8 thg 8, 2014

NHỮNG NGƯỜI CON ĐI VỀ PHÍA BIỂN





Biển đã dịu những con sóng ngỗ ngược
Ru ngày bình yên
Đất Phú Liên
Đón các con trở về.
Mẹ đã cười qua nước mắt
Con lớn khôn và thành gia thất
Nối dõi tông đường…

Nay con khoác áo lính biên cương
Mặt trời mọc con là người hưởng trước
Ánh bình minh mang tình đất nước
Soi cho con mọi nẻo đường đời.
Đất nước mình đang lửa bén dầu sôi
Nơi hải đảo mong con luôn bền vững
Thềm lục địa con canh giữ  ngày đêm

Chẳng thể gửi được gì cho con
Xin con sóng hãy vỗ về nhè nhẹ
Con trai của mẹ, tình yêu của mẹ
Chí kiên cường luôn gắn bó anh em

Dù khó khăn, dù nắng cháy mưa dầm
Lính biên phòng dù đảo xa sóng gió
Ở nơi đó có anh em đồng chí
Con sẽ trưởng thành trong gian khổ nguy nan

Mỗi tấc đất ta có hôm nay
Tổ tiên ta đã dày công gìn giữ
Con hãy xứng là chàng trai thế kỷ
Vững tay súng, để giữ yên biển trời.

Tiễn con đi, dấu nước mắt nụ cười
Mẹ chẳng tiếc gì khi quê hương kêu gọi
Dù cho đi giọt máu đào – ngọc quý
Mẹ vẫn sẵn lòng cho hạnh phúc con ơi!

Quỳnh Long, Tháng 2/2014
Mai Khoa

DÁNG ĐỨNG TỔ QUỐC TÔI





Bình minh lên, bình minh lên
Mỗi sớm thứ hai trên nền trời xanh thắm
Tiếng Quốc ca vang lên oai hùng
sâu lắng
“Đoàn quân Việt Nam đi”…
Trên boong tàu Cảnh sát biển Việt Nam
Hàng quân đứng nghiêm
Nòng súng giương cao
Tiếng Tổ quốc vang xa trên hải phận
Cảnh sát biển Việt Nam thi gan với quân cướp
Máy bay trên đầu, sùng sục quạ dơi
Tàu chiến không ngừng quay cuồng đâm thọc khắp nơi
Tàu thủng ta chữa tàu,
Máy hỏng ta sửa máy
Ý chí kiên cường vững hơn sắt thép
Lòng hừng hực lửa cháy
Lũ chúng bay đừng cậy to xác làm càn
Nước Việt Nam truyền thống ngàn năm
Mỗi trái tim là một mũi tên lao ra cản bước.

Lũ quạ dơi - hung hăng khiếp nhược.
Cả nước đứng lên bảo vệ chủ quyền,
Nước Việt là của ta,
Dân tộc ta yêu chuộng hòa bình
Biển của ta xanh thắm
Trời của ta lồng lộng
Rừng của ta lá chắn
Thềm lục địa là mồ chôn quân thù.

Đoàn quân Việt Nam đi…
Tiến quân ca oai hùng bất tử.
Cờ đỏ sao vàng tung bay trước gió.
Hải Quân Việt Nam, Cảnh sát biển Việt Nam gắn bó biển trời.
Dáng đứng các anh, dáng đứng Tổ Quốc tôi.
Khi tiếng Quốc Ca vang lên trên boong tàu
Mỗi sáng thứ hai.

Mai Khoa, 29/6/2014

QUYẾT GIỮ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO QUÊ HƯƠNG






Ta nghe chuyển rung thềm lục địa
Nhức nối giàn khoan Trung Quốc xéo dày
Hơn hai tháng đêm ngày thao thức
Kẻ thù ngang nhiên giăng giăng bủa vây

Giàn khoan hải dương là một cái gai
Cái gai khổng lồ găm vào thềm lục địa
Chứng kiến mỗi ngày cảnh sát biển Việt Nam
Bị vòi rồng, bị tàu giặc gây sự

Cả thế giới lên tiếng đấu tranh
Bảo vệ chủ quyền đất nước Việt Nam
Tự bao đời cha ông gìn giữ
Thân thương lắm Trường Sa-Hoàng Sa

Dù như thế, ta đồng lòng bám biển
Những  ngư dân treo cờ đỏ sao vàng
Lòng dân đã son sắt một lòng
Quyết giữ chủ quyền biển đảo quê hương.

11/7/2014

ĐỪNG ĐỂ BUỒN LÊN MẮT MẸ





Thưa mẹ! Con đã lớn khôn
Chiếc nôi nhỏ bé không còn vừa thân
Từ khi con biết đặt chân
Lên nền đất mẹ muôn phần yêu thương
Con được cha dạy trung kiên
Mẹ luôn dạy chữ dịu hiền, khoan dung
Quê cha nơi ấy miền Nam
Cha đi tập kết muôn vàn khó khăn
Cuộc đời binh nghiệp gian truân
Trui rèn lửa đạn mà nên kiên cường…
Con sinh vào thuở đạn bom
Từng quen tiếng đạn, mũ rơm đội đầu
Mẹ thời chinh chiến rừng sâu
Thanh niên cứu quốc lửa thau một lòng…
Trong con dòng máu Lạc Hồng
Thuở thơ ấu đã bừng bừng chí trai
Thưa cha! Con đã chọn rồi
Con đường chính nghĩa – vẹn toàn nước non…
Quân thù như lũ quạ đen
Hòng đem bất chính mà nhen lửa thù
Giàn khoan bỗng chốc lù lù
Dựng lên giữa đảo mù mù nhặng xanh
Lũ hàng xóm miệng em-anh
Mà sao cắc cớ cứ bành trướng thêm
Đêm ngày rình rập thòm thèm
Thềm lục địa tưởng mỏ vàng của chung
Hăm he tàu lượn, tàu ngầm
Hang hùm lũ chúng bay đừng chui vô
Xưa kia bao trận ông cha
Đã dạy bài học lưu truyền sử xanh…

Thưa mẹ!
Con ra Hải đảo giữ yên
Vùng trời, vùng biển đất thiêng bao đời
Thân con nay đã nên người
Cảm ơn cha mẹ người thầy đầu tiên.
Câu thơ mấy nỗi truân chuyên
Dừng để buồn lên mắt mẹ…
lời nguyền ngàn năm.

Mai Khoa, 14/7/2014