10 thg 6, 2018

979. Giỗ nội


Mai Khoa


Nội ơi bánh ít lá gai
Đãi vo ngâm ủ trang đài dậy hương
Nếp xay bột mịn ngào đường
Lá gai vò nát đem lường nước trong
Lộc trời nước lửa vừa đong
Đậu xanh dừa nạo nhân trong đậm đà
Thiên thời địa lợi nhân hoà
Lá xanh gói cả bao la nghĩa tình
Ngọc trời là nếp từ sinh
Nhân thơm đậu đãi, dừa linh hiển cùng
Phong ba bão táp trùng phùng
Ấm êm trong lá thơm gừng mềm môi
Kể từ nhận biết đầy vơi
Bánh gai Bình Định nội ơi mời về
Ban thờ nhang vẽ cung mê
Ngẩn ngơ thấy nội cười huê huê mừng
Âm dương cách trở muôn trùng
Bánh gai thơm phức níu từng bước quê.


Ngay 26/4/2018
* Giỗ nội 
11 tháng ba âm lịch Mậu Tuất

Trích trong tuyên tập ANH NHÌN NƠI ẤY


980. Nhớ mẹ



Mai Khoa

Chẳng thể chọn ngày sinh,
mà sao cứ như đặt,
ngày hoà bình thống nhất,
ngày ba mươi tháng tư.
Lặng nhớ về thuở xưa,
 thuở cha đi đánh giặc,
mẹ tảo tần chăm sóc,
cho đàn con lớn khôn.
Mỗi năm cuối tháng tư,
mùa hè về đầy ngõ,
phượng rung rinh hoa đỏ,
mừng sinh nhật mẹ yêu.
Ngày ba mươi tháng tư,
ngày con mừng tuổi mẹ,
cả nhà mình vui vẻ,
đoàn tụ cùng cháu con.
Sáng nay trời trong hơn,
trong veo như tình mẹ,
có bầy ong bé bé,
la đà tìm mật thơm.
Mẹ ơi những chú ong,
cho con nhìn thấy mẹ,
sinh nhật này, mẹ nhé!
Về quây quần bên con.

30-4-1930 * 30-4-2018


Trích trong tuyên tập ANH NHÌN NƠI ẤY

981. MÁI ẤM TÌNH THƯƠNG PHÚC LÂM


Mai Khoa

Trẻ thơ cặp mắt tròn xinh 
Con neo theo tiếng cha mình vào mơ 
Trăng cô đơn trốn vật vờ
Treo vào đầu võng lững lờ ngoài hiên
Trải bao mưa nắng ưu phiền
Trôi lăn vào cuộc kiếm tiền sinh nhai
Giữa vùng trời biển rộng dài
Lần về ký ức đời trai xá gì
Mỗi con một cuộc phân ly
Cha đón bằng những ly kỳ ngộ ghê
Đứa thì quăng ở bờ tre
Đứa thì gôc chuối kiến bu đen ngòm
Đứa nhìn mặt mũi căng tròn
Đứa thì quặt quẹo cha còn không tin
Có chắc con được chứng minh
Trời Phật cho sống thế gian đủ đầy
*
Từ vài đứa tới hôm nay
Cha không ngờ các con đây một nhà
Mấy chục ánh mắt sao sa
Ấm êm bên một mái nhà Phúc Lâm.

Ngày 2/5/2018
Trích trong tuyên tập ANH NHÌN NƠI ẤY


982. NGÓNG MẸ



Mai Khoa


Binh minh ló rạng chân trời
Mây đen phủ kín mặt người thế gian
Biển mênh mông biển ngủ quên
Ngàn năm sóng có lặng yên bao giờ

Một mình trống vắng ngóng chờ
Nước ròng cát mịn in hờ dấu chân
Ướm vào chân ướm bàn chân
Tinh mơ ai đặt bước chân nơi này

Phải chăng người đã về đây
Đón con bằng những phút giây ngỡ ngàng
Tháng năm đầy ắp mộng vàng
Cơn mơ chợt tỉnh hai hàng lệ tuôn.

Ngày 3/5/2018

983. KHI ANH LÀM THƠ

Tặng anh Hồ Viết Chấn


 Mai Khoa

Có một ngày em đã nhận ra
Nụ cười anh đượm chút ưu tư
Ánh mắt dường như đang thầm nói
Anh của hôm nay đã khác xưa

Có một giờ trong chuỗi bình yên
Lời không nói sao mà sâu lắng
Bàn tay thô ráp gầy guộc xa vắng
Vuốt tóc em truyền lửa đam mê

Có một giây vừa mới thoáng qua
Khiến lòng em chao ơi xao xuyến
Anh mỉm cười nụ cười độ lượng
Lơ cho em giây phút dại khờ

Cuộc đời này đi cuối bãi cùng bờ
Chẳng đâu thấy nụ cười như thế
Là khi hiểu nhau là biết tha thứ
Là cùng nhau chia sẻ nỗi lo toan

Chẳng thánh nhân chẳng phải thiên đàng
Là cuộc sống thường ngày bình dị
Chung nhau niềm vui, sẻ chia vất vả
Những nhọc nhằn khuya sớm bên nhau

Thơ anh viết không nói bể dâu
Không to tát ngôn từ vạm vỡ
Tiếng thơ ngân như chạm vào gió
Gió toả lan dịu mát nắng trưa hè.

SG, Ngày 5/5/2018.