17 thg 8, 2011

Hãy đồng cảm với người


(Vì thế giới tuổi thơ-Nan nhân chất độc màu da cam)

Giữa muôn ngàn tiếng cười
Em nằm im bất động
Bàn tay xinh năm ngón
Không cầm nổi cành hoa.

Vết thương từ nơi cha
Không hằn trên da thịt
Vết thương từ nơi cha
Hằn sâu trong khoé mắt .

Dòng máu của cha yêu
Sinh ra từ cốt nhục
Bàn tay mẹ sớm chiều
Thương đứa con thắt ruột.

Một lần thôi con ơi !
Môi hãy nở nụ cười
Một lần thôi con ơi !
Hãy cất lên tiếng nói.

Chất độc màu da cam
Kẻ thù kia dấu mặt
Để hàng ngày sự thật
Đau khổ trên mặt cha.

Sẽ bước vào tuổi già
Ai là người nâng giấc
Đứa con của thời bình
Tội tình chi phải chết .

Mai Khoa, 2008


Nhớ...



Tôi biết rằng mảnh đất lành chim đậu
Quê hương ta là nắm đất mẹ yêu
Dù đi xa hay gắn bó sớm chiều
Nơi yêu dấu trong ta ai cũng nhớ ...

Con sông hồng chở phù sa thắm đỏ
Nhưng mỗi người đều hướng đến trái tim
Hà Nội - Thăng Long văn hiến nghìn năm
Nơi đất Thánh đã đi vào lịch sử

Con sông Hồng chở phù sa sắc đỏ

Vẫn mỗi ngày mòn mỏi ngóng tin nhau
Khi xuân về đào hé nụ thắm màu
Lòng chạnh nhớ để câu thơ buồn tủi

Xuân đang trải dài sông dài suối
Nối con đường thành thị tới quê anh
Tôi tin rằng ở chốn ấy - Hà Thành
Người ấy cũng rạo rực và mong nhớ!


Mai Khoa, 25/2/2008

Năm Mậu Tý (Chuột vàng)


Gửi LHP


Chuột vàng của chị Thu
Là của chung đất nước
Ai yêu chú chuột vàng
Thì cứ thêm điều ước

Chú chuột mang điều may
Đến từng nhà ban phát
Dù Hải Phong có nhát
Chuột cũng chẳng sợ đâu ?

Mai Khoa, 12 Feb 2008,

Thư Tết

gửi anh Phương Hà !

Nhất định anh vào phải đòi quà
Đòi cho được rét quê ta
Sài Gòn một lần biết đến rét
Áo gió tung bay giữa đường hoa

Anh về Sài Gòn nhớ mang quà
Hà Nội mùa này nhớ làng hoa
Căm căm giá rét hoa càng thắm
Thắm nghĩa tình có bạn có ta...

Mai Khoa, 12 Feb 2008,

Hoa xuân



Xuân đến
xuân vui
khắp mọi nhà

Hoa cười
rực rỡ
nắng reo ca

Trời xanh
lồng lộng
thênh thang gió

Mặt đất
giao hoà
ngát hương hoa.

Mai Khoa

Chiếc lá cuối cùng


Chiếc lá
Biết mình
Sẽ đi xa.

Gom hết
Bình sinh
Hoá thành vàng rực

Nói điều gì
Để hiểu đời
Trần tục

Gió đến rồi
Mang chiếc lá
Nhẹ bay...

Mai Khoa, 23 Jan 2008,

Tiếc thu



Vội vã đi và nhẹ nhàng tới
Thu trong ta và em bổi hổi

Nước mắt khóc cười hồn nhiên em hỡi
Mặt nước thủy triều
che dấu vạn bước chân
Bước thăng trầm ta dìu em
khỏa nước trong ngần
Ngày dịu ngọt ta cùng em chia sẻ


Và biết đâu rằng
có ngày ta chia tay em
lặng lẽ
Dẫu mặt trời
vẫn mọc ở đằng đông...

Và mỗi ngày
nắng nhẹ vẫn thong dong
Cho mầm nhớ mầm yêu
trào dâng
niềm hạnh phúc.

Mai Khoa, 17 Mar 2008,