24 thg 5, 2013

Nick Vujicic: Nghị lực phi thường



Giữa muôn vàn tiếng cười
Có tiếng cười vang hơn mọi tiếng cười
Có tiếng hát rung động lòng người
Một vì sao soi đường cho nhân loại

Nick Vujicic:

Anh là niềm tin cho mọi niềm tin
Tôi xấu hổ khi đã có lúc giận mình
Không làm được điều mình có thể
Chỉ vì thiếu bản lĩnh chút thôi

Khi nghe anh, tôi cùng với mọi người
Mới thấy được con người nghị lực
Đừng bao giờ đầu hàng số phận
Hãy cười lên với thế giới quanh mình
Hãy đi lên bằng nghị lực phi thường
Điều không thể lại thành có thể.
Hàng van con người lắng nghe anh
Đêm vỡ òa giữa đất Hà Thành
Tôi vỡ òa một tình yêu bất tận
Chúng ta hạnh phúc được sống làm người...

(thuhanoi)
MK


Giữa buổi diễn thuyết của Nick Vujicic, trong một khoảnh khắc, sân vận động quốc gia Mỹ Đình như lắng xuống, rồi vỡ òa khi một cô bé không tay, không chân người Việt được mẹ bế lên khán đài theo lời mời của Nick.


Cháu bé 8 tuổi ở Yên Bái - không tay không không - một mẫu người có hình hài giống Nick Vujicic:

Em cháu bé ơi!
Cuộc sống sẽ trở thành ý nghĩa
Hai chú cháu cùng nhau chia sẻ
Chúng ta sẽ chạy thi trên hành tinh này
Chẳng có gì ngăn được ước mơ đâu
Khi ta biết nhìn đời bằng lý tưởng
Biết ước mơ... tạo niềm hy vọng
Và từ đó ta có được tương lai...

(thuhanoi)
MK
22g ngày 23-5-2013

21 thg 5, 2013

Thuận lác saigon



Có lẽ tập huấn ở phương xa (TQ)
Bạn bè chọc ghẹo Thuận nhà ta
Chân tay sẹo bám như hoa gấm
Bởi vốn "đua xe" té trật gà

Gà mang thi đấu ở đấu trường
Thuận thì đấu ở mọi nẻo đường
Sơ xảy chân tay nên có sẹo
Thế là dấu ấn "Thuan_lac" phường...(*)

Nghe mãi thành quen, thấy bình thường
Tên do bè bạn thấy mà thương
Xin có đôi điều trần tình thế
Mong được ưu ái từ bốn phương ./.
---
(*) từ năm 2006 đến nay Thuận được phu nhân chăm sóc nên không còn chạy ẩu...

Vắng bóng

Gửi choctietlon

Hồi này chẳng thấy tiết canh lợn
Chắc tại môi trường có vấn đề
Người ta ham hố thì mặc kệ
Choctietlon ơi! thức dậy đi

Trang thơ hình như ... hình như đã
Vắng bóng lâu rồi tiếng cười vui
Chủ nhân cầm cờ ta theo với
Tiếng thơ như tiếng bóng reo.

thuhanoi_729
21-5-2013

Thơ thành viên diễn đàn bongban.org

Ngày xưa ơi!



Tôi học làm thơ tuổi mười lăm
Khi trang giấy trắng với trăng rằm
Ngân lên cùng tiếng ve góc phố
Mẹ bảo Lại mơ mộng xa xăm...

Nỗi lo của mẹ ngày một lớn
Bàn bóng đá rửa phơi giữa sân
cọc lưới hai đầu hai cục gạch
Căng dây la-két vụt căng gân...

Một thời Hà Nội bình yên quá
Không nhà thi đấu, không trọng tài
Mà như vỡ tổ bầy ong mật
Sướng như chạm trán với... tiền nhân.

Thế rồi - tôi vội vã lên đường
Miền Nam kêu gọi - vội hồi hương
Hai miền thống nhất, tôi quân ngũ
Chả kịp về vui với phố phường...

Giờ đây tôi quên mình tuổi tác
Mỗi lúc lên sân vẫn kiên cường
Ngờ đâu có thằng con hiểu mẹ
Cũng đáng anh hào - lúc ra sân.

Bóng bàn giành giành không có tuổi
Bởi thế chúng ta mới gặp nhau
Lãng tử ngày xưa hai màu tóc
Giai nhân nay cũng bạc mái đầu

Về đây - cùng chung niềm vui lớn
Thể thao tăng cường sức dẻo dai
Chiềuu chiều nghe tiếng trên bàn bóng
Đố ai lặng thinh đến ngày mai...

thuhanoi_729
Sài Gòn 21/5/2013

Đốt...



Mùa hè rực lửa phượng ơi!
Bài thơ lưu bút góc trời năm nao
Chẳng ai đợi vẫn mưa rào
Chẳng che nắng vẫn đượm màu môi ngoan

Đợi nhau từ hạ sang đông
Mà chưa thỏa nỗi ước mong ngày về
Hà Thành nắng chát đam mê
Phượng còn đốt lửa bùa mê... bóng...hình...



Thuhanoi, 21-5-2013

Chọc TCC chút chơi... hén.
http://bongban.org/forum/showthread.php/765-Thuhanoi-v%C3%A0-th%C6%A1?p=193980#post193980