17 thg 2, 2012
Con đường tình yêu - Mai Khoa
Anh cứ bảo tình yêu mình rất đẹp
Muôn sắc hoa phủ khắp đất trời
Mỗi bước đường ngập nắng hồng tươi
Chỉ có hai đứa mình chung niềm hạnh phúc
Nhưng anh ạ, sẽ có những giao mùa - khỏanh khắc
Con đường đi mưa gió dập vùi
Hoa dù đẹp chỉ nhất thời khoe sắc
Ta với mình vẫn chân chất thủy chung
Anh sẽ là cây tùng cây bách
Em xin làm mặt đất dưỡng nuôi
Ta trong nhau mỗi ngày một niềm vui
Mặc trời đất có đổi thay vần vũ.
Con đường tình yêu dành cho đôi lứa
Tự trái tim mách bảo trái tim
Giữa muôn hoa - hình chữ S thân yêu
Nụ hôn ấm ngày Valentine hạnh phúc.
14/2/2012
16 thg 2, 2012
Bình thơ: Người Hà Nội - Mai Khoa
Bình thơ: Phạm Trung Hiền (TTXVN+)
Trong mỗi chúng ta, tình yêu đối với quê hương mình là điều không thể thiếu, có lẽ, ai cũng thấu hiểu câu thơ "quê hương là chùm khế ngọt". Và chùm khế Hà Nội ngày xưa ấy đã nuôi Mai KHoa khôn lớn, làm nên nét dung dị, dịu dàng và đằm thắm của con người chị. Để rồi những hồn thơ toát ra tha thiết, níu lòng người.
Đến khi lớn lên, chị đã nặng lòng với chính nơi mình sinh ra. Hà Nội ngàn năm văn vật đã trĩu nặng trong trí nhớ của một người con gái. Xa Hà Nội, nỗi nhớ Hà Nội cứ đau đáu, quặn thắt trong trái tim người xa xứ. Chị Viết Người Hà Nội như để tỏ nỗi lòng. KHông, không phải như để mà là thổ lộ nỗi lòng của mình hướng về Hà Nội, về quê hương Yêu dấu,.
Đã có những lần, vì cuộc đời bươn bải mưu sinh, vì sinh nhai, trong chúng ta, trong những người sinh ra trên mảnh đất Hà thành đã xao nhãng Hà Nội, bỏ quên Hà Nội.
Để rồi, có lúc, ta chợt nhớ về nơi ấy, một nơi thiêng liêng với văn hóa ngàn năm. Nơi hình sông thế núi đều toát lên một vẻ uy nghi trầm lặng, cổ kính của đất kinh kỳ, nơi địa linh nhân kiệt.
Và con người, con người nơi ấy hiền hòa đôn hậu, trầm ấm tình người.
Trở lại với bài thơ:
Người tình trăm năm là mối duyên đầu
Bởi yêu qúa nên trở thành day dứt
Tình yêu đầu tiên của người con gái ấy đã gửi về một "chàng" Hà Nội mất rồi. Tình yêu, trái tim người con gái ấy đã mang trong mình trọn đời về Hà Nội. Yêu lắm chứ những con đường rợp bóng hàng cây, hoa sữa NGuyễn Du vẫn ngạt ngào mỗi tối, đường Bà Triệu những cây sấu già nua đang nghiêng mình trong nắng mới, những quả sấu tròn lăn lăn trên vỉa hè khiến lũ trẻ ngày xưa thi nhau đi hái. nhặt về làm ô mai... và nơi ấy, nơi chứng kiến bao nhiêu dấu tích của một mùa đại thắng: HÀ NỘI - ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG - Chị đã chứng kiến hết cảnh hãi hùng và rất oai hùng của Hà Nội.
Ta thấy lòng của người thi sĩ day dứt làm sao? Yêu Hà Nội lắm. vậy mà vì "quan san cách trở" chị không thường trục về Hà Nội, đành gửi nỗi nhớ qua thơ, bộc bạch hồn mình, trải lòng mình ra với Hà Nội qua những từ ngữ hàm súc và đầy tình ý
"Trao tấm chân tình gửi gió mùa Đông "
Đã vô tình chạm tay vào nỗi nhớ, nỗi nhớ như một cái duyên và là một niềm hạnh phúc vô bờ.
"Đôi uyên ương đã chung lời hẹn ước. "
Tuy lời thơ chưa thật sự toát ra được cái ý của tác giả, bởi vì làm sao có thể tả nổi đây khi trong lòng đang bồi hồi thổn thức. Nỗi nhớ Hà Nội như một thứ tình nhân đeo đẳng tâm trí, cứ bám riết lấy tâm trí chị. Câu thơ ấy biết bao nỗi niềm, bao khát khao và người đọc đành phải tự cảm nhận lấy. Bởi trong tiềm thức của chị, còn bao nhiêu tình cảm ngòi bút không thể nào chép lên hết được.
Tôi cảm nhận dường như tình cảm của chị được dồn nén mãi, rồi bùng cháy ở hai câu cuối. Hai câu với bao tình cảm dạt dào.... và ... tôi cũng chẳng biết tả thế nào nữa:
"Mắc nợ người tình trăm năm Hà Nội
Lại hẹn kiếp sau khi được quay về "
Vâng, bao nhiêu ý nguyện đã được dồn vào rồi. Chị muốn kiếp sau khi sinh ra vẫn là người Hà Nội, lại được hồn nhiên bên những phố cổ rêu phong. Tình cảm của người thi sĩ chỉ dành riêng cho quê mình cũng là điều dễ hiểu, nhưng yêu đến thế thì tôi xin nghiêng mình.
Có một nhà thơ từng nói: "Tôi yêu quê tôi bởi vì đó là quê tôi". Nhưng với Mai Khoa, quả thật không chỉ đơn thuần là quê, mà còn là một nơi thiêng liêng, nơi đi về của tâm hồn chị.
**
Đã có nhiều nhà văn, nhà thơ viết về Hà Nội với tất cả bầu nhiệt huyết, tất cả tình cảm trìu mến. Nhưng có mấy ai lắng sâu và chất chứa như chị?
Tôi không là người Hà Nội, nhưng yêu Hà Nội từ bé qua những áng văn, thơ, tạp bút của các nhà văn nổi tiếng. Lớn lên, khi ở Hà Nội (bây giờ đã đựoc gần 6 năm). Tôi mới hiểu thêm về Hà Nội. Và khi đọc bài thơ này của Mai Khoa, tôi lại thấy mình yêu Hà Nội hơn. Cám ơn chị, Cám ơn NGƯỜI HÀ NỘI đã đem đến cho tôi một thứ tình cảm khác, và những câu thơ làm "gai ốc" tôi dựng lên sẽ thật khó quên...
Một lần nữa, xin được chép bài thơ ra đây, mời mọi người cùng thưởng thức:
NGƯỜI HÀ NỘI
Mai Khoa
Đã khi nào trong ta tự hỏi
Nơi sinh ra được chọn bao giờ ?
Từ khi trái tim biết nói thành lời
Đôi uyên ương đã chung lời hẹn ước.
Con người sinh ra là từ kiếp trước
Để kiếp này trả nợ cho nhau
Người Tình trăm năm là mối duyên đầu
Bởi yêu quá trở thành day dứt.
Cả thành phố ngủ một mình ta thức
Trao tấm chân tình gửi gió mùa Đông
Hà Nội ơi ! Người hiểu thấu nỗi lòng ?
Đã lỡ đa mang một thời con gái.
Giữa chốn đô thành trở nên nhỏ dại
Từ giã ra đi không chút bồi hồi
Quên thời gian cứ lặng lẽ trôi
Để hôm nay xót xa quay về quên lối.
Mắc nợ người tình trăm năm Hà Nội
Lại hẹn kiếp sau khi được quay về ./.
"Khoảng lặng giữa đời" của thuhanoi
Nguyễn Hoài Nam
Lâu rồi chưa được đọc bài mới của thuhanoi, nay đọc lại bài thơ cũ của Mai Khoa với lời góp của Nam, chợt nhớ anh San vẫn đùa: thuhanoi lúc viết cho người, lúc viết cho mình, lúc lại viết hộ người.
Dối lòng rằng em chẳng đâu, dù biết vẫn còn thương lắm. Đã ngoảnh mặt đi rồi, còn trở lại tìm làm chi. Để thêm một lần nữa phải đau, dù biết người chỉ vô tình thế.
Muốn vùi lấp đi rồi, người còn xới nó lên. Chẳng chờ chẳng hẹn, mà người cứ đến.
Anh lục tìm những kỷ niệm xa xưa
Đến vô tình chạm nỗi đau thầm kín
Ngoảnh mặt đi nước mắt không hò hẹn
Biết mình còn yêu lắm đến xót xa
Lòng trống vắng rồi chẳng đợi nữa, sợ lại yếu lòng nên cứ trốn là hơn. Đừng một lần nữa vì yêu người mà ta mắc lỗi. Và như thế người trở lại với ngày cũ. Yêu thương - có biết rằng em đã nguội lạnh rồi không.
Lật ngày tháng - sau bước chân rong ruổi
Em hoảng loạn như mình đang có lỗi
Giữa hoang tàn kẻ chạy trốn yêu thương
Chẳng xong rồi, bóng người tưởng đã vắng, giờ còn trở lại, thương gì trái tim tôi ...Nàng như vũng nước trong vướng mảnh trăng trong, nào biết trôi về đâu nữa. Nỗi buồn kia có kể gì, cũng chỉ là một , trong cái vô vàn của sông nước, mỗi ngày vẫn chìm trong biển đời:
Mùa trăng non không soi rõ mặt đường
Vũng nước trắng lựa chiều đi nẻo khác
Sông Sài Gòn gió ùa về bát ngát
Khoảng trời riêng ngụp lặn giữa mộng đời.
Em chẳng có người khác đâu, cũng xin đừng trở lại. Chỉ còn biết gạt nước mắt, mà gom hết thương yêu về, cất cả vào lòng
Bây nhiêu thôi, vẫn chỉ là em thôi
Vầng trán rộng và mắt đen sâu thẳm
Vết chân chim vừa hằn lên mê đắm
Em mang về kho báu giữa ngày xanh./.
...............................................................
Em cứ về đi
Với thân quen ngày cũ
Quá khứ
đã là ngày hôm qua (NHN).
Cứ trông lại ngày cũ, nhưng đang là buổi mai đây, thuhanoi ơi.
Bài thơ cũ của anh PNS Phạm Ngọc San:
KHOẢNG LẶNG LÀ GIẤC MỘNG
Trước giấc mộng là cõi ngày nắng gió.
Rát mặt, khô môi, mắt lạc nẻo bơ vơ.
Ngửa mặt, trời im, mây tong tả ngu ngơ.
Tay níu kéo, hạt mưa nào tiền kiếp.
Sau giấc mơ, một đường viền mở khép,
Loé nhập nhoà, chặn lối chân mây.
Thơ vật vã theo sóng loang biển cả.
Khoảng trống thời gian bể biếc có lấp đầy!
14 thg 2, 2012
Mời trầu 1 - Mai Khoa (xem tiếp)
Tết Nguyên Tiêu - Bến Nhà Rồng 2012
LỜI BÌNH: Bài thơ MỜI TRẦU của Nhà thơ Mai Khoa
Hà đức Ái - haducai1948@yahoo.com - 0978.360.486 - Hội VHNT Tỉnh Lâm Đồng (Ngày 11/02/2012 22:05:38)
Thân chào em - Nhà thơ Mai Khoa! (Kém anh 11 tuổi nhé!)
Anh - em vừa gặp nhau ở Lễ ra mắt CLB Lục Bát Sài Gòn (213 bis Nam Kỳ Khởi Nghĩa) và Ngày thơ Nguyên Tiêu lần thứ X tại Bến Nhà Rồng. Nay đọc bài thơ: MỜI TRẦU của Mai Khoa vừa hay vừa gợi nhớ 3 nhà thơ nữ mời trầu trong lễ hội Nguyên Tiêu 2012. Thật ấn tượng sâu sắc đã để lại trong tâm tưởng mọi người (có hình ảnh trong: SỰ KIỆN VÀ NHÂN VẬT và LỤC BÁT QUÁN). Tất cả các Thi Nhân trong Thi Đàn LỤC BÁT.COM đã tay bắt mặt mừng, gặp nhau lần đầu tiên nên Mai Khoa viết:
Ba nàng tố nữ mời trầu
Đêm thơ vui hội ngõ hầu khách thơ
Quán thơ lục bát đón đưa
Người đi kẻ ở mành thưa liếc nhìn
Đúng là:
"lục bát đón đưa... mành thưa liếc nhìn"
Để rồi:
Níu chân cơn gió vô tình
Câu thơ người đã gieo bình minh mơ
Cơn gió vô tình níu chân người thơ ở lại để gieo câu thơ trước buổi bình minh mơ mộng. Câu thơ mượt mà bóng bảy và hình tượng của Mai Khoa đã NÍU tất cả những cây bút đang múa trong vườn THƠ LỤC BÁT từ khi Thi Sĩ ĐẶNG VƯƠNG HƯNG đã xây dựng nên ngôi nhà chung LỤC BÁT.COM
Và đây:
Bao nhiêu viễn cảnh trong thơ
Đêm nay biết có người chờ... hay không?
Lời thơ ngọt ngào mời gọi, hò hẹn, đợi chờ đã ươm hạt nảy mầm cho bao nhiêu trái tim thơ "Nam Nhi" loạn nhịp mà phóng bút: "Trăm sông cũng lội, ngàn đèo cũng qua". Nghệ thuật của thơ là CHÂN- THIỆN- MỸ. Mai Khoa đã đạt được tầm cao đó. Và câu kết:
Trầu têm gói hết mặn nồng
Mời nhau một miếng ấm lòng... ai ơi!
Trong một miếng trầu đã gói hết mặn- cay- nồng của trầu- cau- vôi để mời nhau ấm lòng, TG đã dụng công chắt lọc ngôn từ chuyển tải cái TÂM cái TÌNH của mình tới bạn thơ, bạn đọc.
Thơ của Mai Khoa có một phong vị đậm sắc quê hương, giàu tâm trạng, hòa đồng với mọi tầng lớp bạn đọc. Qua thơ chúng ta hiểu đây là một nhà thơ nhân hậu, duyên dáng của người Tràng An Ngàn Năm Văn Hiến.
Chúc cho Miếng Trầu tình đỏ thắm của Mai Khoa say sưa mãi nhé!
Đà Lạt: 11-02-2012
Hà Đức Ái
Mời trầu 3 - Mai Khoa
Gửi nhà thơ Nguyễn Đình Thái
Năm xưa anh ở Sài Gòn
Chiến trinh giữ nước em còn bé xiu
Theo cha mười sáu trăng treo
Bảy lăm nhập ngũ vai đeo binh nhì
Hà thành tiễn bước chân đi
Tính sơ cũng được ba lăm năm rồi
Sài gòn một chốn đôi nơi
Nhớ về đất bắc mượn cơi đựng trầu
Thương nhau bổ sáu - miếng nào cũng ngon
Trầu không xanh biếc thơm giòn
Têm thành những cánh phượng còn bay cao
Liền anh liền chị mời vào
Trầu em thấm đủ ngọt ngào đắng cay
Cuộc đời là phút men say
Nếm rồi ghi dạ lòng này... chớ quên.
MK
Mời trầu 2 - Mai Khoa
Người đợi người - Thơ ghé bến thơ
Đêm Nguyên tiêu - chị hát anh hò
Dòng Đồng Nai chảy qua Bến Nghé
Nhà Rồng lung linh ngỡ trong mơ
Mênh mang gió - Ông trăng vời vợi
Đất Hà Thành còn đợi trông nhau
Chót đa mang thơ vận sắc màu
Xin thắm lại cau trầu nhớ bạn.
MK.
Vui một chút
Cha mẹ cho hình hài
Tôi thành nhân từ đó
Mỗi bữa ăn giấc ngủ
Mẹ chăm sóc dưỡng nuôi
Sinh ra ở Hà Thành
Sông hồng là bạn lớn
Nghiệp văn chương chữ nghĩa
Theo đến tận bây giờ
Hình hài của cha mẹ
Tâm hồn trời ban cho
Hai điều chỉ là một
Một con người Mai Khoa
Xứ Hàn ở xa xôi
Chưa một lần bước tới
Mình phải là chính mình
Đừng kiêu sa vời vợi
Bạn thân mến yêu ơi
Chúng ta đồng trang lứa
Có gì vui hơn hở
Khoe cho nhau đi nào...
MK, 14/2/2012
Con đường tình yêu (xem ảnh)
Valentine 2012
Anh cứ bảo tình yêu mình rất đẹp
Muôn sắc hoa phủ khắp đất trời
Mỗi bước đường ngập nắng hồng tươi
Chỉ có hai đứa mình chung niềm hạnh phúc
Nhưng anh ạ, sẽ có những giao mùa - khỏanh khắc
Con đường đi mưa gió dập vùi
Hoa dù đẹp chỉ khoe sắc nhất thời
Ta với mình vẫn thủy chung chân chất
Anh sẽ là cây tùng cây bách
Em xin làm mặt đất dưỡng nuôi
Ta trong nhau mỗi ngày một niềm vui
Mặc trời đất có đổi thay vần vũ.
Con đường tình yêu dành cho đôi lứa
Tự trái tim mách bảo trái tim
Giữa muôn hoa - hình chữ S thân yêu
Nụ hôn ấm ngày Valentine hạnh phúc.
MK 14/2/2012
6 thg 2, 2012
Thơ... ngẫu hứng
Nhân duyên đan kết con đường dài thêm
Ta mình có có không không
Tưởng gần mà quá đỗi chông chênh và...
Mai Khoa 4/2/2012
Thơ... ngẫu hứng
Người ta đãi cát tìm vàng
Ta đi đãi chữ để mang thơ về.
Phạm Thanh Bằng
Dòng sông thơ chảy bốn mùa
Xanh tươi trang viết gió đùa mênh mang
Phạm Thị Mai Khoa
Hội thơ
Mời trầu
Ba nàng tố nữ mời trầu
Đêm thơ vui hội ngõ hầu khách thơ
Quán thơ lục bát đón đưa
Người đi kẻ ở mành thưa liếc nhìn
Níu chân cơn gió vô tình
Câu thơ người đã gieo bình minh mơ
Bao nhiêu viễn cảnh trong thơ
Đêm nay biết có người chờ... hay không
Trầu têm gói hết mặn nồng
Mời nhau một miếng ấm lòng... ai ơi!
Sài gòn 5/2/2012