9 thg 6, 2009

Hà Nội ngày về




Ngày mai tôi lại đứng trên cầu
Nhìn về một vùng trắng nước
Bãi giữa trở nên thân thuộc
Bãi ngô bãi mía xanh xanh
Dốc Yên Phụ hiu hiu giọt nắng hanh
Mái nhà nhỏ khuất sau tàn cây lá
Tôi đến thăm cô người dạy tôi biết chữ
Biết ghép vần, ghép suy nghĩ thành thơ
Tôi lang thang, bước những bước vẩn vơ
Hàng Ngang, Hàng Đào phố đông người lạ
Có một điều không bao giờ mới cả
Ông lão Truyền Thần đã Tám chục tuổi Xuân
Tôi trở về số 22 Hàng Ngang
Thăm cô giáo thuở nhi đồng thời chiến
Mẹ giao con cho cô nuôi dạy khôn lớn
Xa mẹ ngày ngày, cô bảo mẫu thương yêu.
Lá vẫn xanh, chiều vẫn tím chiều
Ngày hợp phố chẳng làm sao nhớ hết
Hàng Bông Thợ Nhuộm, Cửa Nam ngày Tết
Tiếng leng keng xe điện tránh ngã năm


Tôi về qua Nam Bộ, Công Viên
Gió Đồng Lầm, thân quen Hồ Bảy mẫu
Ao rau muống đã thành nhà thành phố
Dốc tàu vào ga, bon chen cửa chợ...
Tôi lạc vào cõi nhớ, cõi thương
Hà Nội ơi, trên khắp phố phường
Tưởng mình còn là trẻ nhỏ
Vui đùa cùng nghê đá Công viên.
Hà nội vào thu nắng ấm lung linh
Hai tháng chín ngọn cờ bay độc lập (*)
Đoàn diễu binh dòng người về tấp nập
Trong Lăng, Người nghe rõ không ?
Thuhanoi, 9/9/2005.

(*) Kỉ niệm 60 năm ngày quốc khánh 2/9/2005.

Gửi đồng đội

Tôi đọc thơ anh giữa Sài gòn
Nơi trước kia đồng đội tôi ngã xuống
Nơi tôi đi tìm hình hài thương mến
Để mang về đắp thành nấm mồ xanh

Sư 316(*) chốt ở phía giáp ranh
Bên kia cầu Sài Gòn nửa đêm về sáng
Chưa kịp vui khi lửa lên đầu súng
Hoa lửa chiến tranh trước ngõ Sài gòn.

Tôi đọc thơ anh có tiếng nói cười
Tiếng dân tộc vang lên mừng chiến thắng
Có chút gì nghèn nghẹn cay đắng
Sao trái đất này lại chịu những đớn đau.

Sài Gòn sáng nay nắng đã đượm màu
Mùa khô nào cũng xanh tươi hoa lá
Gió hát tầng cao nhịp sống hối hả
Sừng sững vùng trời nhà mới mọc lên .

Sông Sài Gòn vẫn xanh biếc xanh
Tắm mát đôi bờ như hai dải lụa
Ngược dòng về đất thép Củ Chi
Thăm mảnh đất anh hùng thời khói lửa.

Tôi đọc thơ anh cho đồng đội tôi nghe
Họ đã cười và họ đã khóc
Thế kỉ sang trang lật từng trang ước
Kỉ niệm nào cũng thấm đẫm yêu thương./.

Gởi lá về trời




Chiếc lá vàng đi đâu
Đi đâu mà vội vã
Sáng mùa thu yên ả
Tinh khiết giọt sương mai

Muốn níu giữ bàn tay
Nâng niu tia nắng nhẹ
Gió ơi vin thật khẽ
Đừng để giọt sương rơi

Mắt lung linh khoảng trời
Bờ môi mềm chan chứa
Gót hồng lên bàn chân
Vạt cỏ mềm khung cửa

Thu vàng lá vàng ơi
Vẽ lên niềm thương nhớ
Gởi chiếc lá về trời
Trinh nguyên trong hoài cổ.

SG, 12/10/2005

Con ốc và chiếc tù và

Chào biển xanh sóng ngủ yên đến lạ
Chắc đêm qua đã mải miết vui đùa
Biển mệt mỏi trầm mình ngủ dậy chưa
Bình minh rồi mắt vẫn còn ngai ngái .

Rong rêu xanh mượt mà thời con gái
Quấn lấy nhau bịn rịn chẳng rời xa
Loài thảo mộc cũng ước thành tiên nữ
Cũng vui đùa cùng sóng đánh bờ xa

Nhưng có một điều bình thường hơn tất cả
Ốc biển già đang kể chuyện ngày xưa
Biển nghìn năm chẳng khi nào nguôi nhớ
Nàng tiên trong vỏ ốc thích đùa

Nếu không tin hãy ghé tai vào ốc
Sẽ được nghe những tiếng sóng âm vang
Tiếng rì rào biển xanh đang hồi tưởng
Thuở yêu đương trên sóng nước mênh mang.

Nếu không tin hãy ghé miệng vào thổi
Tiếng tù và sẽ vang vọng biển khơi
Gọi về biển cùng các loài tôm cá
Nàng tiên về trong sóng trắng tinh khôi./.

20/12/2005