô gái của ngày xanh
Mang hoa, nắng, gió trong lành
Rót lên đời
một tình yêu
nồng nàn,
chân thực
Hãy yêu đi, những diệu kỳ,
Đốt cháy trái tim nóng bỏng .
Mai Khoa
Nhớ mùa Đào nở
Sáng nay Hà Nội lạnh đấy
Vẫn thương nhiều giá rét mùa đông
Sài gòn thênh thang trải nắng hồng
Nhưng chẳng thể, gom vào chia đôi ngả...
Cây Đào mùa này chắc còn xanh lá
Nhựa chảy tràn mầm sống ở trong cây
Anh cứ gieo vào tình nghĩa tràn đầy
Để sắc hoa về thắm màu xứ sở .
Hà Nội dấu yêu, nửa tim ta đó
Mong đợi ngậm ngùi người giữ giùm đi
Chiếu hội năm nay anh có vui gì
Nhớ Sài gòn anh mang vào chia sẻ./.
Mai Khoa, 01/2008
Hái Lộc Xuân
Gió tặng cho cây sợi tơ vàng
Gieo bao niềm nhớ lúc Xuân sang
Đêm nay giao thừa đi hái lộc
Hái những ước mơ, những mộng vàng
Cành Xuân mơn mởn xoè tay ngắt
Một chút lộc non rất tinh khôi
Ước cho một năm đầy xao động
Bóng bàn nhộn nhịp cả sân chơi
Cành Xuân mơn mởn theo điều ước
Rước may mắn về tại cư gia
Ông - bà - cha - mẹ cùng gia quyến
Sức khoẻ an vui sống thuận hoà
Hái Lộc ngày Xuân, đi du Xuân
Ngắm hoa đua sắc – nắng trong ngần
Tiết Xuân tươi thắm đi chảy hội
Tiếng cười rộn rã – kìa nàng Xuân./.
Mai Khoa. 31/1/2008
Gửi Hương cho Hà Nội
Em gửi vào gió chiều !
Lãng đãng mùi hương bưởi
Tóc ngược chiều gió thổi
Bưởi Diễn vẫn ngọt ngào ...
Mùa Xuân ngắm hoa đào
Môi cười hồng sắc nắng
Đôi mắt buồn say đắm
Những vần thơ yêu nhau
Đã bao mùa qua mau
Lời thơ dường như cũ
Mảnh khăn voan anh phủ
Bay ngược theo tóc bay
Giữ ấm nhé đêm nay
Xuân về đi hái lộc
Hà Nội hương thầm nhắc
Vít hoa cài tóc em
Hương tóc và hương đêm
Quấn quýt nhau thắm thiết
Đào phai và má hồng
Cứ ngời lên sắc biếc ...
Mai Khoa, 24/01/2008
Em xinh tươi
(Tặng Muathuvang)
Em Xinh tươi bên hoa
Qua làn hương ngây ngất
Em xinh tươi bên quýt
Quýt ngọt cho giọng thanh
Em xinh tươi bên anh
Ôm tròn niềm hạnh phúc
Nụ cười như ngây ngất
Một tình yêu dâng lên...
Hoa, trái và con tim
Cùng hoà ca rạo rực
Cuộc đời như mật ngọt
Trong vòng tay thương yêu !
Mai Khoa
Có em trong ta
Tặng Nhím
Một thoáng giữa Sài Gòn phiêu diêu
Ta ngả nghiêng như say trời say đất
Ồ không! Tình yêu ta có thật
Vòng tay ngoan - ta ôm Nhím vào lòng .
Kìa đôi mắt tròn to, dễ thương không
Đôi môi lúc nào cũng chúm chím
Cười mà không thành tiếng
Sao nghe cứ âm vang...
Nhím yêu của chị đâu phải Nhím Còi
Có chăng vì Nhím đi chung Chú Bách
Chú khổng lồ có trái tim tha thiết
Dệt lên những vần thơ hay .
Nhím sướng thế,
luôn luôn được chú dang tay
Dìu dắt từng bước đi –
để trải lòng với blog
Những mảnh đời chứa chan niềm tin - chân chất
Như chị, như em, như thân thiết bạn bè
Nhím Yêu của chị hãy sống và đam mê
Và giữ lấy những khoảnh khắc
ta bên nhau em nhé
Để một mai khi cuộc đời dâu bể
Biết có lần nào ta lại gặp nhau...
Mai Khoa. 2008
15 thg 8, 2011
Vĩnh Biệt đoá hoa mặt trời
(Tặng cô bé blog Lê Thanh Thuý-ước mơ của Thuý)
Đoá hoa mặt trời xinh tươi
Em ngủ ngon và hãy mơ nhiều nhé
Mơ cho những mầm non thơ trẻ
Đang đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo .
Đưa em đi trong tiếng lá rì rào
Tiếng bước chân khe khẽ mùa lá rụng
Thu Sài gòn không heo may mơ mộng
Thu Sài gòn đau quặn tiếng mưa rơi...
Em thân yêu, em không của riêng ai
Em là nữ hoàng của tuổi thơ bé bỏng
Những đôi mắt ngây thơ đòi sự sống
Nhìn em cười - nỗi đau có vợi đi
Em đã sống như em vẫn ước mơ
Em đã cười trước tình thương nhân loại
Em lên xe hoa một lần và mãi mãi
Đi về nơi em đã đến ...thiên thần./.
Thuhanoi.
Viết trong ngày Cần Thơ rớm máu
Em chưa viết xong bài ca sông Hậu
Em chưa viết xong bài ca sông Tiền
Chỉ biết từ mùa xuân năm hai nghìn
Mở cánh cửa vào thế kỷ mới
Những công trình mọc lên vậy gọi…
Đồng bằng châu thổ Cửu Long
Có một đôi hài tuyệt đẹp nơi chín miệng rồng
Đó là cầu Mỹ Thuận Cửa sông Tiền
Và cầu Cần Thơ về Tây Đô hoa lệ
Thấm thoắt chiếc cầu gõ nhịp thế kỷ
Gánh oằn mình niềm vui
Tiền Giang xinh tươi cánh đồng mầu mỡ
Hoa trái về chợ họp kín sông quê
Chuyến hàng qua cầu đến những miền xa
Thơm thảo say nồng trái ngọt
Mồ hôi đổ xuống bõ công chăm bón…
Tám giờ - ngày hai sáu tháng chín khoảnh khắc đau nhói
Chiếc hài chưa kịp khắc tên
Hàng trăm công nhân đang làm việc chết oan
Hàng ngàn tấn sắt thép gãy sập tan hoang
Máu nhuộm đỏ đôi bờ sông Hậu
Ơi chiếc hài Cần Thơ rớm máu
Một chiếc hài Mỹ Thuận có sót sa
Thương đồng bào quê mình tình nghĩa chan hoà
Gom dòng máu sẻ chia cùng cứu nạn
Huyết mạch giao thông từ đôi hài trễ hẹn
Đưa ta về với những nạn nhân
Để hiểu thêm giữa muôn vàn khó khăn
Cần góp sức, góp công, góp của
Khoả lấp nỗi đau ngày đêm trăn trở
Nơi bệnh viện níu cuộc sống trở về./.
Mai Khoa.
Trải nắng ra chơi
Gửi Hạnh Ngân
Gió cửa biển thổi mạnh hơn gió cửa sông
Em ra vào nhớ đóng cửa phòng
Kẻo tiếng tắc kè ồn ã
Em không yên giấc mơ nồng .
Con gái cửa biển ngóng trông
Lối về dã tràng xe cát
Biển vô tư, biển hát
Xóa hết nhọc nhằn đêm qua
Em hồn nhiên và em lại thành hoa
Nắng nhảy nhót bờ biển xanh rợn sóng
Sóng tung bọt trắng tóc em hóa sóng
Mắt mơ màng nheo mi ướt lãng du
Dã tràng đợi chờ ai? Mùa Thu !
Lửa bớt dậy, nắng thôi không hừng hực
Hoa nắng ơi, ru tình vừa thức
Em dậy chào rồi trải nắng ra chơi.
Mai Khoa. 30/11/2007
Tim em chung nhịp đập biển khơi
Đêm giông
Biển rùng mình trăn trở
cửa biển đón em
bằng con sóng vỗ
Tim em chung nhịp đập biển khơi !
Sóng chơi vơi
Tim em càng rạo rực
Dù đôi lần biển ngủ - em thức
Mà chung hơi thở mênh mông.
Biển mặn đắng
Nước mắt đằm môi
Biển trong mắt em
Long lanh thăm thẳm..
Dào dạt
Dập dềnh
Kìm nén
Con sóng như ngựa không cương
bạc đầu chồm lên tan biến
Vần vũ nhiều
Sóng mỏi mệt tan ra
Em oà vào biển thiết tha
Gom nhặt sóng
Dấu vào lòng sâu thẳm.
Mai Khoa. 26/12/2007
Thơ và hoa cỏ (tiếp)
Em chưa bắt đầu sao anh muốn kết
Vạt đất mềm xin dậy đỏ phù sa
Hạt mầm kia một ngày sẽ bung ra
Nhìn trời đất với niềm khao khát sống
Thêm chút nắng, chút gió, viển vông mơ mộng
Hoa thơm hương đón ong bướm bay về
Bản hòa ca trong một sớm mai kia
Cứ tung tẩy níu chân người du viễn
Ý tứ ở kia, lời người lưu luyến
Chưa cầm tay mà ấm cả cõi lòng
Xin đừng chờ người nói đến chữ "không"
Lời chưa nói "của để giành" thôi đấy!
Mai Khoa. 29 Nov 2007, 11:09
Thà khóc được
Trả lại đây nỗi vất vả lo toan
Những cám dỗ ngày thường dấu mặt
Ta vờ như hình hài che khuất
Không thấy mình vụn vỡ cả tâm can
Sống mà như không sống ở thế gian
Nhìn mà như chưa bao giờ nhìn thế
Nỗi ước ao ta là ta chỉ một lần có thể
Dây leo bám vào tường gió hất ngược bơ vơ .
Ngày buồn
Mai Khoa, 26/10/2007
Sóng pha lê
Ai được nghe bài thơ đầu tiên
Giọng truyền cảm rung lên ly nước sóng
Sóng nhỏ thôi bởi pha lê rất mỏng
Mỏng như lời anh rơi xuống chạm vào thơ...
Mai Khoa. 11/10/2007
Nỗi đau
Nỗi đau tinh thần
chất ngất
duy nhất
tình người
chìm nổi với nỗi đau.
Em, tôi,
Chúng mình đã hiểu nhau
Cái dằm trong tay em
Mà sao tôi nhói buốt
Vì chúng mình
Có trái tim thức
quá nhạy cảm với đời
Em ơi!
Tôi ơi !
Đau đi rồi thôi.
Mai Khoa.
Nợ
Nếu không vương vấn không người nâng khăn
Thì đời đáng nói hay không
Chỉ là bèo bọt trên dòng nước trôi ...
Thì tôi lấy nắng làm vui
Thì tôi nợ chút men đời cho say
Thì tôi gieo những luống cày
Cho xanh tươi mãi những ngày có nhau.
Mai Khoa
Nhà tôi
Nhà tôi dựng ở mé sông
Nước lớn nước dòng cá lội tung tăng
Nhà tôi câu đã giăng giăng
Mồi ngon thức nhắm đã nằm chỏng chơ
Nhà tôi có một túi thơ
Có một khóm trúc có bờ dậu tre
Có trống choai gáy te te
Thịt làm thức nhắm có gì ngon hơn.
Mai Khoa, 2007
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam
20-11-2007
Ngả nghiêng với gió với mây
Cánh buồm thao thức, Tình thầy với thơ
Thầy luôn ấp ủ giấc mơ
Những ngày rong ruổi lãng du một thời
Thưa thầy, tựa cửa ngậm ngùi
Ngày vui đang đến mắt người rưng rưng
Năm năm quá ngắn hay chăng
Để rồi lưu luyến, bút nghiên học trò.
Lơ đãng ơi, những vần thơ
Ai gieo nốt nhạc, mong chờ dư âm
Vòng thời gian với thăng trầm
Ước mơ Thầy với bềnh bồng doanh nhân...
Ôi tưởng xa lại hoá gần
Vướng víu chi dạ trắng ngần hoa ơi !
Nhân ngày vui giữa tiếng cười
Đoá hoa thơm gửi tặng người tri âm.
Mai Khoa, 20-11-2007
Nếu…
Nếu...
đã là bạn
thì lúc nào cũng chân thành
Dù không gặp
Cũng đôi lần chia sẻ
Nếu...
Đông về khẳng khiu cây trút lá
là ủ mầm chan chứa nhựa cho cây
Lá vẫn xanh
bát ngát trời mây
Tình bạn chín theo những mùa lá rụng
Sài Gòn ơi
Nơi chúng mình đang sống
Có điều gì còn gửi ở trong nhau !!!
Mai Khoa, 30/10/2007
Mưa tháng 10
Em bối rối cúi đầu quay hướng khác
Mà trong lòng lặng lẽ đếm mưa rơi
Mưa tháng mười vùng kỷ niệm xa xôi
Mùa giấu hết còn điều chưa kịp nói.
Mai Khoa, 10/2007
Lãng đãng đông về
Vô tình
gieo
Hạt mầm
nở
Đau mình
Đau ta
Đi
thì nhớ
Ở
Thì thương
Vấn vương nửa mùa chưa tỏ
Hà nội ơi ! Trái tim bỏ ngỏ
Thương một ngày ấm lạnh đôi tay.
Mai Khoa, 24/10/2007
Kỉ niệm
Ở nơi nào người đã đi qua
Cũng để lại vô vàn thương nhớ
Mảnh đất tình người nỗi lòng muôn thuở
Đã yêu rồi, gắn bó buộc đời nhau
Đêm ở nơi mình - đêm rất sâu
Đêm không ngủ chưa phải là đêm trắng
Tỉnh thức tâm hồn với bao khoảng lặng
Thước phim đời hãy gìn giữ nghe anh.
Huế và Anh .
- Anh! Con trai Huế khéo như người nặn tượng
Muốn vo tròn hạnh phúc chẳng riêng ai
Anh hát em nghe lời mẹ ru đầy vơi
Dòng sông hát, miên man chiều xa vắng
Rồi anh đi - đôi dòng trang giấy trắng
Em suốt đời vò võ ngóng trông
Lam Sơn, Huế - một hàng chữ đẹp lòng
Có khi nào, còn gặp nhau không nhỉ ?
Cuộc đời thăng trầm dâu bể
Có anh trong em trên mọi nẻo về.
Em sẽ đi tìm dù mỏi cánh chim đi
Dù vẫn biết lời xưa giờ đã cũ
D25-Hệ đào tạo HVCT.
Mai Khoa, 20/12/2007
(*) Lớp chính ủy tiểu đoàn về D25 Khoá đào tạo cán bộ Tổ chức - HVCT.
Hiểu nhau thương quí thì về !
Chuyên gắp lửa bỏ tay người ."
Nguyễn Đức Đát
Hiểu nhau thương quí thì về !
Mình không thích mắm thì thôi
Tìm bơ tìm sữa, tìm xôi mà dùng
Tội gì cứ phải long đong
Không thích thì hắt ra đồng đi thôi
Với người chót lưỡi đầu môi
Có làm hàng xóm đứng ngồi bỏ qua
Nhà mình có quýt có na
Có hàng râm bụt, có hoa ướp chè
Hiểu nhau, thương quí thì về ...
Mai Khoa
Hà Nội ơi gió đã chuyển mùa
Hà Nội ơi gió đã chuyển mùa
Nghe anh báo mà lòng em giá lạnh
Vẫn heo may mà như càng cô quạnh
Xa một trời, xa một đời khắc khoải người ơi !
Xưa anh nắm tay đi giữa mọi người
Đông giá rét mà lòng như sưởi ấm
Nắng trong lòng và nắng mênh mông lắm
Chả như bây giờ, nắng vẫn hanh hao
Hà Nội ơi! lặng nghe gió xôn xao
Khuấy động hồn em chi mùa trở gió
Telephol réo rắt - tiếng thì thầm to nhỏ
Gieo vào khoảng trời ngun ngút xa xăm
Thủ đô ta in dấu những tháng năm
Cho mầm nhớ lớn lên từ ký ức
Anh của em là tin yêu rất thực
Gửi Thăng Long cất giữ vạn niềm vui ./.
Mai Khoa -SG, 23/10/2007
Gửi em gái phương xa
Hoa sứ rụng giếng nước trong, ngan ngát ...
Sáo diều ngân nga, chú mục đồng chất phác
Ngồi lưng trâu hát dăm khúc đồng dao”
Deghet.
Gửi em gái phương xa
Em đi xa, vọng về miền kí ức
Thuở lưng trâu, cao vút tiếng sáo diều
Cánh đồng làng xanh màu mỡ phì nhiêu
Gọi mùa vàng lúa về sân ngập lối
Bức tranh quê nay đổi màu em hỡi
Đã lâu rồi em chưa thấy quê nhà
Chiếc cầu tre thay bằng những cốtpha
Thềm bêtông vẽ vòng cung nhật nguyệt.
Hoa sứ đầu làng trắng trong tinh khiết
Vẫn cài đầu em gái thuở mười lăm
Giếng làng vang vang tiếng hát xa xăm
Nước trong vắt và giọng em trong vắt .
Thì em hỡi, một lần nghe sông hát
Cứ nao lòng trong sóng nước Hậu Giang
Lục bình nở hoa, tím ngát dịu dàng
Nhuộm màu áo thôn nữ chiều cập bến.
Thuyền sang sông, về sông khách đi lại đến
Giành riêng em một góc nhớ khôn cùng .
Chuyến phi cơ nào đậu ở Sóc Trăng
Em bước xuống - cánh diều nghiêng gió hát./.
Mai Khoa. 20/11/2007
Gieo bao hạt nắng vào ngày
Để không loá mắt mẹ gày yêu con
Đôi khi lạc bước héo hon
Đôi quang gánh hát (*), con đường lặng im
Mớ rau đầu chợ sớm hôm
Mẹ nuôi mấy đứa lớn khôn vào đời
Ngoảnh đi nước mắt mẹ rơi
Bước chân con thảng bồi hồi xa xăm
Một năm đằng đẵng đêm rằm
Trăng nghiêng soi bóng mẹ nằm chơ vơ
Tuổi già giấc ngủ lưa thưa
Trống canh chưa điểm dậy chờ bình minh
Mẹ ơi sương muối cuối năm
Căm căm giá buốt mẹ nằm nhớ con
Sài Gòn hào phóng nắng son
Làm sao sưởi được mùa đông cho người.
5/12/2007
---
* tiếng kẽo kẹt đòn gánh.
Em kể chuyện anh nghe
Trở về ngày tháng cũ
Nhâm Tý Tháng mười hai
Một Hà Nội sớm mai
Ngổn ngang tang thương quá
Hà Nội như trận địa
Pháo leo lên nóc nhà
Bác sĩ trực thông ca
Thức đêm cùng Hà Nội
Em dù còn nhỏ tuổi
Phải đi sơ tán ngay
Nhà ở Khu Bạch Mai
Bên cạnh tường bệnh viện.
Đúng vào đêm mười chín
Theo xe về thăm nhà
Mẹ phải đi trực ca
Đêm khuya nghe báo động
Khi giật mình tỉnh giấc
Đã thấy máy bay kêu
Sợ quá cứ nằm im
Ngửng lên trời muốn khóc...
Ô kìa sao đẹp quá
Vệt lửa đan vào nhau
Những tiếng pháo tầm cao
Những tiếng súng tầng thấp
Tưởng mình đang nằm mơ
Tưởng pháo hoa đang nở
Quên cả chạy xuống hầm
Tăng-xê ngoài bậc cửa.
Còi báo yên vừa tan
Người tuần tra trực đêm
Bắt gặp la một trận
Sao không chịu xuống hầm.
Rồi hôm sau đi luôn
Về Vân Đình sơ tán
Nghe đài báo Bạch Mai
Khâm Thiên, bom trải thảm
Bệnh viện của mẹ em
Bom rơi tan tành hết
Nhà của em hôm qua
Nay cũng bay mất nóc
Kỷ niệm của chiến tranh
Còn hằn trong ký ức
Tuổi thơ không bình yên
Cùng mẹ cha đánh giặc
Hà Nội mang hình em
Hà Nội mang hình anh
Hà Nội của chúng mình
Ký ức nhiều vô kể.
thuhanoi, 23/12/2007.
Em gieo chi nỗi lòng trắc ẩn
Em gieo chi nỗi lòng trắc trở
Cho người dưng quay quắt đêm dài
Đêm về thì đợi nắng mai
Ngày về thì đợi trăng hoài lãng du
Trăng vuông chưa thấy bao giờ
Tầng giao cảm em hững hờ người dưng
Riêng em em ước đêm cùng
Vo trăng tròn đợi khi hừng đông sang.
Mai Khoa.
Em đến nhà anh
(Tặng nhà báo Phương Hà)
Em đến nhà anh
Tìm vui trong dạ
Nắng gieo mắt lá
Mà thành lung linh
Em đến nhà anh
Hỏi thêm cho kỹ
Phải anh bác sỹ
Chữa bệnh buồn phiền
Trong kiếp mưu sinh
Đôi lần vụn vỡ
Nước mắt thôi rơi
Nụ cười rạng rỡ.
Em đã đến đây
Ước thành chim nhỏ
Nhà anh vừa đủ
Sưởi ấm mùa Đông.
Mai Khoa, 27/11/2007
Đối diện
Đối diện với trang sách
Thấy vô cùng hiện lên
Đối diện với con tim
Thấy lòng mình bổi hổi
Đối diện với gió thổi
Thấy cuộc đời bao la
Đối diện với mái nhà
Thấy Vô vàn hạnh phúc.
Nói lên lời chân thực
Đối diện với chính mình
Để thấy mình vững chãi
Trước cuộc đời mưu sinh.
Thuhanoi, 23/12/2007.
Có lần nào ta và em…
Có lần ta và em
Dạo trên bờ biển
Moi cát tìm ổ dã tràng
Có lần ta và em
Xô con sóng dưới chân
Xóa mất hình hài
Biển chết.
Người vô cớ
Ta và em khản hơi đuổi gió
Tìm về nước mắt vu vơ
Có lần ta và em
Viết thơ trên cát
Biển bạc dấu em
sóng cuốn xa bờ ...
Ta vụng dại vần thơ
Ngày biển chết...
Ta và em..., một lần chơi vơi hóa kiếp
Chết thành thiên thu...
Biển có thương nhớ đến giờ
Con sóng bạc đầu mải miết...
Mai Khoa, 29/11/2007
Chuyển mùa
Sài gòn mùa này cũng đã trở Đông
Cơn gió sớm se lòng người viễn xứ
Cố nhân ơi ! Thế là thêm lần nữa
Xa mùa đông rét ngọt nhớ khôn nguôi
Thơ với đời như một niệm khúc say
Mượn lời thương để gởi trao tình nghĩa
Anh gửi cho em mùa Đông tròn trịa
Em gửi cho anh giọt nắng hanh về
Dẫu đã xa xa lắm một lời thề
Người đồng đội năm xưa sẽ có ngày trở lại
Những con đường hành quân xa ngái
Không mang ta về kịp mùa Xuân
Hà Nội cuối đông, năm mới đến gần
Anh có giữ vẹn nguyên cánh đào hồng thắm
Em xin nhận nơi anh nghĩa tình nồng ấm
Và trao tặng anh vạn cánh mai vàng
Tặng anh mùa xuân nắng gió Sài gòn
Cho Hà Nội ấm lên hoa đào thắm đỏ
Cho tươi xanh - vườn Xuân rực rỡ
Mỗi sớm Xuân về náo nức những say mê.
16/01/2007, thuhanoi
Bạn tâm giao
Đi nửa cuộc đời mới tìm bạn tâm giao
Ngày tháng mới, biết phải là hạnh phúc
Cuộc sống là gì mà con người bất lực
Với chính mình với khao khát con tim
Tháng mười không rực đỏ hoa tim
Hồn rạo rực bóc thêm tờ lịch cũ
Chao nghiêng đời gió heo may về ngủ
Nắng tháng mười, ... ủ ấm cả mùa đông.
Mai Khoa, 10/10/2007
14 thg 8, 2011
Xuân tương phùng.
Cài lên bím tóc
Tưới lên chút nắng
Má hồng xinh tươi
Ngày tình yêu ơi (*)
Tặng gì thêm nữa
Mùa đang chở gió
Mang xuân lại gần
Tiếng em trong ngần
Ngân nga lời hát
Chia nhau năm tháng
Chia nhau niềm thương
Gửi Xuân cho em
Cành Đào kín nụ
Chỉ mai mốt thôi
Hoa cười hớn hở
Nhận từ nơi anh
Sắc hồng tươi trẻ
Nhận từ lời anh
Tương phùng Xuân nhé./.
Mai Khoa, 13/2/2007
----
(*) 14/2 Lễ Tình nhân
Xuân gõ cửa
Vườn xuân đang thì thầm gõ cửa
Đón xuân vui về với mọi nhà
Khóm huệ ươm trồng nay đã trổ hoa
Cánh tay mỏng nâng nụ vừa chúm chím
Cây bông giấy bốn mùa sắc tím
Gửi lời thương dịu ngọt ở đầu cành
Thêm sắc nắng vàng năm cánh Hoàng Anh
Bờ dậu biếc những sắc màu tươi thắm
Xuân đang đến nhuộm áo trời xanh thẳm
Mây lên cao bình minh cũng vừa lên
Ngày rét ngọt cái nắng cũng trong hơn
Gót chân ai dạo trên đường phố cũ
Chầm chậm lắng nghe tim dồn nhịp thở
Náo nức trong lòng tiếng nhạc thân quen
Sài Gòn mùa khô Sài Gòn cuối năm
Có gì mới mà dòng người hớn hở .
Mai Khoa, 26/12/2006
Tạ lỗi
Xin lỗi... tôi lại nói ngàn lần xin lỗi
Trái tim tôi quên lãng tâm hồn tôi
Để ngày về cứ chầm chậm đơn côi
Thành dĩ vãng bấy lâu ta mòn mỏi
Nay trở về để tự mình gỡ rối
Thức dậy đi... giá lạnh của chai lỳ
Ta lại là ta, giữa bề bộn lời thề
Và như thế... đừng để lòng băng giá.
Mai Khoa, 6/6/2007
Vườn Xuân
Hãy đợi đấy, mùa Xuân ơi có thể
Chẳng bao giờ bén được góc vườn xuân
Thà cứ như làn gió mát trong ngần
Mơn man gió lướt trên từng nụ thắm
Rồi một ngày chẳng ai thèm đến ngắm
Cánh hoa kia rơi rụng xuống gốc già
Chăm bẵm một đời mấy dịp nở hoa
Xin dâng hết đõ thơm người giữ lấy./.
Mai Khoa, 23/1/2007
Trong veo giọt nước
Hoa hồng uống sương mà hồng đến lạ
Mắt em uống sương mi hờn đen quá
Những giọt trong veo, tung tăng theo gió
Gió hát về trời sương hóa thành mây.
Mưa, từng giọt xuống bờ vai
Xoa dịu cơn khát mẹ hoài trên nương
Mưa, xuống bàn tay em dịu dàng mến thương
Mịn màng - đùa trong tay búp măng em gái
Mưa, trải dày trên mái ngói
Biến thành dòng róc rách xuống bể cạn ngoài sân
Ủ cho bát nước chè xanh
Ngọt lịm, trắng tay nón quạt nắng trưa hè
Mưa, lột xác những chú ve
Xôn xao ngọn cây râm ran khúc nhạc
Mưa khoe mình trên đồng bát ngát
Chiều về thẳng cánh cò bay
Mưa anh, mưa em, trên sớm mai này
Hân hoan trong ngày xum họp...
Mai Khoa, 02/7/2007
Trăng về …
Thoáng bay chiếc lá cuối thu
Nhẹ rơi theo gió hoang vu giữa trời
Gieo vào đâu hỡi lá ơi
Để xanh tươi một khoảng trời riêng ta
Thu Hà Nội, mối giao hòa
Khát khao về giữa bao la nghĩa tình
Thu xa rồi đến Thu gần
Sài Gòn – Hà Nội ngàn lần nhớ thương
Ngày ta úp mặt soi gương
Mặt Hồ sóng lặng vấn vương, bồi hồi
Vành trăng Thê Húc đang cười
Nâng bàn chân thuở tóc dài ngây thơ
Bạn mình ơi, chén rượu mơ
Giao duyên xin tặng Bài thơ trăng về
Trăng gõ cửa những đam mê
Hay trăng thảng thốt … Ta về vui chung.
Mai Khoa, 19/01/2007
Trả lại cô đơn
Tràn đêm là bóng đen
Trở mình thức giấc
Cơn mơ nào ướt đẫm ở cánh tay
Vơi đêm rồi lại bước vào ngày
Bình minh tràn khung cửa
Gió thì thào xấp ngửa lá trên cây
Cánh tay của đêm, cánh tay của ngày
Chia nhau nỗi lòng trăn trở
Ta lại là ta giữa ngàn dông tố
Bản tình ca cuối thu bỏ ngỏ
Trăng len vào khúc nhạc du dương
Trả lại cho đời một cõi cô đơn
Vui lên đi phía cuối con đường
Ngập tràn hoa cỏ
Kỷ niệm xưa mờ dần trong trí nhớ.
thuhanoi. 29/11/2006
Thiếu nữ tóc ngắn-tóc dài
Bởi chàng trai yêu thiếu nữ tóc dài
Nên ngơ ngẩn chiều Hồ Tây gợn sóng
Gió quyện vào tóc bồng bềnh hoa nắng
Nắng nhuộm hồng đôi má thắm ngây thơ
Nhớ một chiều Hồ Tây lạc vào mơ
Nhuộm tóc em thành một chiều ráng đỏ
Chân bước đi xa, tấm lòng rộng mở
Dấu Hà Nội vào tóc xoã mênh mông
Khi xa rồi mới thấy xót xa lòng
Thời tuổi trẻ chẳng ai còn níu giữ
Mái tóc ra đi mang theo màu nhớ
Màu thương, màu lam lũ bụi trần.
Đời bươn chải cuốn phăng dòng thác lũ
Tóc ngắn bây giờ với những ngày trên phố
Đã thành mốt thời trang theo lối cũ ta về
Lọn tóc năm xưa vẫn tròn vẹn lời thề…
Mai Khoa.
Thực lòng
Đã đến đây chơi thì thực lòng
Vườn thơ mở rộng vẫn chờ mong
Bạn đến thăm nhà, vườn thượng uyển
Hoa lá chen lẫn tiếng chim muông
Ríu rít thơ gần với thơ xa
Niềm tin gửi vào những câu ca
Giao hoà một mối tình tươi thắm
Thơ phú Xuân về trải gấm hoa.
Mai Khoa, 8/3/2007
Thối nến sinh nhật nguoihanoi.net
Ngọn nến hồng đầu tiên(*)
Ta quen nhau độ ấy
Tình em như trang giấy
Hồng lên bao ước mơ
Mỗi mùa cứ trôi qua
Xuân đi rồi xuân đến
Viết lên bao kỉ niệm
Về mảnh đất nghìn năm
Ngọn nến hồng thứ hai(**)
Trăn trở nhiều hơn thế
Nguoihanoi tuổi trẻ
Gửi vào niềm khát khao
Ngọn nến hồng thứ ba (***)
Đã thành nhà đông đúc
Mỗi góc nhìn, mỗi box
Trang web đã lên ngôi
Rộn rã những tiếng cười
Những cuộc thi vội vã
Em phương trời xa lạ
Cũng quay bước tìm về
Tiếng reo hò đam mê
Tự tin vào chân sút
Trái bóng tròn thu hút
Những cặp mắt hồn nhiên.
Ngọn nến hồng thứ tư (*)
Khoảng thời gian tĩnh lặng
Nguoihanoi thanh vắng
Trở lại khúc trầm tư
Cho hôm nay như mơ
Ta về đây họp mặt
Giữa thân yêu bền chặt
Kết ngọn nến thứ năm.
Mùa Sinh nhật mỗi năm
Hoa Loa kèn hẹn nở
Xinh tươi và rạng rỡ
Yêu lắm! Hà Nội ơi .
Mai Khoa, 15/4/2007
Thiên sứ
Chuyện kể rằng Thiên Sứ
Được Ngọc Hoàng cử về
Và đến một ngày kia
Bàng hoàng nơi hạ giới
Có một nàng thiếu nữ
Níu áo Thiên Sứ về
Huyên thuyên kể chuyện nghe
Chuyện từ trang NGOIBUT
Chuyện từ mùa hoa phượng
Thời cắp sách đến trường
Vương vấn một nẻo đường
Cỏ quện bàn chân nhỏ
Nơi anh học trò nhỏ
Có cái nick dễ thương
Hình như là tơ vương
Chàng điển trai líu ríu...
Nói cười vẫn hồn nhiên
Chỉ riêng ánh mắt nhìn
Dường như đang đắm đuối
Theo tà áo xanh lơ…
Niềm vui lẫn ước mơ
Theo những bàn chân nhỏ.
Hẹn lần sau
tái ngộ.
Mai Khoa.
Thêm một lần say mê
Em soi bóng dòng sông
Bỗng thấy mình nhỏ bé
Ơi dòng sông lặng lẽ
Mà chất chứa bao điều
Thơ anh tựa cánh diều
Nâng ước mơ bay bổng
Như từ xa xưa lắm
Anh đã là nhà thơ
Gửi vào gió lời ru
Em ngủ quên trong đó
Thời gian như thách đố
Đếm mùa qua ngón tay
Thêm một lần mê say
Yêu những vần thơ nhỏ
Em qua tuổi trăng tròn
Mà dường như trẻ nhỏ...
Mai Khoa, 7/5/2007
Thèm ăn trái sấu sau vườn
Thèm ăn trái sấu sau vườn
Cố công trèo hái vẹo sườn vẫn vui
Bé kia mới nhấm tí thôi
Mà sao nhăn nhó than ôi cóc thèm...
Mai Khoa, 28/12/2006
Thế gian nếu có nhiệm màu
(tặng một người bạn nhiễm HIV)
Xem ra cũng lắm nhiêu khê
Dù cho sỏi đá đôi khi mặc lòng
Xem xong nhật ký mỗi dòng
Mỗi tình người cứ nặng lòng sao sao
Xưa kia tôi biết người đau
Người than trách phận, đời sau rủa nguyền
Giờ đây cánh gió phiêu bồng
Đã tìm lại được cõi lòng nát tan.
Thời gian ơi, hỡi thời gian
Cho tôi một phút sẻ san với người
Người thân đã hiểu hết rồi
Bà xa xôi cũng đôi lời nhớ nhung
Mau về Đà Nẵng quê chung
Nâng khăn sửa áo, cơm bưng mời bà
Ngoại thương con cháu đầy nhà
Và thương nhất vẫn là Nam Anh
Ngày sau hương khói bằng an
Còn bao nhiêu sức còn ham việc đời
Bạn tôi xưa cũng thế thôi
Nhưng giờ đã xứng một người con ngoan.
Hai nhăm mùa lá rụng đông tàn
Phần tư thế kỉ bõ bèn đâu anh
Thương nhau thương cả ngọn ngành
Để thân trai tráng một mình buồn đau.
Thế gian nếu có nhiệm màu
Tôi xin đỡ gánh buồn rầu thay anh.
Mai Khoa, 5/6/2007
Tháng ba
Em đan cho kịp rét nàng Bân
Tấm áo anh mang cả trăm lần
Đến nay áo đã sờn vai cũ
Tháng ba dệt mộng với cố nhân .
Mai Khoa, 17/01/2007
Thăm bạn
Nhân ngày về Hải Phòng
Bến cảng chiều nay người thưa thớt quá
Có ai qua bến phà Rừng cùng tôi
Con sông xanh bên lở bên bồi
Dòng nước biếc xé dọc con sóng vỗ
Sông ơi! sông ơi! buồn chi vô cớ
Để triều lên bến đục bến trong
Người ở Phương Nam nay ngả về dòng
Dang tay đón ngọn gió chiều trước Biển.
Thành phố ấy mang tên thành phố cảng
Cho chuyến tàu lần lượt rẽ ra khơi
Những chuyến hàng vươn tới khắp đất trời
Yêu say đắm nên cánh phượng thắm đỏ
Thành phố nhỏ mà ta yêu thương quá
Dẫn ta vào giữa những tiếng reo vang
Sông Lạch Tray - sân cỏ cũng mang tên
Mảnh đất hứa gửi bao niềm hy vọng./.
Mai Khoa, 23/01/2007
Sống và làm việc theo gương Bác Hồ
Ngày thơ bé học năm điều Bác dạy
Chiếc khăn quàng theo bước mỗi sớm mai
Nấc thang đầu đời viên gạch của tương lai
Người trò nhỏ nay đã thành người lớn.
Tháng năm về hè gọi mùa nắng sớm
Sinh nhật Người ta dâng đoá hoa sen
Trước tượng đài từ lâu đã thân quen
Vầng trán rộng dõi theo con từng bước
Vọng lời Người – như vọng lời non nước
Hãy vì dân, làm công bộc cho dân
Mỗi lúc cam go, gắng sức bội phần
Mong đóng góp chút sức mình nhỏ bé
Tư tưởng Hồ Chí Minh theo cùng lớp trẻ
Ta cùng nhau - nhận chân giá trị con người
Bậc thánh nhân trước đất nước đổi đời
Mang no ấm đến từng nơi ta đến .
Để tưởng nhớ vị cha già yêu mến
Những công trình thế kỷ đã lên ngôi
Những căn nhà tình thương mái ngói đỏ tươi
Những chiếc cầu bê tông thay cho cầu khỉ.
Mang văn minh về làng quê bình dị
Mang vòng tay thân thiện yêu thương
Mang những ánh đèn đến lớp học tình thương
Để sưởi ấm những tấm lòng đơn chiếc.
Nghĩa cử thiêng liêng Bác vẫn hằng mơ ước
Thế giới diệu kỳ không có khổ đau
Không phân biệt thành thị giàu nghèo
Hạnh phúc lớn, quê hương mình đổi mới./.
Mai Khoa, GTVT
Sông nước dù có bạc đầu
Sáng dậy thời gian đủng đỉnh chơi
Ngó xem huynh đệ kích nhau cười
Nước sông Hoàng Hà khi trong đục
Một mạch ra biển kết bạn đời
Sóng to sóng nhỏ có bạc đầu
Thì loài tôm cá vẫn thương nhau
Hoàng Hà thương về tình Biển Bạc
Giành trọn lời thề có trước sau .
Mai Khoa, 5/6/2007
Sống chung với H.I.V
Khóc đi , ừ ! để nước mắt rơi
Để quên số phận bạc như vôi
Để miếng trầu cay còn thắm lại
Thắm lại tình thân giữa con người
Khi nhận chân giá trị cuộc đời
Thì ta chả còn được thảnh thơi
Ôm mối tình câm ta với H
Dù biết nay mai cũng đến nơi ...
Khóc để tiếng cười thêm tươi sáng
Có bạn có mình sát vai nhau
Mỗi người ý nghĩa hơn công việc
Quên cả thời gian, quên cả đau
Hãy tự dằn lòng vui tận hưởng
Những ngày Xuân đẹp giữa đất trời
Những ngày đáng sống ở trên đời
Sống nhân nghĩa yêu thương và gắn bó ...
Mai Khoa, 28/12/2006
Sài gòn rực nắng vàng tươi
Tháng năm rực nắng vàng tươi
Vườn hoa dâng bác muôn loài khoe hương
Bằng lăng tím khắp nẻo đường
Xanh xanh bóng mát ngày thường dạo chơi
Xinh tươi đôi mắt bé cười
Vành môi chúm chím rạng ngời dâng hoa
Tượng đài Bác mỗi năm qua
Đón bao khách đến khách đi tạc lòng
Bác ơi ! Thành phố tươi hồng
Màu cờ sáng cả một vùng trời Nam .
Mai Khoa.
13 thg 8, 2011
Ra đi để có ngày về
Cây nhãn trước nhà đã trổ hoa chưa
Giông bão thế chắc gì hoa đã đậu
Thương áo trắng tóc cài hoa bờ dậu
Bịn rịn tiễn đưa lần đầu xa quê.
Sau con dốc khuất ở bờ đê
Là tiếng thì thầm đi rồi trở lại
Tiếng vòng xe vọng từ xa ngái
Thuở Tây Hồ chưa gợn sóng tình yêu.
Thuở em ngây thơ lạc bước cả chiều
Quanh Hà Nội mà làm sao nhớ nổi
Đường Tràng Thi rợp bóng cây dẫn lối
Hàng Khay, Tràng Tiền, Cầu Gỗ, Hàng Bông
Kẻ chợ phố hàng phố cổ rêu phong
Ghé thăm Bình phố Hàng Buồm một thuở
Nhà hát già nua Kim Môn tuồng cổ
Hàng Bạc Chuông vàng nhịp trống ngân vang
Nhà Tuấn ở Cửa Nam ngã năm gió lộng
Cửa chợ leng keng tàu điện đến khuya
Lũ học trò chưa từng xa, chưa hiểu chia ly
Là thương nhớ, là buồn mênh mang vô tận
Tháng mười hai lại về giữa bề bộn
Cũ mới riêng chung Hà Nội của ta
Nơi mẹ trực đêm buổi sáng xuống ca
Nghi ngút bát phở mẹ nhường con điểm tâm quà sáng .
Hà Nội giờ này ra sao người hỡi
Có náo nức chờ những đứa con xa
Cái rét đầu đông chạnh nhớ quê nhà
Bao kỷ niệm òa về trong ký ức .
Ta lại trầm mình hồi âm ta thuở trước
Ước mơ ngoan theo đến tận mai sau
Ngửa bàn tay hứng tinh túy nhiệm màu
Để cảm nhận ta về trong thực tại.
Mai Khoa, 12/12/2006
Ở nơi đất khách
Em sải bước thong dong
Trên con đường ngập nắng
Nắng xứ người thầm lặng
Xa lạ bỗng thân quen
Bởi vì em, vì em
Chất chứa bao mơ ước
Không gian và thời gian
Theo bàn chân em bước
Người con của Hà Thành
Yêu quê hương xứ sở
Dù xa xôi cách trở
Vẫn chất chứa yêu thương
Trang web của Thăng Long
Của Đông Đô - Hà Nội
Vừng dương luôn đỏ chói
Một tháp lửa thiêng liêng
Nghiêng nghiêng một cánh chim
Gửi vào trời lồng lộng
Ấp ủ hoài giấc mộng
Trang Web Hà Nội yêu
Giữa đất khách cô liêu
Mà tự tin kiêu hãnh
Em đi về trong nắng
Ta Ngắm nhìn thân thương.
Singapore, 17/7/2007
Ngộ ngĩnh trái cây
Bắp cải nấu với thịt bằm
Món ăn tao ngộ cố nằm nghĩ ra
Lợn con ủn ỉn quanh nhà
Mau ăn chóng lớn chính là heo quay
Dùng xong tiệc đã no say
Bưởi cam quít một giỏ đầy hương thơm
Trái chuối như chú cá con
Cong cong đuôi vẫy thơm ngon nhất vùng
Cà chua cho đến cà tưng...
Ăn vào sáng mắt chứ đừng ngó lơ
Mâm quả bày sẵn bao giờ
Nhón tay nếm thử không ngờ tuyệt ngon
Bày hàng ngũ quả cho tròn
Mối tình hoa trái hãy còn đợi ai
Kết vòng tay nắm chặt tay
Tình sâu nghĩa nặng đong đầy túi thơm./.
Mai Khoa, 17/01/2007
Muốn trở lại Thành Nam
Lạc lối về xin nâng bước người ơi
Bến Đò Quan gió mùa về lạnh lắm
Áo khoác mấy lần vẫn chưa đủ ấm
Ngọn gió nào se sắt cóng bàn tay
Bến đò năm xưa câu hát chiều nay
Dẫu một thời ai qua chẳng nhớ
Sớm Mùa Đông sương giăng che phủ
Em nhận ra một giọng nói ân cần
Về Thành Nam nghe điệu Xa lệch chênh
Chao nghiêng một niềm thương nhớ
Tóc em bay mượt mà đầu gió
Quân tử phu dịch một khúc trầm ca
Em theo điệu chèo về tới quê nhà
Thả mình đằm trong làn dân ca xứ sở
Và để ngắm những nàng tố nữ
Xinh xinh trong tà áo tứ thân
Anh có tìm em trong điệu hát trong ngần
Có tiếng trống giục Hội Xuân đã mở
Có tiếng cười trong trẻo hồn nhiên một thuở
Thuở chúng ta bay bổng cánh đu Xuân.
Mai Khoa, 10/1/2007
Mùa xuân
Sài Gòn mùa này cũng đã trở Đông
Cơn gió sớm se lòng người viễn xứ
Cố nhân ơi ! Thế là thêm lần nữa
Xa mùa đông rét ngọt nhớ khôn nguôi
Thơ với đời như một niệm khúc say
Mượn lời thương để gởi trao tình nghĩa
Anh gửi cho em mùa Đông tròn trịa
Em gửi cho anh giọt nắng hanh về
Dẫu đã xa xa lắm một lời thề
Người đồng đội năm xưa sẽ có ngày trở lại
Những con đường hành quân xa ngái
Không mang ta về kịp mùa Xuân
Hà Nội cuối đông, năm mới đến gần
Anh có giữ vẹn nguyên cánh đào hồng thắm
Em xin nhận nơi anh nghĩa tình nồng ấm
Và trao tặng anh vạn cánh mai vàng
Tặng anh mùa xuân nắng gió Sài Gòn
Cho Hà Nội ấm lên hoa đào khoe sắc
Cho tươi xanh - thơm ngát một triền đê
Để sớm Xuân say khúc hát ngày về !
Mai Khoa, 16/01/2007
Mưa trong nắng
Sài Gòn rợp bóng hành cây
Nắng xuyên kẽ lá đan dày tóc em
Óng tơ mái tóc suôn mềm
Tung bay trong nắng mắt huyền đong đưa
Vòng xe chầm chậm ban trưa
Đường xa đến lớp ngõ thưa thớt người
Bỗng đâu trái gió trở trời
Mưa tuôn xối xả giữa trời nắng to
Mỉm cười cái tật không lo
Ướt mèm như cánh chuồn co ro mình
Áo mong manh dáng với hình
Khoe ra như thể thiên thần dạo chơi.
Mai Khoa, 14/6/2007
Mùa Sen nở
Tháng năm bồng bềnh
Một màu xanh biếc
Lá sen chiếc ô
Xoè ra tha thiết
Chúm chím nụ hoa
Phớt hồng tinh khiết
Vươn khỏi mặt hồ
Ngắm nhìn trời biếc
Loài hoa gần bùn
Nhị vàng hoa thắm
Tinh tuý của đời
Nuôi thành mầm sống .
Búp sen theo mẹ
Lên Chùa dâng hương
Thích Ca Phật Tổ
Như một vầng dương./.
Mai Khoa
Mưa Sài Gòn (3)
Ta về giếng nước gương soi
Bao nhiêu mây trắng cõi trời bình yên
Thảng trong tiếng gió dịu êm
Tre đu kẽo kẹt ngoài hiên bồi hồi
Ta đi trên khắp phương trời
Một phương yêu dấu ngàn đời nơi anh
Sài Gòn gieo những giọt lành
Trong veo cơn khát ân tình quê hương.
Mùa mưa, 6/6/2007
Mong đợi ngậm ngùi...
Ta chưa về sao em lại đi
Để mùa quay quắt tiếng chim qui
Ấp ủ bấy lâu tình viễn xứ
Có phải xế trưa nắng lỡ thì...
Nẻo về xa xăm em có biết
Chông chênh một cõi sót lòng đau
Thà xin cứ như ngàn năm trước
Trăng tròn lá quất cũng khuyết đau
Trúc măng vừa nhú cành thưa thớt
Cũng đủ làm cho gió rung cây
Ta mong được làm cơn gió ấy
Ru nhẹ lòng nhau giữa trời mây./.
Mai Khoa, 3/5/2007
Mai anh vào Miền Nam
Chuyến phi cơ nào ngày mai cất cánh
Mang cả Hà Nội vào trong đó cho em
Hà nội ngoại Ô - cánh đồng bát ngát
Thẳng cánh cò trong câu hát dịu êm
Dấu yêu sao nơi ta đã đi xa
Mà giấc ngủ chẳng làm sao xoá nổi
Cơn mơ về bầu trời xanh gió thổi
Tóc ngược bay lên trong ánh nắng chan hoà
Thuở hồn nhiên em mượn ánh trăng ngà
Vẽ hình mình treo trong gương lơ đãng
Mắt môi cười đong đưa tà áo trắng
Góc đường nào đếm những dấu chân qua
Ngày Ngoại ô cuối tuần kéo nhau ra
Làng bên ấy có người anh đứng đón
Vó cất lên cá quẫy mình trĩu vó
Chiếc cần câu mấy bận níu phao chìm
Tiếng cười vang lên trong ngõ vắng im lìm
Làm khuấy động miền không gian yên lặng
Làng nhỏ ven sông đã thành phường, thành Quận
Thành đô thị đưa đón khách viếng thăm
Mai anh có về thăm em ở miền Nam
Nhớ mang theo quả khế ngon thuở trước
Khi em cùng bạn bè ăn đỡ khát
Buổi giao hữu bóng đá giữa mùa thu
Để nhắc nhớ về quê hương mình đằm thắm thân thương
Hà Nội thâm trầm trong vô vàn âm thanh và nỗi nhớ.
thuhanoi, 21/6/2007
Kỷ niệm chưa xa – Hà Nội ơi
Hà Nội ơi !
Trải thảm cho người giữa mùa giông bão
Giữa làn khói sương mờ ảo
Ta đi giữa Hà Nội đầu đông
Đắm nhìn, ngân nga khúc hát say lòng
Một Hà Nội trăn trở…
Hà Nội ơi !
Rét đầu đông áo lạnh dồn nhịp thở
Chầm chậm những vòng xe
Anh đón em một sáng triền đê
Hân hoan tan mình vào gió lạnh
Em làm hoa tiêu
Như một thời ương ngạnh
Áp mặt vào lưng anh
Rong duổi trên những nẻo đừơng
Hà Nội lại rét tăng cường
Hây hây ửng hồng đôi má
Những ngõ ngách thầm lặng
Vừa quen , vừa lạ
Hà Nội của em xưa yên ả
Hà Nội của anh hôm nay phố xá tấp nập đông vui
Những con phố mới , những ánh mắt cười
Chào người hợp phố
Hà Nội ta đó…
Con tim bổi hổi – ngỡ ngàng
Hà Nội ơi !
Những vòng xe đưa ta về dốc Hàng Than
Bánh cốm thơm mùi nếp mới
Bánh đậu, bánh quế những viên xí muội (ô mai)
Ai đi xa lặng lẽ nhớ hương cay …
Trái mơ, trái xấu, quất, khế, mận đặc sản trên tay
Nồng nàn, sâu lắng
Hà Nội ơi !
Ta lại về bên Hồ gươm gợn sóng
Nghiêng mình trước Tháp Báo Ân
Ngắm nhìn Nghiên mực – Tháp bút – trời xanh
Hồn thiêng vọng lời non nước
Đền Ngọc Sơn ẩn bên cầu Thê Húc
Lung linh bóng nước Tháp Rùa…
Ta lại trở về trước Bắc Sơn
Vườn Hồng mùa này thắm sắc
Vườn Đào nụ non xanh ngắt
Đợi Xuân về đơm bông
Nén nhang nghiêng mình trước vong linh
Đền đài anh hùng Dân tộc
Trảng cỏ Quảng trường bát ngát
Đài Sen (*)
Người nằm trong Lăng mãn nguyện ngắm nhìn
Bầu trời Hà Nội – Thăng Long – Đông Đô – Tràng An kinh kỳ hoa nở
Năm Châu tụ họp về đây.
Những bàn tay chưa kịp nắm bàn tay
Giờ thành tri kỷ
Thù hận rời xa chỉ còn tình nghĩa
Bốn biển là nhà,
Anh em hòa thuận
Hà Nội rợp cờ hoa trong ngày đại hội
Bàn tay giữ lấy bàn tay…
Hà Nội ơi!…Ngẩn ngơ giữa Hà nội mê say.
Mai Khoa 1/12/2006
---
(*) Đài Sen: Lăng Bác được xây dựng trên nền kiến trúc vừa hiện đại vừa truyền thống tựa đài Sen
(**) Bài thơ viết trong dịp Hội nghị APEC tại Hà Nội.
Kiếp vong thân
Năm gọi tháng
gọi ngày,
giờ tất bật
Đêm lo toan
đêm trắng
trắng bàn tay
Chiếc đồng hồ
Vô hồn
Nhích từng giây
Chiều lặng lẽ
tiếng chuông
chiều khóc nấc …
Tiễn con đi
Ba năm
Ngày đánh mất
Ở xứ người
Cuộc sống
Quá cam go
Tiền của ra đi
Lo vẫn hoàn lo
Người thấm thía
quê hương chùm khế ngọt…
Hàng cây nhớ Bác
Cứ mỗi mùa xuân đến
Cây nảy lộc đâm chồi
Hàng cây xanh năm trước
Ta trồng giữa đất bồi …
Những công việc từ thiện
Chăm cây và chăm người
Trường Long Hoa sớm tối
Hoa và cây xanh tươi .
Nhớ lời Bác Hồ dạy
Thanh niên đi trồng cây
Cho sân trường rợp mát
Cùng đám trẻ thơ ngây
Ngày mai này khôn lớn
Hàng cây vươn trời cao
Cây và em nhớ nhé
Những tấm lòng người trao
Thương những đôi mắt trẻ
Thiếu tình thương gia đình
Ta mang từng bao gạo
Từng chiếc bánh xinh xinh
Thương những mái đầu xanh
Đứa lớn chăm đứa bé
Ta may áo trăng tinh
Mặc đến trường học nhé …
Mười năm ta trồng cây
Cho những mùa hái quả
Trăm năm ta trồng người
Tương lai hồng đón bé./.
Mai Khoa
Gọi tên nhau
Con nước lên tràn bờ
Em thờ ơ ngóng đợi
Gió trời cao vời vợi...
Một ngày như mọi ngày
Em! giữa mùa trăng đầy
Mà sao lòng cô quạnh
Trăng lẻ loi đơn lạnh
Bầu trời sao đi vắng
Không dưng mà thèm nắm
Một bàn tay, bàn tay
Không dưng mà nhớ lắm
Người thơ ơi, chiều nay
Ta biết mùa gió chướng
Em của ta thơ ngây
Vẩn vơ tàn bóng nắng
Cứ đêm qua lại ngày
Em buồn vui khôn tả
Có lẽ đang vì yêu
Chợt giận hờn vô cớ
Chợt thương ai thật nhiều./.
Mai Khoa, 5/12/2006
Gió bấc
Xa cái lạnh thèm một làn gió bấc
Thèm hây hây đôi má cước đỏ hồng
Từ bấy đến nay khắc khoải chờ mong
Được ủ ấm trong vòng tay nhung nhớ
Và có lẽ từ ước mơ bé nhỏ
Với thiên đường ủ ấm giấc mơ xa
Gió bấc tràn về giấc ngủ hiền hoà
Sài Gòn sớm - trở Đông rồi đấy nhé!
Vẫn biết sáng nay sắc màu tuổi trẻ
Tấm khăn choàng hờ hững trước trinh nguyên ...
Mai Khoa, 02/02/2007
Mưa Sài Gòn (2)
Giấc trưa
Thơ ơi người náu ở đâu
Ta xin một chữ gối đầu giấc trưa
Hình như đã lạc vào mơ
Âm vang tiếng sáo gió đưa ngang trời
Men theo vạt cỏ bồi hồi
Cỏ may vấn vít chân người cố hương
Bồng bềnh khoan nhặt tơ vương
Bến sông vẫn đợi, con đường thì xa
Bao giờ cho đến tháng ba
Đan xong áo ấm thì ta gặp người.
Giật mình xao nhãng trưa ơi
Mong manh giấc điệp - lả lơi xuống thềm...
Mai Khoa, 23/01/2007
Ghen thầm
Gặp bạn
Ví như giọt rượu trắng ngần
Một lần chạm cốc một lần ngả nghiêng
Thi nhân gác bút triền miên
Thành ra thất hẹn bạn hiền chờ mong
Tôi nốc cạn, anh còn không
Nhìn nhau qua sóng sánh tầng hư vô
Tình thân có tự bao giờ
Nghe qua chẳng thể hững hờ người ơi !
Nợ thi nhân chấp bút chơi
Cho tình bạn hữu đắp bồi nhớ nhung
Nhấp môi cạn chén rượu hồng
Gieo bao quả ngọt hương nồng bay xa ./.
Mai Khoa, 12/12/2006
Hoa đường phố
Đường ngoảnh mặt làm ngơ...
Kìa hoa
Hôm qua màu đỏ, mào gà
Hôm nay màu vàng hoa cúc
Ngày mai hoa gì !!!
Kiêu kì
Em hồng kiêu sa trung thực
Đời anh.
Chỉ mài lưng với đời
mưa - nắng
chòng chành
người qua không hỏi
ngỡ ngàng tóc rối
Hoa vương đầy ...áo anh .
Đường không vô hồn
trước hoa hồng
và làn gió mát
gió hát,
hoa khoe sắc hương
con đường
cứ song hành
với thời gian vô tận./.
Em vẫn đọc thơ anh
Vẫn thế thôi, ngày nào chẳng lên đây
Để tìm về một miền đầy hoa trái
Ở nơi nao - tình người trao hương vậy
Mùa thơm về trái ngọt ở quanh ta.
Biết anh mong nên cây vẫn trỗ hoa
Vườn xanh biếc một màu xanh xứ sở
Quê hương mình còn biết bao trăn trở
Để bước đi không ngần ngại gian truân .
Biết anh mong nên trời trở sắc xuân
Nhuốm cái lạnh rét tháng ba se sắt
Thương quê nghèo vẫn bầu trời trong vắt
Mà giọng thơ tha thiết khắp nẻo đường.
Em vẫn đọc và trân trọng thơ người
Bởi tìm thấy nét thân thương gần gũi
Mong mẹ chợ về bánh đa, trái ổi
Vị ngọt ngào chỉ có ở tình quê.
Mai Khoa, 7/5/2007
Đợi chuông reo
Ngày bắt đầu, ngày xanh tươi hoa lá
Bình minh lên, chim hót khúc hoan ca
Gió cũng reo vui, sông nước chan hoà
Mà tĩnh lặng, chờ chuông reo mấy bận
Em là đất nâng niu mầm lớn dậy
Anh là cây, cây ươm sẽ đâm chồi
Rồi mỗi ngày, cây cứ lớn nhanh thôi
Để quên lãng, cây tìm về đất mới...
Đất nhớ cây, cây vô tình rong ruổi
Vườn ươm xưa dù đất đã bạc màu
Ở nơi nào chắc cây đã lớn mau
Có nhớ đất nơi chúng mình từng sống
Anh đi xa, để thấy trời cao rộng
Mang tâm hồn tưới mát những vần thơ
Em vẫn thế, từ ngày ấy đến giờ
Càng mong ngóng, tựa bóng chim tăm cá
Làm sao biết anh ở ngay đâu đó
Để lên tiếng ta vẫy gọi tìm nhau
Ngày qua ngày, ta lỡ mất nhịp cầu
Phương trời ấy, biết bao giờ gặp lại....?
Tiếng chuông reo, xin anh đừng ngần ngại
Tình đất này, mầu mỡ để cho nhau
Và ta biết cho đến tận mai sau
Dù chẳng gặp cũng đã thành tri kỷ.
Mai Khoa, 28/3/2007
Công sở văn minh sạch đẹp
Chào ngày mới bình minh lên rạng rỡ
Đoá hoa tươi hé nở những nụ xinh
Ô cửa sổ như đôi mắt ân tình
Đón anh em từng bước chân đang tới …
Công sở ngày ngày lật từng trang mới
Nét văn minh trong cư xử, việc làm
Xưng hô lịch sự, lời nói nhẹ nhàng
Việc năng động, ta cùng nhau sắp xếp.
“Chí công-Vô tư-Cần kiệm-liêm chính”
Lời Bác dặn luôn ghi nhớ trong tâm
Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm của công
Viên gạch nhỏ sẽ xây thành đắp lũy
Công sở văn minh từ trong ý nghĩ
Tự tay ta đã nói được tiếng yêu
Yêu Tổ quốc mẹ hiền đất nước bốn nghìn năm
Yêu Thành phố ba trăm năm trẻ trung vững bước.
Mai Khoa GTVT
Chuyến xe lữ hành
Bim bim bim…
tiếng máy nổ êm êm
Xin mời quí khách an toạ
Xin mời em ngồi vào chỗ
Xe tốc hành lên đường …
Sài gòn mênh mang tiếng hát trong ngần
Lướt trên từng con phố
Sông hát trên triền lộng gió
Gió hát trên miền hoa tươi
Mỗi bông hoa là ánh mắt nụ cười
Hân hoan cùng đoàn lữ hành tiến bước.
Chào quí khách trên chuyến xe thân thuộc
Chúng tôi mang cả thế giới bên mình
Những truyền thuyết sử xanh
Những hài hước hấp dẫn
Những trò chơi dân gian, những nông dân cần mẫn
Những thú vui quên mệt nhọc đường xa …
Nào ai tham gia xin góp sức một nhà
Hát vang bài ca thân ái.
Tôi xin thưa , tôi là người phụ lái
Thích ân cần, giúp đỡ khách tham quan
Miệng luôn cười, với ánh mắt hân hoan
Cùng chia sẻ những điều ta chưa biết…
Đất nước Việt Nam xanh xanh tha thiết
Bờ biển xanh, hùng vĩ Trường Sơn xanh
Đồng lúa xanh xanh cây trái ngọt lành
Thêm yêu quí những miền quê xứ sở.
Chuyến xe mênh mang trăm ngàn nỗi nhớ
Niềm thương yêu gửi gắm những danh lam
Nơi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn./.
Mai Khoa GTVT
Chiều biển
Mình ra biển đi em
Ngắm cánh buồn xanh thắm
Chiều xe sợi tơ trời
Nhuộm vàng tươi sắc nắng
Mênh mang một niềm thương
Mênh mang ngàn nỗi nhớ
Bờ biển xanh sóng vỗ
Cát lên màu trắng tinh
Bát nước biển trong xanh
In bầu trời rạng rỡ
Uống cạn giữ trong lòng
Biển rộng trời cao đó
Để mang vào thương yêu
Cả một miền nắng gió
Để mang vào thương yêu
Ngày tương lai rộng mở./.
Thuhanoi. 24/5/2007
Bà Nội
Người đàn bà méo mó trong gương
Còn hằn lên nét vui tươi hóm hỉnh
Đuôi mắt ngày xưa hớp hồn anh lính
Để bây giờ bà nội kể chuyện vui
Cánh võng đong đưa một thuở à ơi
Cha bận đánh giặc vành nôi đón gió
Trăng treo trên đầu lúc mờ khi tỏ
Con lớn lên trong khói lửa đạn bom
Ba đời khoác áo lính vẹn nguyên
Những người đàn ông ra trận
Mẹ là cha, là anh, là bạn
Con lớn lên theo cánh võng lời ru
Đứa cháu nội đầu tiên đẹp như mơ
Vòng tay ấm mỉm cười nhìn trời biếc
Mầm non ơi, tình người tha thiết
Giữ vuông tròn mái ấm thuở bé thơ.
Mai Khoa, 24/5/2007
Chào cờ
(Chuyện công sở)
Chào đất nước chói ngời trang sử
Cho màu cờ đỏ thắm giữa trời xanh
Cho xanh tươi hoa lá ngọt lành
Ngôi sao sáng xoè tay năm ngón
Tiến quân ca vang cùng biển lớn
Cánh buồm dong vượt sóng ra khơi
Đất nước ơi, phía ánh mặt trời
Lời Tổ quốc âm vang sông núi …
Mai Khoa
Tình bạn
Không lỡ hẹn thì làm sao mong đợi
Để mùa sau hoa trái lại trổ bông
Người ra đi, người ở lại ngóng trông
Dù mòn mỏi, còn hơn không ký ức
Ta trằn trọc trọn một mùa thu trước
Ngỡ trăng lên sáng tỏ khắp thế gian
Nửa vòng xoay nửa thế giới vo tròn
Niềm hạnh phúc chở che tình bạn cũ.
Mai Khoa, 5/6/2007
Cảm ơn
Cảm ơn đời đã cho tôi vạn vật
Để mắt nhìn chiêm ngưỡng lúc bình minh
Cảm ơn mẫu thân đã sinh ra mình
Để được yêu thương trăm bề no ấm
Cảm ơn bạn hữu đã đến bên tôi
Chia sẻ những phút giây xao động
Cảm ơn phút giây bên bình trà ấm nóng
Hạnh phúc nào bằng có bạn tri ân
Cảm ơn anh, trong những bước khó khăn
Nguồn sức mạnh nội tâm và nghị lực
Cảm ơn anh, cuộc đời chân thực
Kể cả lúc bần hàn nuôi hạnh phúc đang dâng
Cảm ơn thơ, theo mỗi bước thăng trầm
Thành tri kỷ bạn bè vui xum họp
Mai Khoa 22/3/2007
Các anh xin cứ ngủ yên
Nước lên con sóng bập bềnh
Lục bình tím ngát giữa dòng sáng nay
Mùa xưa anh đã ở đây
Chốt trong khóm đước, dừa dày bùn non
Bên kia phòng tuyến mất còn
Từng cơn đói dạ sắt son bám thù
Đầm lầy ngập giữa mịt mù
Đạn bom nào có biết chừa ai đâu
Giằng co tấc đất nhiệm màu
Quê hương chia cắt ruột đau nát lòng
Con sông Rạch Chiếc nước dòng
Chiếc cầu lắc lẻo thách cùng thời gian
Sáng ba mươi ấy rợp đàng
Đặc công vượt được cầu sang Sài Gòn
Sáng trong gương những anh hùng
Đạn thù gửi lại tạc hình ngàn năm
Ngủ ngon anh nhé – Trăng rằm
Tràng hoa tôi gửi giữa dòng người ơi
Ba mươi năm có mấy lời
Các anh trẻ mãi chói ngời tuổi xuân ./.
(Mừng Đất nước hoà bình)
Mai Khoa
Buông rơi
Chú mèo ngoan khoanh tròn bên gối
Em mơ màng úp mặt ngây ngô
Thuở hồn nhiên lật trang sách học trò
Viết nhật ký ghi tên chàng vào đó
Gió vô tư, gió ghé vào trang vở
Thổi chút hồn, chút nắng sáng lung linh
Đôi tay mềm, đôi ngà ngọc xinh xinh
Trên giảng đường lén nhìn thêm lần nữa
Bắt đền thu, ai bảo đi qua cửa
Để mắt buồn mi ướt hoá thành mưa
Nét trầm buồn em nhặt nắng ban trưa
Đường đến lớp chẳng còn gì phấn trấn
Tên của chàng mờ dần theo năm tháng
Như đường kim sút chỉ bởi hao gầy
Thôi anh đi, trả lại những thơ ngây
Em xin nhận những điều em chưa biết.
Mai Khoa
Vu Qui
Hoàng thị Nhật Lệ cưới ngày 10/3 âm lịch (26/4/2007)
Lần về nào anh cũng buồn than vãn
Chẳng ở lại chơi - ăn bữa cơm cà
Mảnh vườn nhỏ hoa cau chưa kịp rụng
Nải chuối già rấm mãi vẫn còn xanh ...
Quê mình nghèo vất vả suốt năm canh
Vật vờ một dải bìa làng ruộng lúa
Thiếu đất - thừa rừng, bạt ngàn sương gió
Mái nhà xiêu chưa thay mái che mưa
Rét run người liếp lá rách che thưa
Em không khóc nổi trước muôn vàn khó khăn trước mắt
Trở lại quê mình, tình yêu chân thật
Cứ nặng lòng anh cánh suốt bao năm
Các con lớn lên thân tự lập thân
Sống quê người tìm đường học hỏi
Chúng nó yêu nhau, gian khó trăm lần
Vẫn chấp nhận yêu thương đùm bọc
Em báo tin ngày cháu thành gia thất
Thế mà anh chẳng vào để chia vui
Đừng giận - đừng than - đừng trách móc anh ơi
Chín bỏ làm mười để chúng còn đường trở về tạ tội
Dù sống có hiếu nhưng tình đời nông nổi
Khi chúng thành cha mẹ, sẽ hiểu được lòng anh
Bởi quê nghèo - bởi các con cũng gian khổ như anh
Hãy cầu cho cuộc sống con em đỡ phần vất vả
Ai cũng một lần trong đời vấp ngã
Cái ngã sau không giống trước bao giờ
Nếu có thể em xin thay anh giúp chúng tới bến bờ
Xây hạnh phúc lứa đôi - trọn tình vẹn nghĩa...
Mai Khoa
Đơn giản
Thơ anh viết sao chỉ thấy hờn ghen
Người còn có cả bầu trời sao sáng
Có vầng trăng mỗi mùa theo năm tháng
Toả hào quang đến vạn vật trên đời.
Mỗi bước em đi mỗi tiếng em cười
Mang cả nỗi nhớ về nơi anh đó
Dù em cũng chẳng trách ai lời hứa
Nếu hoa mai không kịp lúc giao mùa
Cuộc sống bon chen ngang dọc hải hồ
Cả những bạn bè không cùng trang lứa
Ở nơi đây ta có vạn niềm vui, và hơn thế nữa
Nói nhiều vậy, anh hiểu thế mà thôi./.
Mai Khoa, 25/1/2007
Tết Sài Gòn
Xuân Sài Gòn trải đường sao êm quá
Bàn chân ai lưỡng lự chẳng dời xa
Hương Sài gòn vương trên lá trên hoa
Để chồi non xúng xính dồn nhịp thở
Trong yên lặng hoa cựa mình bỡ ngỡ
Xanh tươi đi vườn xuân lộc khoe màu
Và lời hát gió đùa cứ lên cao
Chòng chành nắng cũng len vào bím tóc
Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn khoe sắc
Vạn âm thanh ta lọc chút tinh khôi
Gửi vào đời êm dịu ở làn môi
Cười lên nhé, cùng hoa về đón Tết./.
Mai Khoa 2007
Quà Tết
Có bất ngờ không anh khi ta thành tri kỷ
Lời thơ ngọt ngào thắm đượm mối tình thân
Có thể ta đi qua nhau tới cả trăm lần
Mà quên lãng để nay thành dĩ vãng
Hà Nội thân yêu con đường trải nắng
Nơi ta qua anh cũng đã từng qua
Nơi ta đặt gót son làm dấu lặng trầm ca
Khi xa nhớ gọi về niềm day dứt
Em đang đợi Đông qua Xuân đánh thức
Nụ đào phai e ấp giọt sương lành
Cành đào quí em nhận từ nơi anh
Mang Thăng Long về miền Nam xa cách
Từ nơi em Hoa Mai vàng khoe sắc
Gửi tặng anh nắng ấm giữa Đô thành
Vẫn biết rằng ngày ấy sẽ đến nhanh
Tờ lịch cũ mỗi ngày em đong đếm.
Mai Khoa, 29/11/2006
Biết là người đợi tôi đây
Tặng KY
Biết là người đợi tôi đây
Mà sao thương nhớ mà day dứt buồn.
Tôi như cơn gió vô tình
Lang thang khắp xứ - xứ mình thì không
Tôi đi tìm khắp mênh mông
Chồn chân mỏi gối mà mong tìm về
Người ơi ! Một chút đam mê
Tuổi Xuân xa hết bộn bề còn đâu
Hà Nội yêu những mảng màu
Khắc hồn tôi, thuở nát nhàu nhớ thương
Tôi đi trên những vấn vương
Những hoa cỏ, những giọt sương, nắng trời
Biết rằng người vẫn đợi người
Biết rằng ráng đỏ rạng ngời thiêng liêng
Biết rằng tôi nén ưu phiền
Ngày Hoa Xuân nở kết duyên vẹn tròn.
Mai Khoa, 15/12/2006
Chúc Xuân Đinh Hợi 2007
Gió xuân lướt nhẹ ngang trời
Mang theo câu hát gửi người bốn phương
Chia tay năm cũ thân thương
Hai Ngàn lẻ sáu vấn vương trong lòng
Đầu năm đón bạn về thăm
Xênh xang áo gấm tơ tằm quê hương
Mỗi góc phố, mỗi nẻo đường
Đèn sao sáng rực phố phường nở hoa
Hai ngàn lẻ bảy vào nhà
Gỡ tờ lịch mới vỡ òa không gian
Bước vào ngày mới thênh thang
Lâng lâng câu hát giao hoan đất trời
Sài Gòn xin gửi mấy lời
Chúc Xuân Năm mới sáng ngời yêu thương
Một năm hạnh phúc an khang
Quê hương hòa nhập (WT0) lo toan ngập lòng
Thuyền ra biển lớn mênh mông
Nghìn trùng sóng gió con rồng cháu tiên
Sức thanh xuân trí vững bền
Non xanh nước biếc nối liền bốn phương./.
Mai Khoa 2007
12 thg 8, 2011
Gửi vào mắt Huế
Em có gửi vào mắt Huế
Một màu xanh của nước sông Hương
Để đằm mình trong tiếng sóng thân thương
Nghe lời ca bên mạn thuyền đưa đẩy
Thương chiếc nón bài thơ và bản tình ca thuở ấy
Nghiêng nghiêng dáng thiếu nữ xinh tươi
Lối khách vào tiếng nhã nhạc reo vui
Bồng bềnh một miền nhung nhớ
Cầu Trường Tiền sáu vai mười hai nhịp thở
Xôn xao tà áo tím tiễn đưa
Huế ơi, tiếng mưa day dứt cuối mùa
Chia tay rồi những bước chân bịn rịn
Ta lại thêm một lần hò hẹn
Festival Huế đẹp ngàn lần
Chùa Thiên Mụ còn vẳng tiếng chuông ngân
Âm vang trong miền kí ức...
Tiếng mưa rơi...trọn một đêm ta thức
Thả lòng mình vào cơn gió bấc chớm đông...
Mai Khoa
Dù có xa nhau...
Người ơi đã lỡ câu thề
Dời non lấp bể nhớ về quê hương
Con đường gội nắng dầm sương
Nơi ta dạo gót đến trường năm nao
Lá thu rơi ở tầng cao
Phủ bàn chân nhỏ lao xao lối về
Chớm đông tàn lạnh xá gì
Tiếng con chim lạ thầm thì trên cây.
Hàn huyên trăm sự đổi thay
Cầu xưa lắc lẻo giờ này thênh thang
Người đi từ dạo nắng vàng
Giờ đây nắng hết mơ màng còn đâu
Câu thơ buông giữa lòng nhau
Vin vào nỗi nhớ mùa sau hỡi người
Tóc mây pha chút nắng trời
Dấu trong kỷ niệm một thời vàng son.
Mai Khoa
Gửi về em cửa biển
(Viết sau cơn bão xangsane 01-10-2006)
Xin gửi về em nỗi nhớ miền Trung
Niềm khao khát được một lần chiêm ngưỡng
Quê hương em có bờ biển xanh thắm
Có những cánh buồm lộng gió khơi xa
Cơn bão đi qua trong nức nở nhạt nhòa
Mưa gió, bão dông, em có trong hàng ngũ
Những người chắt chiu lao vào che chở
Cho mẹ già, em bé giữa hỏang loạn kia không
Mái nhà xiêu quằn quại sót sa lòng
Hàng cây đổ không lối về ngập tràn cơn lũ
Gió quất vào những gương mặt xác xơ vần vũ
Những con người, quá nhỏ bé mong manh
Dathi ơi, biển bạc không bình yên
Dù biết trước có ngày biển cũng đau khôn kể
Biển là cuộc sống của bao người cửa bể
Cá tôm về cho bớt gánh ưu tư
Giận biển ư, không! biển không hề có lỗi đâu em
Trút giận hờn để càng thương càng nhớ
Biển với ta là tình yêu son sắt thủy chung muôn thuở
Càng sâu lắng, mênh mông đến bạc đầu.
Hôm nay ta cùng bè bạn góp sức bên nhau
Để gửi về Miền Trung - cưu mang dân mình qua mùa dông bão
Xẻ bát cơm này, chìa bàn tay nhân ái
Xoa dịu nỗi đau - thương xót lắm:- Đà Nẵng của em.
Mai Khoa
Thôi em về đi !
Không muốn ở thì ta không phải giữ
Níu kéo làm chi cho dạ sót gan đau
Em cứ đi, đừng ngoái lại đàng sau
Kẻo bước chân không về nơi bến đậu
Thôi em về đi trước thềm trăng mười sáu
Gót chân mềm thảng thốt nỗi đơn côi
Đành câm nín mở trang bước vào đời
Chưa vấp ngã mà sao đau đớn vậy
Trời Sài Gòn - trước tình người con gái
Trót đa mang nên day dứt trong lòng
Đành nín lặng vành khăn tang hai nửa
Nửa cho chồng, và nửa đắp cho con
Ơi người mẹ đớn đau và héo mòn
Bất chấp cuộc đời xô hai bờ vai lệch
Nước chảy đá mòn, chẳng bao giờ khô cạn
Người đàn bà cam chịu trước bão dông./.
Mai Khoa
---
(*)Người mẹ đau khổ trước cảnh hai cha con nhảy lầu tự vẫn ở C/c Phạm Viết Chánh Quận Bình Thạnh.
Theo bước Cha đi...
100 ngày giỗ cha (2006)
Chắp tay trước vong linh người
Con nhìn cha cười mãn nguyện
Trong thước phim quay chậm
Con chập chững vào đời theo bước chân cha ...
Tuổi thơ buồn trong nước mắt chan hòa
Cha chỉ hiện về trong giấc mơ con bé bỏng
Oai nghiêm, dưới quân kỳ bồng súng
Trong hàng quân trước bình minh khuất bóng cha đi.
Và như thế con thừa hưởng của cha
Sự oai phong, kiên cường, dũng cảm
Trước gian nan, khốn khó cuộc đời
Cha yêu ơi, những dự cảm
Những nhân tố làm người...
Bài học đầu đời là lòng nhân ái
Là tình thương là chia sẻ bao dung
Là dáng mẹ bolur trắng mênh mông
Đêm thức trắng cùng cơn đau người bệnh
Con lớn lên trong khốn khó vô cùng
Vắng cha.
Đồng lương còm ba người ăn hai suất
Gánh gồng qua cơn đói, trẻ thơ day dứt
Bánh bao chiều thèm bát cơm trắng sáng mai...
Cha ơi, dù thế con vẫn được nuôi dạy lớn khôn
Được sống trong tình yêu vô tận
Con của cha chưa bao giờ hối hận
Trước ngã rẽ cuộc đời, con chọn tiếp chân cha...
Mai Khoa
Ru con vào giấc thiên thai
Gửi vào cánh võng lời ru
Ngát thơm hương bưởi hương nhu sau vườn
Nước thơm lá bưởi quay tròn
Nối dài suối tóc cho con mượt mà
Thiên thai mơ những cánh hoa
Hàng mi cong, ước mơ xa hiện về
Liễu mềm rủ xuống lối đi
Có cơn gió thoảng rầm rì mơn man
Ước mơ vào giữa giảng đường
Mở trang sách mới dặm trường con mang
Mùa thu gieo những ánh vàng
Hành trang gom góp mùa màng bội thu
Ru con vào những giấc mơ
Má hồng xinh quá bài thơ đêm rằm
Mùa thu cao vút tầng không
Con thêm một tuổi, ngày trông lớn rồi
Ru con mầm lại đâm chồi
Hoa thơm bướm lượn cuộc đời thêm xanh
Dòng sông con nước yên lành
Chở cùng năm tháng yên lành lời ru./.
Mai Khoa
Viết thơ vào mùa thu
Viết thơ vào mùa thu
Để dịu dàng hương cốm
Để gió kia bãng lãng
Dìu chiếc lá vừa rơi ...
Lá vàng, lá vàng ơi !
Thu màu gì thế nhỉ
Phải khoảng xanh của trời
Hay cúc vàng thủ thỉ.
Viết thơ vào mùa thu
Để thấy lòng náo nức
Áo trắng em đến trường
Bài thơ tình rạo rực
Mùa đi rồi đi mãi
Góc phố nào ngát hương
Dấu vào trong kí ức
Mang theo suốt dặm trường
Hà Nội ơi, Hà Nội
Tiếng còi xe cũ mới
Những công trình cao vợi
Đi về phía tương lai
Đừng trách con đường dài
Đừng trách mưa lầy lội
Thôi đừng than tiếc nuối
Hà Nội của ta xưa
Chưa bao giờ ta xa
Con đường thêm chật chội
Cơn mưa ngày sẽ gội
Cho Thành phố tươi thêm.
Cho tình anh tình em
Mở thêm trang sách mới
Da diết và nhớ thương
Khoảng trời xanh vời vợi.
Mai Khoa