27 thg 7, 2011

Vàng Lá Thu rơi



Chao nghiêng màu lá úa
Xao xuyến ở bàn tay
Thu vàng nghiêng làn gió
Cho mái tóc nhẹ bay...

Thu xưa và thu nay
Lật lên từng trang vở
Gõ vào thềm nhung nhớ
Nặng trĩu gót chân gày.

Thu Hà Nội đắm say
Choàng lên mình sắc nắng
Gối mây hồng lơ đãng
Nghe tiếng gọi mênh mang

Làn hương tỏa trong đêm
Ty gôn hồng môi đỏ
Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Hóa thân vào mùa thu /.

Mai Khoa, 2006

Nghe sóng dậy Tây Hồ



Đau đáu trong lòng nỗi khát khao
Được đắm mình trong sương chiều Hà Nội
Hồ Tây ơi, Hồ Tây vời vợi
Tiếng hát ai văng vẳng ở cuối bờ...

Gió Sông Hồng dào dạt vào thơ
Thổi lên những niềm trăn trở
"Tuổi mười lăm em trở thành thiếu nữ
Mối tình đầu mang hương sắc mùa thu"

Dạo bước trước hòang hôn như ru
Đong kỷ niệm gửi về dĩ vãng
Cánh hoa mỏng manh cánh hoa thầm lặng
Đỏ vùng trời thuở tóc em bay .

Hà Nội đang xanh tiếng hát vào ngày
Nắng nhiệt tình rải khắp trời vàng óng
Trở lại cao xanh bầu trời lồng lộng
Mây hòa tan trong sóng nước Tây Hồ ./.


Mai Khoa

Trước biển nói gì




Hai đợt sóng chẳng giận hờn chi nữa
Mà xô nhau đến nghiêng ngửa biển trời
Chẳng thể lặng im khi biển thở bồi hồi
Nên sóng đánh tung bờ bọt trắng.

Mai Khoa

Mưa với nắng



Trời xanh thắm gom mây về cuối phố
Sóng biếc xanh in bóng áng mây về
Sông lặng lẽ dào dạt nỗi đam mê
Gửi hơi nước cho mây thêm tình nghĩa

Đất ôm sông uốn theo từng lối cỏ
Nuôi lớn dòng nên sông chảy về xuôi
Lãng đãng bao năm bờ bãi đắp bồi
Mây tình nghĩa gieo mưa tuôn thấm đất

Đất nhớ mưa mà sao trời xanh biếc
Là muôn đời mưa hát bản tình ca
Đất với sông là nhân nghĩa chan hòa
Mưa với nắng có đi thì có lại./.

Mai Khoa

Khát vọng


Nam Nhi đất biển...


Kìa biển bạc xin hãy ngừng nổi sóng
Hãy vỗ về như cánh võng mẹ ru
Tình bằng hữu theo từ thuở ấu thơ
Giờ nằm xuống vẫn cùng nhau kề cận

Dòng xoáy nào đưa nhau vào vô tận
Đưa nhau về một cõi vắng thinh không
người ra đi đã mãn nguyện trong lòng
Xin người hãy bình an nơi chín suối

Chỉ đau thương cho người con ở lại
Mất mát này gánh nặng dẫu oằn vai
Lấy gì để xoa dịu hết đêm dài ...

Ngày hai buổi lấy gì mà sinh sống

Thôi thì trời đã không chịu đất
Thôi thì đất đành phải nhường trời
Cây với đất ôm nhau nuôi mầm sống
Để ngày ngày hoa lá lại sinh sôi./.


Mai Khoa

Bình yên đi con sóng (Quỳnh Long)


Tặng bà con Quỳnh Long

Bình yên đi cho thuyền cha ra lộng
Theo con nước thả những lưỡi câu đêm
Ánh đèn lung linh như đôi mắt sao nhìn
Mà âu yếm, mà yêu thương quá đỗi .

Tàu dừa buông giữa dòng chìm nổi
Như bàn tay mơn chớn sóng đêm đêm
Thuyền cha đi theo con nước trăng liềm
Mùa đánh bắt thuyền câu giong khắp biển.

Hãy nhè nhẹ những nàng mực kiều diễm
Những chú mực ham chơi dính lưỡi mồi
Giữa biển khơi một nắng sẽ tinh khôi
Món hảo hạng nhà hàng làm thức nhắm.

Cuộc đời cha suốt một đời tắm nắng
Giữa biển xanh nên sóng cũng hòa tan
Sóng biển ơi xin hãy mãi bình yên
Để ngày ngày Cha giăng câu kiếm sống .

Bãi cát Quỳnh Long chưa một ngày vắng bóng
Bước chân cha in vạt cát ven bờ
Thuyền câu dù một ngày ngơi nghỉ
Nhưng cha không ngơi nghỉ bao giờ .

Mai Khoa

BIỂN KHÔNG BÌNH YÊN


Cơn bão CHANCHU

Lại một lần thêm khắc khoải ê chề
Mẹ đớn đau nhìn con dâu khăn trắng
Những đứa cháu mất cha chưa biết niềm cay đắng
Canh cánh ngày cha ra biển không về .

Biển bao la, biển vẫn thường vỗ về
Vẫn nâng niu cùng ngàn xanh sóng vỗ
Những con thuyền xa khơi về bến đỗ
Khoang cá đầy cho cuộc sống sinh sôi

Bờ biển xanh in dấu trọn kiếp người
Dân vạn chài đã quen mùi sóng gió
Đời ông, đời cha, đời con vần vũ
Ơn biển nhiều dân tôn tạo Nghinh Ông

Thế gian ơi, nước mắt có đủ không
Hòa nước biển thành nỗi đau nhân loại
Tràng hoa dâng cha biển triều đi mãi
Gửi đến những hương hồn đến vô tận thương đau./

Mai Khoa 23/5/2006

Có một vầng trăng...



Có một vầng trăng đi qua đời con
Là ánh mắt mẹ dịu hiền chan chứa
Vầng trăng của cha vàng như ngọn lửa
Sức mạnh tinh thần nghị lực bao dung

Ơi những vầng trăng suốt đời sáng trong
Không nuối tiếc khi trở về cõi Phật
Cả cuộc đời lo toan tất bật
Lúc chia xa nhẹ như những cánh diều .

Mai Khoa

Thỏa lòng ta lại cùng trăng

Đêm thu tịch lặng cõi thiền
Ru đời một bóng trăng hiền mà thôi

Ngân Hà thấp thóang trên trời
Thuyền trôi hay bóng trăng trôi bồng bềnh

Thương nhau gom ánh trăng vàng
Gieo bao ân nghĩa cho nàng thơ vui

Lại thêm tiếng sáo lưng trời
Ngân nga dìu dặt mời người vịnh thơ.

Mai Khoa

Vá Trăng




Hôm qua lỡ vướng tơ trời
Làm trăng sứt mẻ nửa vời không trung
Hỡi ai vá giúp trăng không
Thì xin xách tráp tháp tùng một bên

Kiếp này ở cõi thuyền quyên
Dẫu là nặng gánh ưu phiền đa mang
Chỉ xin hưởng ánh trăng vàng
Cất trong đáy mắt của nàng thu mơ./.

Mai Khoa

Dạ Thi





Ông Dạ Thi ngó Trăng cười
Làm trăng xấu hổ rối bời mông lung

Ông cười chi rứa hỡi ông
Có vui xin vén mây hồng lên xem

Lững lờ một đám mây len
Làm vầng trăng ố bên rèm đêm nay

Trăng đầu hôm nhớ sớm mai
Thả câu ví để nối dài nhớ mong.

Mai Khoa

Trăng của mọi nhà



Trăng gần cho tới trăng xa
Đêm rằm trăng sáng miệng toe toét cười

Cười cho Chú Cuội rong chơi
Bỏ trâu ăn lúa ơi ời gọi cha

Trẻ con đám bảy đám ba
Reo hò đuổi bắt dí ma cà rồng

Thằng ba giá, thằng ở trần
Đen thui đen thủi quây quần gốc đa

Trăng nào riêng của người ta
Trăng là trăng của mọi nhà Trăng ơi !

Mai Khoa

Trăng vào giấc mơ






Trăng cười với những vì sao
Cong cong kiêu hãnh treo vào tầng không
Mảnh mai duyên dáng khôn cùng
Cho thêm ánh bạc sáng cùng năm canh

Len vào đi giấc mơ xanh
Dây diều cao vút ngọt lành trên mây
Mảnh trăng tựa cánh diều bay
Cho sao rơi xuống đong đầy mắt em

Mơ đi những giấc thần tiên
Những con thuyền mộng bình yên cõi lòng
Vành trăng trôi giữa mây hồng
Ước mơ ngoan cứ tang bồng theo trăng.

Mai Khoa

Trăng non-Trăng già




Bởi trăng khi khuyết khi tròn
Thế nên ai đó vẫn còn ngẩn ngơ
Gieo thơ mà chẳng hiểu thơ
Thành ra vấp ngã vào tơ trăng vàng

Đừng vin tấm áo chị Hằng
Lỡ mai áo rách thì văng xuống hồ
Thà rằng đứng ngó nàng mơ
Chông chênh thì cũng có thơ mang về

Trăng non cho đến trăng già
Trăng bao nhiêu tuổi vẫn là vầng trăng ./.


Mai Khoa

Trăng lên




Này đây tóc xõa môi mềm
Này đây khăn áo lụa điều lưng ong
Liền anh võng lộng theo cùng
Câu ca quan họ tháp tùng người ngoan

Năm canh a...lính...tình...tang
Là em xếp để người ngoan dặn dò
Trăng vàng sóng sánh vào thơ
Câu ca quan họ đang chờ trăng lên

Ơi sóng vỗ mạn thuyền
Có ai múc ánh trăng vàng đêm nay ...

Mai Khoa

Mời trăng





Trăng nheo ánh mắt mỉm cười
Nhìn thuhanoi ra vườn mời trăng
Này đây chén ngọc ân cần
Này đây thêm chút nồng nàn hơi men

Ngả nghiêng chưa, nỗi ưu phiền ?
Ghé vai chuốc lấy nỗi niềm được không
Trăng già xin cứ tang bồng
Heo may che chở mây hồng lãng du

Người ơi xin mấy vần thơ
Để trăng càng sáng mùa thu càng nồng./.


Mai Khoa

Trăng cười


Nhớ hoài dạo ấy ngoài đê
Bãi bồi bưởi chín trăng về chơi chung
Trăng đu trái bưởi xoay vòng
Trái na nứt nẻ, trái hồng tròn vo
Trăng thương gió vốn lẳng lơ
Làm cho lá trúc vật vờ ngoài hiên
Trăng theo về những cánh tiên
Sợi tơ se những mối duyên đất trời
Trăng già nheo mắt mỉm cười
Nhớ mùa thu ấy - bãi bồi triền đê...

Mai Khoa

Nhớ trăng





Chị Hằng đứng ở đầu non
Trăng thu như trái bóng con giữa trời
Nào ai đâu muốn mãi trôi
Tại mây quyến rũ Trăng ngồi không yên
Muốn xua tan nỗi ưu phiền
Đêm thu lặng gió trên miền hoang vu
Đêm Thu thì nhớ đến Mưa
Trời mưa lại nhớ Trăng thu đêm rằm
Cuộc đời nhớ nhớ mong mong
Thế nên cứ để Đêm trông Ngày về ./.

Mai Khoa

Trăng thu



Trăng - Thu cứ việc đèo bòng
Cứ giăng ánh bạc gieo lòng người say
Ngả nghiêng chén tạc đêm nay
Thú vui cùng hưởng - đọa đày cùng chia

Ngao du khúc hát canh khuya
Gió mang hồn lạc phách chia đôi đường
Chót mang thân phận tha phương
Có đâu tính được trăm đường thu ơi ./.

Mai Khoa



Cưới trăng




Thương cho ai lỡ yêu trăng
Để duyên bị nhốt trong lồng đêm nay
Chị Hằng cười với heo may
Thương cho chú Cuội tháng ngày gốc đa

Trăng thu áo cưới sáng lòa
Mà sao trăng vẫn la đà cùng mây
Hình như trăng tiếc lắm thay
Hồn nhiên trăng nhớ những ngày vô tư ./.

Mai Khoa

Tự Trăng

Mùng mười trăng vướng cành tre
Đung đưa theo gió mành the liếc nhìn
Trăng non mắt sắc lần tìm
Dáng em lẻ bóng - trái tim bồi hồi

Chẳng ngờ mấy chốc nữa thôi
Trăng đầy, trăng sẽ đứng ngồi với ai
Má hồng lúng liếng miệng cười
Vầng trăng hay nửa vành môi em kìa

Gió đưa cành trúc la đà
Trăng rằm sáng cả bài ca ân tình
Lời thơ buông giữa vườn xinh
Xin người giữ lấy làm tin cuối trời ./.

Mai Khoa

Bygones - em bước vào thơ





Thế là quên buồn
Thế là tha thứ
Thế là còn yêu lắm một thời từ quá khứ
Dù chẳng biết có mang được đến tương lai
Ta lại ước - trong bước chân ngày mai
Gót hài em thơm bên vạt cỏ
Nước Hồ Gươm tan trong sắc đỏ
Phượng vĩ thi nhau hát bài rực lửa hè ơi !

Có một người đang đợi một người
Chẳng khắc khoải nhưng đếm từng giọt thời gian vương vãi
Gom góp về cho ngày xanh trở lại
Nụ cười em e ấp tuổi mộng mơ
Bygones - em bước vào thơ
Của người ấy để giận hờn vô cớ
Để đuổi bắt trốn tìm rong chơi một thuở
Hà Nội ngày về - hằng khao khát nhớ mong./.

Mai Khoa






Hà Nội Nhớ





Đã bảo thôi đừng nhớ
Mà cứ mãi đi tìm
Đã bảo đành lặng im
Mà cứ hoài lên tiếng

Dấu thật nhiều kỉ niệm
Từ mùa thu năm nào
Để một lần chạm đến
Tan vỡ cả trời sao

Thiêng liêng trời Hà Nội
Bàng xanh tán bốn mùa
Cây cơm nguội gốc phố
Tròn như những chiếc ô

Xanh xanh trời Hà Nội
Những khỏang xanh mặt hồ
Như những chiếc gương nhỏ
Soi mặt người Thủ Đô

Xòe bàn tay năm ngón
Năm cửa ô ngóng chờ
Một ngày và mãi mãi
Hà Nội bước vào thơ./.

Mai Khoa

Cánh chuồn chuồn ớt





Hao gầy một thóang mong manh
Xà vào ngọn cỏ chòng chành bay lên
Con chuồn chuồn ớt yếu mềm
Mà bay cao thế trên miền lãng du

Hè qua Hà Nội vào thu
Thuở con xa mẹ lời ru thật buồn
Hoa lục bình tím hòang hôn
Con đùa với cánh chuồn chuồn ngoại ô

Bờ ao vạt cỏ ngây ngô
Làm vui với đám trẻ thơ trong làng
Bờ kia tay vẫy gọi sang
Cho chuồn cắn rốn cả làng biết bơi ...

Nhảy tùm xuống uống một hơi
Vẫy vùng mà chẳng biết bơi tý nào
Ước gì có cánh bay cao
Con chuồn chuồn ớt đi vào ước mơ./.

Mai Khoa

Nắng Sa-Pa





Sapa nhạt nắng hè ơi
Tiếng con tu hú chơi vơi gọi bầy
Anh về theo bước chân mây
Chao nghiêng cơn gió đong đầy túi thơ

Vườn xinh ngả nón đợi chờ
Chùm vải ngọt lịm trên bờ môi ngoan
Nắng vàng tươi những búp non
Ngẩn ngơ mưa nắng vàng son một thời./.


Mai Khoa

Mùa lễ Vu Lan Tháng bảy




Rằm tháng bảy trăng tròn vằng vặc
Tiếng chuông chùa khúc nhạc âm vang
Đảnh lễ Phật báo hiếu Vu Lan
Bông Hồng đỏ trên ngực con rực đỏ

Con có mẹ như vầng trăng tỏ
Mỗi bước đường thầm lặng nâng niu
Bàn tay mẹ mỗi sớm mỗi chiều
Chăm chút con đến ngày khôn lớn

Gần tám mươi tóc mẹ bạc trắng
Mắt già nua mà ánh mắt lung linh
Tấm gương trong soi tỏ bóng hình
Xà lòng mẹ con tưởng ngày thơ dại...

Rằm tháng bảy ánh trăng vàng trải
Mẹ bên con hạnh phúc tràn đầy
Dù tuổi già dần vuột qua tay
Xin giữ trọn niềm thiêng liêng tình mẹ./.

Mai Khoa, 7/8/2006 (nhằm ngày 14/7/ Bính Tuất)

Màu thời gian





Và như thế thu khắc vào vôi vữa
Chạm vào nhau chỉ thấy lạnh rong rêu
Tiếng thời gian vần vũ tím cả chiều
Dòng chữ nhỏ ngả nghiêng chờ ai đó

Thu buồn lạnh vẫn còn đêm sáng tỏ
Sẽ phôi pha dấu ấn của mùa xưa
Chiều nghiêng đổ nắng vàng thôi se sắt
Buồn lạnh thu ơi, khe cửa gió đùa ./.

Mai Khoa



Diêu bông! em chẳng có thì....

Diêu bông thương nhớ Phù Du
Dõi tìm lẻ bóng mịt mù chân mây
Tang bồng quảy gánh xa bầy
Gửi thân dâu bể ở ngoài dặm xa

Lời thề mấy núi cũng qua
Mấy sông cũng lội mấy ga cũng tìm
Song hành mỏi cánh đường chim
Em nơi bể Bắc - anh tìm bể Đông

Hỏi em người ấy còn không
Mà sao lặn lội chờ mong làm gì
Diêu bông em chẳng có thì
Làm sao mà đợi mà đi lấy chồng...

Mai Khoa

Đón em



Tặng ZCkl



Ấm đôi bàn tay
Dịu dàng con gái
Em ngồi sau tôi
Mình như nhỏ lại

Sài Gòn ngày mưa
Tóc em sương đọng
Mắt em mơ màng
Môi em ngọt mọng

Hỡi người em thương
Ngày mai trở lại
Sài Gòn vấn vương
Bàn chân con gái

Miệng xinh mỉm cười
Tươi như hoa huệ
Trời cao xanh thế
Thu vào mắt em

Mai Khoa

Bóng nắng

Tặng Nghiêu và Yến

Bóng nắng đi qua sớm
…lung linh
lung linh theo nắng vào trưa
…vàng óng
nắng vàng nhảy nhót trên lá
…dấu chân gợn sóng
Gió vào mùa day dứt hết thu ơi !

Nắng lại vào chiều để tím chơi vơi
Hòang hôn xuống lạnh nghiêng nghiêng vạt cỏ
Là lúc nỗi nhớ tràn về đâu đó
Quanh chỗ ta ngồi
Giờ nắng đã đi rồi
Chỉ còn gió và êm êm thảm cỏ
Nhung nhớ về sao dịu ngọt bàn tay
Nắng đi qua ngày
Em đi qua anh trong chiều nhung nhớ
Chẳng thể vô tình khi trái tim nức nở
Gọi về khao khát yêu thương ./.

Mai Khoa.

Thương một người thương một đời



Tặng Chị Bảy_ytm



Đời mưa nắng mấy ai êm ả
Cuộc chia ly từ tạ mẹ cha
Bấy giờ tuổi nhỏ như hoa
Bụi trần chưa vướng đường xa chưa từng

Kiếp long đong qua rừng vượt biển
Tự thân mình bèo dạt mây trôi
Thấu đời muối mặn gừng cay
Đem thân ví với sương mai nhạt dần

Cũng bởi tại số phần oan nghiệt
Tính ngang tàng ngay thiệt không tha
Thoát ly tự kiếm sinh nhai
Làm thân cỏ dại nắng mai sương chiều

Chị Bảy ơi sương chiều đã phủ
Giờ chẳng lo nhạt phấn phai son
Ơn sâu nghĩa nặng vuông tròn
Mẹ già bóng nắng xiêu mòn đôi vai

Mong chị về vuốt sợi nắng mai
Trên tóc mẹ ngày ngày thương nhớ ./.

Mai Khoa.

Thì thầm



Thưa ba kính yêu !


Con lật sổ tang hàng trăm lần
Nhưng lần nào con cũng thầm rơi lệ
Cuộc đời thăng trầm dâu bể
Chưa một lần khép lại phải không ba

Trong nỗi buồn thương lệ ứa chan hòa
Cha mỉm cười về trong làn hương khói
Con vịn tay vào lan can bối rối
Nén nỗi đau để nhìn rõ mặt người

Những dòng chữ như những trang đời
Cuốn phăng tuổi tác, lấp chìm khoảng cách
Những kỉ niệm hiện về trong ký ức
Thời trai trẻ họ chiến đấu bên nhau

Bạn của ba điểm sương trắng mái đầu
Những nếp nhăn nhọc nhằn không kể xiết
Thế mà họ đã viết những lời tha thiết
Năm mươi năm thóang chốc hiện về ...

Ba ơi, con đã theo ba khi mười sáu xuân thì
Cũng đứng nghiêm dưới quân kỳ đỏ thắm
Cũng hát vang "Vừng đông đang hừng sáng"
Để hôm nay không hổ thẹn dưới chân người.

Con là đồng đội của ba một thời
Sẽ noi gương cha giữ mình trong sạch
Yêu thương con người, sẻ chia bất hạnh
Chẳng giữ riêng gì cho mình đến lúc xuôi tay.

Con đã đến những trại mồ côi
Đã nâng niu bàn tay mẹ già neo đơn cô quạnh
Thương nhiều hơn những đứa trẻ tật nguyền, bàn tay ấm lạnh
Để cho cha siêu thoát dưới suối vàng...

Và ba biết không,
trong chuyến xe
đưa những chuyến hàng đến người khốn khó
Có bạn con, em con, những người thân yêu nữa
Họ vẫn cùng con trên những nẻo đường
thằng em con thật dễ thương
Nó thức bên ba
suốt ngày đêm trong ngày tang lễ
Con thương nó như em, thương vô kể
Vì nó cũng như con,
thích làm cử chỉ đẹp cho đời...
Ba mỉm cười mãn nguyện rồi
Vâng, con chỉ thích ba mỉm cười hoài như thế !


Mai Khoa, 31/7/2006


Bên linh cữu người


Con nguyện cầu cha ở nơi chín suối mát mẻ và siêu thoát



Bình hoa Huệ trắng tinh khôi
Bát nước thần tẩy chay trần tục
Tiếng kinh cầu trầm mặc
Giọt nước mắt hoen mi .

Cha nằm đó uy nghi
Màu quân phục bạc màu sương gió
Chỉ có ngôi sao trên nền cờ đỏ
Chói sáng những chiến công

Cha cho con cuộc đời như dòng sông
Hiền hòa dòng sữa mẹ
Con lớn lên trong tình thương như thế
Thỏa nỗi lòng trời biển bao la

Trong ánh mắt chan hòa
Trên bàn thờ hôm đó
Đồng đội bạn bè cháu con nức nở
Cha hiền từ điểm mặt từng tên

Con ở bên cha suốt đêm
Sài Gòn mùa mưa mà sao trời vằng vặc
Gió từng cơn xoa tan mệt nhọc
Trong đêm thanh thản cuối cùng

Ngày mai cha đi về cõi mênh mông ...

Mai Khoa, ngày 21/7/2006

Tự nhủ

Mai Khoa (Thơ Thu Hà Nội) và Nguyễn Phan Quế Mai (thơ Cởi Gió)

Tự nhủ


Một bàn tay xin nắm giữ bàn tay
Một ánh mắt lung linh cười mê đắm
Một câu thơ buông giữa thời xa vắng
Một niềm tin để có vạn niềm tin.

Nghề giáo


(tặng bạn cầm tinh con Trâu)

Sừng cong dũng mãnh bởi sừng "Trâu"
Sôi kinh nấu sử để mai sau
Cháu con còn chỗ nương thân đặng
Trâu già sung sướng ngồi vuốt râu

Ba bồ sách cũ ở nhà lầu
Nhà giáo cũng được tiếng thơm lâu
Thời nay thư viện hằng hà số
Chẳng còn búi tó - khỏi nhai trầu

Chữ "thầy" chữ "giáo" vẫn để đầu
Mài sừng cho sắc - đặng sừng Trâu
Oai nghiêm một cõi phường hay chữ
Kính cẩn nghiêng mình trước chữ "TÂM".

Mai Khoa

Nắng


Nắng bâng khuâng vì mây
Mây bâng khuâng vì gió
Gió bâng khuâng nhịp thở
Ngày dồn dập yêu thương ...

Ngày nắng lên soi gương
Tròn xoe mặt trời đỏ
Cháy lên như vầng lửa
Sưởi ấm áp tâm hồn

Lên chút nữa cao hơn
Nắng nhuộm hồng đôi má
Lung linh soi bóng lá
Len lỏi giữa thinh không

Nắng theo chị ra đồng
Nắng theo em đến lớp
Nắng trưa như mật ngọt
Cho Ong về tìm hoa

Yêu ánh nắng chói lòa
Cho mắt nhìn bối rối
Khoảng bình yên chờ đợi
Cháy lên nỗi nhớ nhung.

Nắng cứ hóa mênh mông
Chan hòa cùng trời biếc
Trái tim nồng tha thiết
Dịu dàng đôi bàn tay...


Mai Khoa

Chơi trăng

Thư Pháp Kim Bình


Tre đu đánh võng giữa trời
Vầng trăng ai mắc rạng ngời lung linh
Gieo bao thương nhớ ân tình
Để rồi lơ lửng một mình hỡi trăng !


Mai Khoa

Vầng trăng xẻ nửa ngoài hiên




Thôi rồi chiếc lá chiều nay
Gió rung xấp ngửa những ngày hồn nhiên
Anh đi để lại ưu phiền
Vầng trăng xẻ nửa ngoài hiên mất rồi .

Trăng ơi, sương xuống lưng đồi
Nghe con chim hót khỏang trời mông lung
Thì thôi chả trách người dưng
Thì thôi em hứng sao bưng giữa trời .

Nhạt nhòa chót lưỡi đầu môi
Hứa làm chi nữa hỡi người năm xưa
Làm sao xếp hết cho vừa
Hành trang nặng gánh còn thừa tuổi xuân

Ngoảnh đi nước mắt trong ngần
Ngỏ lời chi nữa thêm phần đớn đau
Khâu cho lành những mảng màu
Thời gian xếp cả vào bầu rượu cay./.

Mai Khoa

Bên đời mênh mông

Bên đời quá mênh mông
Anh ngẩn ngơ thầm ước
Chung đường ta sánh bước
Giữa nhịp đời em ơi?

Chờ em cả một thời
Mùa nối mùa đi mãi
Ở phương trời xa ấy
Có phút nào bâng khuâng...

Thời gian cứ mênh mông
Tóc dài bay trong gió
Dồn dập từng hơi thở
Có lẽ ... mà như không

Xòe bạn tay em mong
Một ngày xa xưa ấy
Khoảng trời xanh xích lại
Giáp một vòng yêu thương./.

Mai Khoa

Ngày của mẹ



Con tập hát bài mẹ trực đêm

Khi vuông cửa nhuốm màu bàng bạc

Ánh trăng khuya theo gió lay xào xạc

Ngắm trăng nhớ mẹ vắng nhà

Áo blur trắng theo mẹ ngày ngày

Vỗ về những cơn đau người bệnh

Sao trên mũ vuông thành sắc cạnh

Dáng mẹ dịu dàng như bà tiên ...

Mẹ yêu con gạt hết ưu phiền

Đêm thức trắng ngày lo toan thầm lặng

Thời gian trôi nhanh vào dĩ vãng

Tuổi già đến ầm ập chẳng từ một ai

Mái tóc mẹ như vạt sương mai

Mỏng manh theo thời gian gần cạn

Con lo ngày mẹ đau, tơ vò nứt rạn

Bối rối, bất lực trước số phận mẹ ơi !


Mai Khoa

VIẾT TẶNG CHIM ÉN



Chim én bé nhỏ của tôi ơi
Miệng nhỏ xinh xinh thích chọc cười
Hễ ai đụng đến thì phải biết
Miệng lưỡi khôn ngoan đến chết người ...

Ta thích em líu lo và ca hát
Cứ hồn nhiên như đã thế lâu rồi
Tuổi thần tiên bè bạn ở khắp nơi
Về xum họp để nghe chim én nói .

Lời buông ra đừng như kim đau nhói
Chạnh lòng ta thương xót tận đáy lòng
Chim én yêu thương em có nhớ không
Tình thương mến khiến lòng ta thầm nhắc

Có một ngày mùa thu sang xanh ngắt
Ta cùng em dạo khắp phố thân quen
Ta cùng em nâng cao những cánh chim
Để tận hưởng tình yêu thương bất tận.

Mai Khoa

Xương rồng



Cháy lên nỗi khát khao
Dấu trong màu hoa đỏ
Xương rồng em một thuở
Gửi gắm vào yêu thương

Để màu xanh quê hương
Choàng lên mình xứ sở
Kìa chùm gai bé nhỏ
Dẻo dai như kim châm

Kìa chiếc lá ra mầm
Xinh như bàn tay nhỏ
Bẽn lẽn trong cơn gió
Ánh lên màu biếc xanh

Xương Rồng của riêng anh
Vững vàng như thế đó
Dù gieo nhiều giông tố
Vẫn chẳng hề đớn đau

Ơi em gái thương yêu
Chờ bình minh rạng rỡ
Chúm chím màu hoa đỏ
Nhuộm hồng lên bờ môi.

Đi khắp những vùng đồi
Đi ra ngoài biên ải
Bờ biển xa xanh mãi
Nơi nào cũng có em ./.


Mai Khoa

XUÂN BAN MAI


Thuhanoi Về thăm biển Qui Nhơn



Sài gòn như nàng thiếu nữ Xuân
Mới sáng tinh mơ đứng tần ngần
Xung quanh hoa lá và cây trái
Náo nức reo vui Hội Hoa Xuân

Nắng lên nhuộm cành mai vàng óng
Mỉm cười cùng gió ngây ngất say
Nắng len vào sắc vàng hoa Cúc
Đóa hoa vô thường ấp trong tay

Thiên thần ngũ sắc xiêm y đẹp
Ban mai trên ánh mắt thơ ngây
Quanh vườn hoa dưới tượng đài Bác
Tung tăng cười đùa cùng nắng mai

Tao Đàn hẹn nhau vui hội ngộ
Làng thơ thư pháp cũng trổ tài
Văn hay chữ đẹp thi nhau chép
Rồng bay phượng múa sánh cùng ai

Sài gòn trong nắng sớm ban mai
Bính Tuất cùng đoàn người trảy hội
Quê hương giờ đã thay áo mới
Du Xuân náo nức khắp mọi nơi .

Xin - cho


Bình minh trên biển Qui Nhơn


Xin nhận một đóa hoa

Cho một ngày hạnh phúc


Xin nhận điều chân thực

Của ánh nắng ban mai


Xin nhận cả bầu trời

Tình thương vô bờ bến


Xin ngày mai lại đến

Và ngày mai ngày mai


Đến suốt cả tương lai

Bình minh ngày hạnh phúc./.


Mai Khoa

Vỗ về nỗi đau…



Bật máy lên
hồi hộp chờ nick sáng
em và ta quen nhau
không kể ngày tháng
lâu lắm rồi, ta như kẻ mộng du...

Thương em không bến không bờ
đứt từng khúc ruột
Nếu thế gian còn những điều ước
Ta nguyện gánh hết buồn tủi cho em

Ngày hôm nay
như đến hẹn lại lên
Ta lại gặp em trong giây phút bình minh vừa ló
Mặt trời sáng tỏ
ngập ngừng giây phút chia tay

Rồi ngày mai
Có còn như hôm nay
Có tiếng nói cười buồn than nức nở
có khỏang trời bình yên cơn gió
đừng chạm vào nỗi đau em


Mong manh nắng lên

chói mắt
chiều hòang hôn
vụt tắt
lo sợ vớ vẩn lại nghĩ đến em
thằng nhỏ hay hờn giận
thằng nhỏ làm thơ hờn ghen

với biển
với mưa đại ngàn
với sao trời
với màn đêm...

Ta nắm tay em thật chặt kẻo cách xa thêm
ngày mai sẽ vui hơn hôm qua và trước đó
Biển ơi, rì rầm sóng lăn tăn vừa đủ
Vỗ về em, cho nhẹ những lo âu

Nhường cho tôi cơn sóng bạc đầu
Để che lấp nước mắt rơi trên má
Ước ao những chiều êm ả
Em vẫn là em chan chứa thương yêu


Nghe không em,
bao la, mênh mông,
hạt cát biển khơi sáng lên ánh bạc
Đêm nằm nghe biển hát
mà lòng ta nức nở với thương yêu.


Mai Khoa.