29 thg 7, 2008

Hoa của đất



Cứ mỗi mùa Xuân về
Vườn Xuân thêm chồi biếc
Nụ dấu mình trong cây
Nhựa trào lên da diết .


Chờ ...
khoảnh khắc
Giọt sương,
nắng vàng,
Gió gọi lời tha thiết .
Hoa toả hươngdịu dàng mịn màng tinh khiết .
Gieo vào lòng người nhớ nhungday dứt
Bồi hồi thổn thức Hoa ơi !!!

Tựa vành môi
Chúm chím thật tươi.
Tôi xin dâng tặng
Cho người mình thương./.

MK 4/2/2005

Hậu cây và đất

“Vĩnh phúc cho ai biết rằng từ đó mùa xuân vĩnh hằng .”

Hậu cây và đất


Người ta bảo em mắc nợ anh
Cho nên mặt trời mọc vào buổi sáng
Để hoàng hôn về chiều nghiêng ngả bóng
Gom hết nhọc nhằn trả nợ cho em.

Lời hứa nghe đi nghe lại thành quen
Như lời mẹ dạy chớ nên đòi hỏi
Dâng hết tuổi xuân lâu đài tình ái
Để cuối đời không thẹn với non xanh.

MK.1/3/2005

Hà nội anh! vẫn lặng lẽ trong mơ .

Em lặng lẽ tìm chùm hoa bóng nước
Tím thuỷ chung - mơ ước tuổi dại khờ
Hà nội anh, vẫn lặng lẽ trong mơ
Để hồn em tan vào hoa bóng nước.

Anh sẽ thấy mặt hồ trong suốt
Gió lăn tăn khoả lấp nỗi nhớ thương
Cành phượng la đà mặt nước soi gương
Bóng dáng em núp trên cành phượng vĩ.

Tóc em rối bởi những điều bình dị
Gió lật lên chọc ghẹo nỗi hợp tan
Mây trắng cũng úp mặt soi gương
Ngắm tình yêu của chúng mình nữa đấy !

Xa Hà nội rồi em buồn biết mấy
Dấu kỹ trong em những kỷ niệm vui buồn
Nhà Thuỷ Tạ vẫn lặng lẽ soi gương
Cầu Thê Húc vẫn cong hình bán nguyệt.

MK, 18/2/2005.

Gửi bạn

Ở Tràng An nước ngọt , hoa thơm
Nên em được hưởng vị ngọt ngào, sâu lắng
Đất Kinh kì một thời vang bóng
Nữ sĩ Xuân Hương tài sắc vẹn toàn.

Vẫn biết rằng nữ sĩ sẽ đa đoan
Sẽ vướng vào vòng trả - vay - số phận
Nhưng trái tim em suốt đời lận đận
Trước mọi vui buồn nhân thế anh ơi !

Ai bảo nhà thơ là khổ, là đa mang
Đấy chính là hạnh phúc là điều mình được nhận
Em hiểu rằng sướng khổ là vô tận
Sống để thương yêu, buồn giận, lo toan..

Hạnh phúc ngàn lần, em vẫn là em
Vẫn khóc, vẫn cười giữa những người thương mến./.

MK.

Khi tình yêu lên ngôi

Khi tình yêu lên ngôi thành tiếng sáo
Khi xa rời - còn tiếng cuốc canh khuya

Chiều chiều ra đứng bờ tre
Ngắm đàn hạc trắng bay về núi non

Trăng bao nhiêu tuổi trăng tròn
Em bao nhiêu tuổi em còn mộng mơ

Gánh gồng nặng một túi thơ
Những lời ai oán chẳng chờ đợi nhau

Nhặt chiếc lá ghi bài thơ khờ khạo
Gió thu về cuốn lá lên trời cao

Gửi vào chiều nỗi nhớ hanh hao
Một đôi guốc mộc, yếm đào ngày xưa

Khóc đi nước mắt dư thừa
Một thời con gái vẫn mơ mộng nhiều

Để mai sau những cánh diều
Vu qui em dấu những điều ngu ngơ./.