21 thg 5, 2013

Ngày xưa ơi!



Tôi học làm thơ tuổi mười lăm
Khi trang giấy trắng với trăng rằm
Ngân lên cùng tiếng ve góc phố
Mẹ bảo Lại mơ mộng xa xăm...

Nỗi lo của mẹ ngày một lớn
Bàn bóng đá rửa phơi giữa sân
cọc lưới hai đầu hai cục gạch
Căng dây la-két vụt căng gân...

Một thời Hà Nội bình yên quá
Không nhà thi đấu, không trọng tài
Mà như vỡ tổ bầy ong mật
Sướng như chạm trán với... tiền nhân.

Thế rồi - tôi vội vã lên đường
Miền Nam kêu gọi - vội hồi hương
Hai miền thống nhất, tôi quân ngũ
Chả kịp về vui với phố phường...

Giờ đây tôi quên mình tuổi tác
Mỗi lúc lên sân vẫn kiên cường
Ngờ đâu có thằng con hiểu mẹ
Cũng đáng anh hào - lúc ra sân.

Bóng bàn giành giành không có tuổi
Bởi thế chúng ta mới gặp nhau
Lãng tử ngày xưa hai màu tóc
Giai nhân nay cũng bạc mái đầu

Về đây - cùng chung niềm vui lớn
Thể thao tăng cường sức dẻo dai
Chiềuu chiều nghe tiếng trên bàn bóng
Đố ai lặng thinh đến ngày mai...

thuhanoi_729
Sài Gòn 21/5/2013

Không có nhận xét nào: