20 thg 1, 2009

TỰ SỰ HẠT MƯA

TỰ SỰ HẠT MƯA

Thân phận tôi là một hạt mưa
Nên đời tôi - một đời vất vả
Giữa trời đất đi về tất tả
Có nhiều khi chẳng kịp đến nơi

Đám mây vần vũ tan biến mất rồi
Kiếp tang bồng hợp tan vũ trụ
Nhặt gió trời góp thành bão tố
Để tan mình vào bão dông./.


MK

TIẾNG HÒ BÊN SÔNG

Bến sông vẳng những điệu hò
Mái chèo rẽ sóng chuyến đò sang sông
Thiên thai mưa gió mặc lòng
Người ơi chạnh nhớ bến sông thuở nào.


MK

THU HÀ NỘI ĐẤY EM

Tháng tám mùa thu chim én bay
Trời xanh gió hát nắng rơi đầy
Hoàng Lan vàng rực tường rào ấy
Ríu rít chân về tiếng hát ai .


Đường trưa rải sỏi dưới chân người
Vườn thu vẫn dịu dàng hoa cúc
Em có biết không ngày về thao thức .
Bồn chồn nghe nắng thu rơi


Từ ngày chia xa quay gót sông Hồng ơi !
Sóng như ru, cứ trào lên tha thiết
Phù sa đỏ - vẫn một dòng mải miết
Một lòng chung thủy sông ơi .


Ngày mai tôi về thăm Hà Nội
Thăm áng mây trời lãng đãng bay
Thăm cánh diều nhỏ, tuổi trẻ thơ ngây
Quên vụn vặt đời thường bươn trải.


Lần vào kỷ niệm tuổi thơ êm ái
Thấy mình hoà quện trong gió mùa thu
Tha thiết bồi hồi vòng tay mẹ ru
Lặng lẽ nghe mơn man cơn gió nhẹ .

MK

TÓC PHAI

Dương gian kẻ khóc người cười
Thời gian như thể hồn tôi lắng nhìn

Ô kìa người cứ mưu sinh
Có chi phải nhớ tóc mình đã phai

Thời gian mặc niệm u hoài
Con đường phía trước rộng dài thênh thang

Còn hiện diện giữa thế gian
Nghĩa là hạnh phúc vẫn còn quanh ta .

17 thg 1, 2009

VU VƠ



"Họ yêu đến hoá sông hoá núi.
Để bây giờ cho em lại ngẩn ngơ".


Vần thơ vu vơ vướng vào vách núi
Gió quất núi mòn, thơ vẫn chơi vơi
Lời em nói buông lửng giữa đất trời
Day dứt quá núi nghiêng mình đứng ngóng.

MK

TƯƠNG QUAN SỰ SỐNG

Biển đau gì mà ầm ào sóng vỗ
Đá mỏi mòn khoét lõm ở chân hòn
Mây nhớ ai mà rong ruổi đầu non
Trời vần vũ để mưa nguồn tuôn chảy

Ta nâng niu giọt đời tinh tuý vậy
Để yêu thêm sự sống của muôn loài
Ta yêu nhau hiện diện giữa đất trời
Dù núi đá có khuyết mòn vì sóng ./.


MK

TÔI ĐI GIỮA MÙA VUI




Chào tia nắng sáng mai vui vẻ quá
Chào mặt trời tròn như vành nón lá
Chào một ngày trong lành và êm ả
Giữa không gian thanh thảnh của mùa thu.

Ai se duyên cơn mưa chiều như ru
Giọt thánh thót ngọt lự trong lời hát
Giọt dịu dàng xoa dịu từng cơn khát
Giọt âm vang tiếng bước cha trở về ...

Giọt mưa thu xin nặng một lời thề
Chưa thấm đất chưa thành con của đất
Ôi quê hương lớn lên trong câu hát
Thuở cha ông gìn giữ nước non này

Thuở Ông Gióng tre làng nắm chặt tay
Cơn bão lửa phun ra từ Ngựa sắt
Ôi quê hương yêu sao từng tấc đất
Cho hôm nay sáng mãi ánh trăng rằm.

Gió thu sang én chao lượn trên tầng
Trời xanh thắm chơi vơi ngàn khúc hát...

TIẾNG CHUÔNG BỜ HỒ

Mùa Đông qua tiễn lá vàng
Khẳng khiu cây lại trơ cành ngủ yên
Con đường xưa dấu chân in
Ai còn nhớ nữa đi tìm bóng ai...(*)

Trăng khuya lạnh lẽo sương mai
Áng mây vuốt mặt trăng ngồi ngẩn ngơ
Người còn nặng gánh với thơ
Cây còn ấp ủ mầm chờ nắng lên


Trăng- mây - cây - lá dịu êm
Bên đời quấn quít còn duyên mặn mà
Đông dù quay quắt gió mùa
Hữu tình vẫn đợi vẫn chờ mình đây .


Hà Nội lặng lẽ hàng cây
Góc thương nhớ, góc hao gầy đêm suông
Bờ hồ gốc liễu soi gương
Gió đông bãng lãng tiếng chuông hẹn giờ.

MK

THU TRỞ LẠI



Thu đi qua rồi thu trở lại
Dẫu chẳng bao giờ mong đợi như xưa
Có tiếng chim gù trong giọt nắng trưa
Gió đứng lặng không còn xao xác lá

Thu đã đi rồi thu bâng khuâng nhớ
Cánh nhạn lưng trời mải miết heo may
Nắng qua ngày tay lật ngửa bàn tay
Người phiêu lãng thơ ngây lời tiễn biệt.

Thu dẫu buồn giữa đêm trăng vằng vặc
Thu dẫu đau cũng một mặt trời lên
Gió chơi vơi xao nhãng buổi bình minh
Người quên lãng chỉ một mình thu nhớ .

Biết tỏ cùng ai, thôi cùng thu nhé
Nỗi cô đơn quặn thắt lúc chiều tà
Gió hãy đến mơn man làn suối tóc
Đêm sâu thẳm trút gánh nặng tương tư./.

MK

TÂM SỰ VỚI ÔNG CẦU


Chiếc cầu như ông lão

Cũ kỹ và già nua
Cọt kẹt khi xe qua
Rùng mình khi tàu chạy ...(THN)


Thuở hàn vi tôi đi qua cầu ấy
Biết cầu nặng tình với dòng sông
Mùa phù sa đỏ quạch trên sông
Hay mùa xanh um ngô đồng giữa bãi

Chiếc cầu như đòn gánh hai vai trĩu lại
Tôi cứ hỏi mẹ sao hai dòng ngược xuôi
Đi bên trái lên cầu, về bên phải
Cuộc đời này nhiều điều không thể giải
Như nước về nguồn bằng hơi nóng bay lên...

Con sông Hồng êm ả dưới kia
Dòng nước xoáy quấn chân cầu bịn rịn
Những mố cầu già nua bởi thân cầu đè nặng
Vẫn mang trong mình sức chịu đựng dẻo dai

Ông Cầu già và dải lụa hồng sớm mai
Hay chiếc đòn gánh kiêng hai đầu bến nước
Những mố chân như một hàng răng lược
Chải mái tóc bồng bềnh sóng nước cứ mênh mang.

Ta sánh vai đi bằng kí ức thời gian
Những hình hài hằn lên mình đất nước
Long Biên cầu già từ hai thế kỷ trước
Không già nua mà kiêu hãnh đến lạ kỳ.

Sông Hồng ơi, Sông Hồng ơi ta đã mang đi
Suốt chiều dài tình yêu thương chất ngất
Chẳng thể quên tiếng lan can cầu sắt
Kẽo kẹt đưa ta về truyền thuyết tuổi đôi mươi./.

MK

KHÔNG ĐỀ



Sao trời rơi xuống vai tôi
Hay sao đáy mắt của người em thương
Ba thu gom hết dặm trường
Gửi vào sâu thẳm nẻo đường tình duyên

Nữ nhi phận gái thuyền quyên
Đò ngang cập bến thiêng liêng mất rồi.
Trăng khuya vằng vặc lưng trời
Đầu non xin giữ trọn đời bên nhau.

MK, 01/7/2005

PHÙ SA SÔNG HỒNG


(viết tặng mẹ)

Dòng sông Cái từ đầu nguồn con nước
Đổ về xuôi theo ngã rẽ Đôi bờ
Dòng sông Thao vẳng tiếng mẹ ầu ơ
Con hạc trắng nhởn nhơ đôi cánh trắng

Cánh đồng lúa quê mình xanh thắm
Thẳng cánh cò sóng mạ mướt chân đê
Đàn trâu béo thủng thẳng lúc chiều về
Trẻ trâu đùa tung bay tà áo gụ.

Bạch Hạc lắng nghe con tu hú
Gọi mùa về nhãn chín mọng sườn đê
Có ai xuôi trên sông nước ngày về
Xin gửi chút hương thơm về dưới đó

Con sông Hồng đã vào mùa nước lũ
Đau đớn gì mà đỏ quạch sông ơi
Phù sa mặn mòi tắm mát đời tôi
Từ nơi ấy lớn lên cùng năm tháng

Tiễn mẹ sang sông về sông chiều vắng
Tóc mẹ phai, bờ áo sờn vai
Con sông Cái, sông Hồng, sông Thao
Cũng chỉ một - như đời mẹ lận đận

Đi suốt thời gian, chiều dài vô tận
Mà không đi hết nổi con đường
Mẹ đã đi mang nặng tình thương
Cùng sông Cái cho con thành người lớn./.

MK

NỖI NHỚ

Gửi thaodan


Chiều nay vắng bóng em
Thu đã về êm ả
Cơn gió nào trút lá
Gửi thơ lên trời cao

Gởi nỗi nhớ xôn xao
Trong lòng người bến vắng
Nước vẫn xanh thăm thẳm
Sóng vẫn rượt đuổi nhau

Sóng có lẽ bạc đầu
Mà không vơi vần vũ
Vẫn là mùa thu nhớ
Vẫn là mùa heo may

Em đi suốt tháng ngày
Để lòng đau vời vợi
Vắng em mùa mong đợi
Vắng em mùa heo may

Trăng khuyết lại tròn đầy
Lòng không vơi nỗi nhớ ./.

MK

NGÔI NHÀ TÌNH YÊU

Anh túi bụi trong hàng ngàn vôi vữa
Những tầng cao dần che lấp khoảng trời
Khu nhà mới mái ngói nung màu lửa
Ánh mắt em cười, miệng nửa vầng trăng

Ngày tất bật những vụn vặt lo toan
Đêm nghiêng xuống ô cửa tràn cơn gió
Vì sao sáng len vào trong mắt nhỏ
Cửa sổ tâm hồn đen láy diệu kỳ .

Đôi mắt em, đã xoá hết nhọc nhằn
Niềm an ủi sớm hôm bàn tay mềm mại
Viên gạch tháng ngày xây nhà tình ái
Mến yêu nhau, trao ánh mắt chia vui./.


MK
Ngày 28/6/2005, kỷ niệm ngày GIA ĐÌNH VIỆT NAM. Bài thơ này xin tặng những gia đình công nhân trẻ có thêm tổ ấm xây dựng hạnh phúc cuộc đời.

NÉN NHANG TRI ÂM

Mỗi người đứng cô đơn trên trái đất,
Lòng xuyên qua một tia nắng mặt trời,
và chưa chi...chiều đã tắt !
Quasimodo (Ý)


Mỗi sáng tôi đọc trên quảng cáo
Về những dòng cáo phó lạnh lùng
Người sinh ra để làm anh hùng
Người sinh ra để làm kẻ sĩ

Tất thảy thế gian cũng như cuộn chỉ
Nhân loại vo tròn, gỡ rối...mà thôi
Kiếp nhân sinh để được làm người
Hạnh phúc đến giang tay nắm giữ .

Còn được sống là còn mãi mãi
Dâng hiến cuộc đời để trọn vẹn niềm tin
Thầy của bạn cũng nghĩa là thầy tôi
Xin thắp chung nén nhang này tưởng nhớ

Những học trò tuy không cùng trang lứa
Nhưng cùng một lý tưởng thầy cho
Những kho tàng kiến thức thâm nho
Những bài học làm người gần gũi.

Để khi tạ thế mọi người tiếc nuối
Thầy mãn nguyện cười trước những giọt lệ rơi
Cuộc sống như tia nắng mặt trời
Và chưa chi ...chiều đã tắt !

MK

MƯA ƠI... HỒN NHIÊN NHÉ

Kìa cơn mưa bất chợt
Rơi vào đáy mắt ai
Để nũng nịu người ơi
Xin đừng quên mưa nhé !

Xin kể về quá khứ
Thời mưa nhí nhảnh vui
Bụi tung trắng bầu trời
Thi nhau chơi đuổi bắt .

Lớn lên cùng năm tháng
Mưa đã ngấm chút buồn
Tháng bảy mùa Vu Lan
Ngâu trải lòng suốt tháng .

Trong vũ trụ luân hồi
Mưa tưởng mình khôn lớn
Nhưng biết đâu hoạ đến
Sấm chớp giật lửa trời ...

Thảng thốt trên mặt người
Đong thời gian ngày tháng
Mưa đi về bãng lãng
Bao nhiêu tuổi mưa ơi !

Xin giữ trọn niềm vui
Xin đong đầy nỗi nhớ
Một thoáng cơn mưa nhỏ
Cũng xoá hết nhọc nhằn.

Mưa cùng với non xanh
Thành mưa ngàn giăng lối
Mưa cùng với sông suối
Thành mưa của bình yên .

Mưa rơi trên tóc em
Mưa là lời thỏ thẻ
Lời dịu êm khe khẽ
Nũng nịu để làm quen.

Vì mưa không có tuổi
Nên mưa mãi hồn nhiên
Từng giọt mát thần tiên
Đi vào trong cổ tích.

MK

MƯA NGOẠI THÀNH



Sông Hồng ơi, sông Hồng ơi !
Cơn mưa mù sương, mưa rơi lầy lội
Chương Dương ngày ngày quen lối
Gió sông Hồng nâng mỗi bước vào ca ...

Mưa ! mưa như bản tình ca
Hát mãi vào lòng sông ngày bất tận
Sông như đời mẹ lận đận
Chở hoài năm tháng cuộn đỏ phù sa ...

Mưa mang màu xanh cỏ hoa
Cho lúa mênh mang trong mùa gặt hái
Mẹ vẫn chiều chiều bươn trải
Cho đàn con mỗi bước mỗi lớn khôn.

Chiếc phà Đen Thuở đạn bom
Giờ tan học chẳng đứa nào nán lại
Chỉ sợ không kịp phà tới
Chiều về không phẳng lặng dòng sông .

Ngày về gió hát bên sông
Nhọc nhằn đời mẹ thoả lòng bay lên
Lời ru trong tiếng mưa êm
Trong xanh gió hát hai triền sông xanh .

MK

MÙA MƯA NGÂU

Em sẽ đón anh trong mưa ngâu tầm tã
Giọt nước nào quen, giọt mưa nào xa lạ
Vịn vào nhau xô nát cả thân cau

Trời đi vắng mây vần vũ trên đầu
Mưa hờn dỗi phủ khép hờ mí mắt
Giọt tròn lăn thấm vành môi lạnh ngắt

Chiếc cầu vồng bảy sắc cũng đùa vui...
Vị ngọt ngào ẩn sau lần gặp gỡ
Mưa tháng bảy châu về hợp phố

Chẳng của riêng ai về nỗi hợp tan,
Mùa báo hiếu trong lễ Vu Lan
Miếng trầu cay ấm lòng người cô phụ.

MK

MỘT


Một bàn tay xin nắm giữ bàn tay
Một ánh mắt lung linh cười mê đắm
Một câu thơ buông giữa thời xa vắng
Một niềm tin để có vạn niềm tin.


MK

MỘT NỬA CÂU CA


Câu ca đi khắp lối mòn
Lẩn vào trong áng mây buồn trên cao

Cánh bèo xanh ở bờ ao
Chuồn chuồn bay thấp mưa rào đến nơi

Quê mình nắng mặc áo tơi
Trên đồng vành nón trắng phơi ngày mùa

Tháng ba giáp hạt nằm co
Tháng mười lúa nếp đầy bồ reo vui

Con đi qua những vùng đồi
Rát bàn chân mẹ rám màu làn da

Thương ơi, thương đến thật là
Thương lưng còng với nước da đồi mồi

Tiếng ru vương ở lưng đồi
Trên nương sắn, nương chè hồi cuối năm

Hai đầu cánh võng con nằm
Con ngây thơ ngủ cho tròn giấc mơ .

MK

NẾM RƯỢU VĂN CAO


Thằng bạn thân gõ cửa
Trong buổi tối Sài Gòn
Bàn tay nhịp nhịp gõ
Thiên cổ gửi thức ngon !

Ồ, điều gì đang đến
Sự chờ mong, chờ mong
Chén mắt trâu đâu đấy
Đem ra đây để đong...

Chén này là tầm đạo
Chén này chuốc bạn hiền
Chén này lên giàn lửa
Đốt cháy những ưu phiền.

À thì ra thuở trước
Văn Cao vẫn ngả nghiêng
Nhìn đời qua giọt rượu
Thơ cứ giả vờ điên

Người ta say để tỉnh
Người ta tỉnh muốn say
Cuộc đời như giăng bẫy
Biết ai tỉnh ai say.

Ta nếm những giọt cay
Thấy râm ran trong dạ
Rượu Làng Vân êm ả
Rượu Văn Cao xôn xao

Thằng bạn Hà Nội vào
Khoe một trầu rượu đấy
Hà Nội ơi, thương vậy
Một tâm hồn Văn Cao...

Một ông lão lom khom
Hay hờn hay giận lẫy
Tiến quân ca vang dậy
Vang khắp cả đất trời ./.

MK, 20/7/2005 .

--------
Trong số ít người được biết đến ông, tôi chỉ là hậu duệ, con trai ông đến nhà người bạn và chúng tôi hân hạnh được đàm đạo trong tiếng nhạc thính phòng êm đềm của Cố nhạc sỹ, nhà thơ Văn Cao, được uống rượu của ông - một loại rượu có hương vị độc đáo - ngon hơn cả rượu Làng Vân.

MẸ ƠI! MẸ NHẤT TRÊN ĐỜI


Một cái rùng mình trong đêm khuya khoắt
Nhớ thương con một đứa ở nơi xa
Một nỗi day dứt mi ướt nhạt nhoà
Vòng tay choàng ôm vai mình gày rạc .

Thất thập cổ lai hy nhàu nát
Một nỗi lo trên hàng vạn nỗi lo
Mẹ thương con tiếng sóng vỡ tràn bờ
Đong sao đặng một tình thương vô tận.

Con có mẹ một đời lận đận
Chiếc áo sờn vai, tóc bạc da mồi
Trăng tháng sáu có đêm còn quên mọc
Trong lòng con hình bóng mẹ gương soi./.

MK 13/7/2005
MK

MẮT EM

"Trai cầu vồng Yên Thế, gái Nội Duệ Cầu Lim"


Mắt trời là những ánh sao
Đêm đêm nhấp nháy mời chào thân thương
Lung linh soi sáng dặm đường
Nửa như e ấp nửa nhường cho nhau

Đã từng thức suốt đêm thâu
Đã từng ném xuống hồn đau cuối trời
Dưng dưng thấy mắt em cười
Bầu trời thu đáy mắt người mến thương .


Mắt em giếng ngọc soi gương
Bao lời thoả nỗi vấn vương vô bờ
Sông sâu vẫn luỵ con đò
Dịu hiền mắt biếc điệu hò mênh mang

Em Là con gái Cầu Lim
Áo khăn em vấn làm tin với chàng
Anh trai Yên Thế vừa sang
Thương đối mắt ướt mơ màng ngóng trông./.

MK

LÀNG QUÊ YÊU DẤU


Vầng trăng sáng chỉ làng quê mới tỏ
Bởi sự hiền hoà vốn có bấy lâu
Tối lửa tắt đèn tình nghĩa thâm sâu
Bầu bạn cũ chắc giờ đi xa hết .

Bởi như thế cuộc chia ly, giã biệt
Cứ níu chân xao xuyến trước bờ tre
Trước cổng làng mai sớm hay chiều về
Tiếng mõ khua đàn trâu về đủng đỉnh

Mái đình rêu phong hội làng bừng tỉnh
Rước thánh hiền trong cõi thiêng liêng
Nhanh nhanh chân ngày 16 tháng giêng
Làng mở hội cùng nhau về bái Tổ .

Quê hương ơi trước đình Làng Cả
Vua Hùng Vương thanh thản ngụ nơi này
Bàn cờ đá vũng Trác còn lưu giữ
Đầm Cả mênh mông nhìn thấu đến Việt Trì .

Dáng quê hương - khoác áo tơi giữa trưa hè
Miền trung du luôn mang hình bóng ấy
Lá cọ trắng thơm trong mùa đợm nắng
Che mát đời con trẻ dưới mái hiên .

Anh nói đến quê hương như nhắc nỗi niềm
Thuở ấu thơ lớn lên cùng tiếng võng
Dưới cổng làng biết bao người đưa tiễn
Có anh, có em yêu lắm lắm quê mình ./.

MK

KHÔNG ĐỀ



Người ta vãn cảnh thanh bình

Em tôi vãn cảnh nặng tình với mưa

Đường trần mấy khúc thoi đưa
Ngoảnh đi lại gặp hồn thưa thớt buồn.

Nước mắt ai lặng lẽ tuôn
Hư không chẳng đặng mưa nguồn dâng lên

Chỉ tại nặng gánh đôi bên
Ân tình xin gửi về miền khơi xa.

MK

HỒN CỦA ĐÁ



Bàn chân xước đôi lần rớm máu
Anh đi tìm mảnh đá khắc đời mình
Thiên nhiên như dấu ấn vô hình
Hồn của đá lên bàn tay chai sạn.

Mảng che lấp là tâm hồn rực sáng
Mảng thương đau gân guốc đến chai lỳ
Đôi mắt sáng khắc khoải phút chia ly
Đời hiu quạnh suốt tháng ngày bạn đá .

Kẻ chiêm ngưỡng, kẻ khen chê nghiêng ngả
Đá vô hồn, tơi tả mái đầu xanh
Đấng nam nhi trút hết cả tâm tình
Gửi vào đá lời tri âm trọn vẹn.

Người mang đi để lòng người lỡ hẹn
Phút chia phôi tạc đá dấu tim người
Yêu đến chết tình chàng trai cửa biển
Đứng lặng nhìn Hồn đá lên ngôi. /.

MK

HOA LỘC VỪNG




Lộc vừng già nua mà hoa cứ đỏ
Ráng mặt trời khao khát thuở ban mai
Hà Nội nhớ thương tóc xoã ngang vai
Cánh hoa nhỏ vấn vương như mời gọi


Hoa Lộc Vừng với tháng ngày chờ đợi
Góc phố quen líu ríu bước chân son
Nén nhang thắp trước đền Ngọc Sơn
Lời cầu nguyện thẹn đỏ vầng nhật nguyệt


Chuỗi thời gian em đã cho đi hết
Hoa Lộc Vừng tha thiết gọi thương yêu
Có thương nhau xin cứ nhuộm tím chiều
Đón hoàng hôn cho đêm về bớt lạnh .


MK


HẠNH PHÚC CỦA BÀN TAY



Hạnh phúc như bàn tay
Xoè ra là gặp
Khi đau buồn bàn tay nắm chặt
Khi yêu thương bàn tay vỗ về


Người đàn bà như hai mặt bàn tay kia
Úp xuống che chở
cho chồng, cho con
khi mùa bão tố


Vẫy tay trước niềm vui ...
Lật ngửa bàn tay
để đón tình yêu thương trong trẻo

Tình yêu của bàn tay
Bàn tay người đàn bà trong những cơn say
Trong những giấc ngủ
Trong niềm trăn trở
Hạnh phúc mãi mãi tràn đầy.

MK

GIẤC MƠ EM




"Công chúa trăm năm yên giấc ngủ dài
Em trăm năm nữa gót hài lạc nhau. "


Gió núi gọi em về say giấc ngủ
Gót chân son mỏi mệt bến bình yên
Em mơ chi mà chúm chím cười duyên
Chắc mơ tưởng có ngày nào xuống phố.


Nắng Hà Nội ngẩn ngơ chiều thu nhớ
Dằng dặc miền trung hoa đất dịu dàng
Anh đi suốt chiều dài đất nước
Vẫn mang theo sắc tím mênh mang.


Và như thế giữa chiều trên phố
Em thảng thốt :- Hanoi nắng lên.

MK

GẶP BẠN

Tháng bảy mưa về phố có đông
Cho tôi ướt mấy bận mưa dông
Con đường hun hút se se lạnh
Duy Tân xao xác vẫn chờ mong .


Tuổi hồng em đi phố vẫn đông
Mắt ướt , mi cong má ửng hồng
Chúm chím môi cười như hoa nở
Tao Đàn ngơ ngác mối duyên thầm.


Mưa như trút nước mưa Sài Gòn
Cây dầu quay quắt cánh hoa non
Cây bao nhiêu tuổi rồi không biết
Lãng đãng đôi chân lối đá mòn.


Chuông chùa vang trong chiều mưa ấy
Tưởng đã nghe tiếng Hạc bay lên
Việt Nam Quốc Tự vườn thượng uyển
Có đôi bồ câu trắng cánh tiên.


Hồi âm để trải lòng mình vậy
Tóc tiên đỏ thắm cánh hoa tiên
Thơ như tiếng nhạc như tiếng suối
Ngẫu hứng bên thềm trăng hữu duyên .

MK

EM LÀ NIỀM HY VỌNG

I HOPE YOU DON'T MIND
I hope you don't mind if I offer you pink roses, wrap your love in silk and satin, and keep you in my heart I hope you don't mind if I bow down before you and kiss your delicate hand because, I adore you. Let me give you my hand; May it ever be there for you. Let me give you my shoulder; May it always comfort you. Let me give you my arms; May they only hold you. Let me give you my heart; May it only love you. there are no words my sweet that will tell you what my heart says I don't need a special day as there is no one like you without you I am nothing your such a part of me your beauty surrounds the earth and sea your always apart of me I am not whole with out you by my side for it will always be you and I my sweet love till the day I die


(Thuhanoi dịch theo ý thơ)

Anh hy vọng không làm em ái ngại
Khi trao tặng em những đoá hồng
Tình yêu em gói bằng nhung lụa
Mãi mãi giữ gìn trong trái tim anh.

Anh hy vọng không làm em bối rối
Nếu một ngày anh quì gối cầu xin
Nâng bàn tay dịu dàng và ấm áp
Để dâng hết chân thành của trái tim.

Hãy để anh được nắm tay em
Điều tưởng như chưa bao giờ có thể
Hãy tựa vào vai anh thật khẽ
Để cảm nhận điểm tựa của tình yêu

Hãy để tay em trong cánh tay anh
Để em hiểu được tình anh che chở
Hãy để con tim đập theo nhịp thở
Tiếng lòng anh xin mãi mãi yêu em .

Không thể ngọt ngào hơn tiếng nói trái tim
Điều trăn trở cho mối tình gắn bó
Anh là người bình thường trước ngàn dông tố
Mà nhỏ nhoi trước quyến rũ kiêu kỳ

Nếu thiếu em cuộc sống chẳng còn gì
Để hy vọng để hoài mong nhung nhớ
Có lẽ chẳng cần khoảng thời gian đẹp đẽ
Để tỏ lòng yêu em trước biển cả dâng triều

Anh hy vọng em dù vất vả cô liêu
Vẫn giữ mãi một tình yêu trong sáng
Em sẽ là vầng trăng là bông hồng toả sáng
Suốt cuộc đời xin được mãi yêu em ./.

thuhanoi dich từ bản tiếng anh.
MK

ĐĂNG ĐÓ TÌM EM



Lời em buông xuống chiều nay
Đêm trăng đăng đó sáng ngày vớt lên
Ngờ đâu cá đớp bóng quen
Lưới giăng mắc lưới bóng em lặng chìm


Nhớ thương tăm cá bóng chim
Thì thôi thắp lửa đêm đen để dành
Ngày sau trao nghĩa ân tình
Thương yêu chảy xiết bên mình bên ta.

MK

CHÀO HÀNG CÂY SÂN TRƯỜNG



Hàng phi lao reo vui gì thế
Mà gió lên lay động rì rào
Ô cửa lớp tầng ba ngạo nghễ
Giờ ngọn cây đã vượt lên cao.

Cứ mỗi năm hàng cây lại đón
Lứa học trò biết mấy thân thương
Thu vào lớp cùng thầy cô giáo
Kiến thức theo trang sách học đường .

Từng trang vở đỏ lên màu Phượng vĩ
Đón hè về lại mỗi đứa mỗi nơi
Hàng phi lao ta trồng mùa Xuân trước
Cây nhớ ai, ai nhớ khôn nguôi .

Cùng mưa nắng xao xác đông về
Cây trút lá trong thân tràn nhựa sống
Cứ hiên ngang bên sân trường sừng sững
Cứ đợi chờ, cứ day dứt mênh mông.

Hà Nội xanh xanh hoa trái đơm bông
Sân trường ấy đã bao mùa lá rụng
Những bài ca dao những ngày xao động
Tha thiết trở về trong ký ức xa xôi./.

MK

MƯỢN BÚT TRE



Tự vấn an

Tôi biết thân tôi đã cũ rồi
Cũng chẳng còn đuợc mấy tăm hơi
Thôi thì vui vầy cùng chúng bạn
Đàm đạo và chia ngọt sẻ bùi

Xưa kia thơ tôi cũng buồn lắm
Cũng tại ông trời khéo sắp bày
Nên tôi đã yên bề gia thất
Một chàng và hai đứa hay hay

Bạn bảo trông tôi thấy thế nào
Già rồi nhưng cũng vẫn ham vui
Lên đây để đi tìm bầu bạn
Được mấy gang tay, một kiếp nguời .

May quá hôm nay đáo hạn vui
Đọc được đôi dòng kết bạn chơi
Nếu có tin nhau thì cứ lại
Thả thơ, thả chữ thoả lòng tôi./.

MK

BỜ AO



Sóng khua nước ở bờ ao
Đám bèo tấm xô nhau vào đứng yên
Con chuồn chuồn ngẩn ngơ nhìn
Trên bông súng tím giật mình bay lên.

Gió thu nhẹ những cánh chim
Trời xanh gieo xuống một miền trong xanh
Hạnh phúc chợt đến mong manh
Níu bàn chân, gió ngoài mành lắng nghe.


MK

BIỂN QUÊ ANH


Tặng quê hương Làng biển Quỳnh Long.

Lời mẹ ru theo từng con sóng
Từng cánh buồm chiều gió hát ra khơi
Từng cánh hải âu chao liệng chơi vơi
Từng hạt muối trưa hè chang chang nắng


Miệng bầu đong từng gàu nước lắng

Tãi cát vàng phơi dầm võng giát tre
Hạt muối lên trang cút kít chiều về
Vồng muối trắng đắp lên đời bận rộn .

Biển trong xanh, biển cồn cào đau đớn
Áo sờn vai mẹ gánh muối lưng còng
Tấm lưới vung lên cho cha thoả nỗi lòng
Mùa trăng lặn lại vào mùa đánh bắt.

Con đom đóm trên biển luôn nháy mắt
Con thuyền đi theo luồng cá cha đi
Tiếng sóng vỗ lời hứa hẹn thầm thì
Người với biển chia nhau niềm hạnh phúc.

Đứng trước biển sóng trào lên rất thực
Quấn chân người đứng đón bóng người thân
Bọn trẻ lớn lên lầm lũi chân trần
Nắng nhuộm đỏ làn da lên nước bóng .

Quê người ấy, một vùng quê yên tĩnh
Dấu yêu sao cho ta đến làm quen
Để nghe lời hát mỗi buổi chiều lên
Buồm căng gió trên bến bờ hạnh phúc.

VIOLET TUỔI THƠ


Chẳng phải chiếc lá mong manh
Để mưa rớt xuống trên cành sáng nay
Hồn thơ phảng phất như say
Người đâu cứ ngỡ những ngày ấu thơ

Tặng nhau một chiếc thuyền mơ
Tặng em cơn gió thổi bờ sông kia
Để em gieo sóng thuyền đi
Để em tặng gió hương đi khắp trời

Violet tuổi thơ ơi !
Bao giờ trở lại những thời xuân xanh
Em lại khoác chiếc áo xanh
Màu hoa biêng biếc để giành ngày xưa .

MK

TUỔI THƠ


(Tặng sinh nhật cháu Minh Thư)

Mái tóc xoã ngang lưng
Bé thắt đuôi thành bím
Mỗi sáng ngồi trước gương
Mẹ ngắm nhìn âu yếm.

Đôi mắt bé xinh tươi
Miệng thì luôn chúm chím
Năm nay xong lớp bốn
Qua hè vào lớp năm

Mười tuổi mười mùa Xuân
Ra dáng người thiếu nữ
Đừng gọi con là bé
Con đã lớn rồi mà .

Biết nhặt rau, quét nhà
Giúp bà lên thang gác
Chăm khóm hoa Mẫu Đơn
Chăm khóm hồng, khóm Trúc.

Giúp ông đun ấm nước
Pha trà mời khách thăm
Lễ phép và ân cần
Cô Tấm ngoan của mẹ .

MK.

TÌNH BẠN

(Thơ vui)

Nào ai có nói quên đâu
Quên để mà nhớ càng lâu nỗi niềm

Giá như lời hứa còn nguyên
Giá như chiều vẫn hoàng hôn đỏ chiều

Giá như mảnh áo lụa điều
Khi xưa em mặc một chiều sang thăm

Thì đâu tan vỡ trăng rằm
Thì đâu có cảnh bẽ bàng cả đôi

Cánh trầu thắm đỏ trên môi
Một lời hờ hững chơi vơi cõi lòng

Thôi thì duyên nợ đã xong
Nhìn nhau còn một chút lòng cho nhau

Mong cho tình bạn bền lâu
Chẳng thê thiếp cũng nên bầu bạn chơi.

MK

TÂM HỒN TRONG SÁNG

Tặng Thủy


Chút vô tình câm lặng
Đau đớn và chia xa
Tình yêu và bão tố
Hành trang của tình ta.

Khi tình yêu lên ngôi
Bài ca tình bất hủ
Lời nói tan trong gió
Mang đi khắp muôn phương

Khi tình yêu lên ngôi
Nỗi nhớ thành đằm thắm
Gối chiếc đêm xa vắng
Thành tri kỷ tri ân

Khi tình yêu lên ngôi
Nồng hai gò má thắm
Mắt mơ màng say đắm
Lâng lâng góc thần tiên

Để một phút dịu hiền
Đi qua năm qua tháng
Biển trời mêng mông lắm
Đánh cắp một trái tim

Gửi vào cả niềm tin
Để trở thành tay trắng
Tình yêu nào cay đắng
Như tình người dối gian .

Đừng bao giờ khóc than
Đừng tự mình lừa dối
Cho kẻ đi bối rối
Cho kẻ ở không yên

Yêu nhau hãy lặng im
Cầu những lời tốt đẹp
Tình yêu như nốt nhạc
Lúc trầm bổng ngân vang.

Hãy giữ trong trái tim
Một hình hài thương nhớ
Kỉ niệm trong tan vỡ
Nuôi lớn những tâm hồn.

MK

NHỮNG VẦN THƠ TRẮC ẨN


Trước khi thành cây
Hạt buồn hiu hắt
Dưới ba tấc đất
Đen tối u buồn.

Gom hết linh hồn
Vươn mình đứng dậy
Mẹ đất nâng niu
Mầm non lên đấy.

Ô kìa mặt trời
Ô kìa mây bay
Thoảng trong làn gió
Chút gì hây hây...

Chìa một bàn tay
Thêm bàn tay nữa
Mầm non thành cây
Thi gan nắng lửa

Cây sẽ lớn nhanh
Nhờ lòng đất mẹ
Cây sẽ xanh tươi
Hồn nhiên như thế

Cuộc đời dâu bể
Có lúc mưa sa
Có ngày bão tố
Cây vẫn trổ hoa.

MK

NGÀY MƯA BUỒN



Nắng u hoài dấu mặt
Mà mưa vẫn chưa về
Phải niềm đau đớn ấy
Phảng phất nỗi say mê .


Mưa biền biệt ra đi
Gió lang thang khắp trốn
Triền cát ngày bão lớn
Mù mịt giữa đơn côi .


Đắng chát ở đầu môi
Biển từng cơn trăn trở
Chim Hải Âu sóng vỗ
Miên man giọt mưa bay.

Gửi vào chín tầng mây.
Hàng ngàn tia hy vọng
Sau những cơn biển động
Ánh nắng sẽ chan hoà.

MK

LÒNG TIN

"Lật trang nhật kí nào cũng càng xót lòng thêm"(*)


Em lần mở trang đời cùng trang vở
Nắn nót ghi vào dòng nhật ký tình yêu
Đời vốn thế như biển cả dâng triều
Rất hào phóng nhưng khắt khe đến lạ.


Em gửi lòng tin vào trong bè bạn
Mong nhận về những chia sẻ buồn vui
Bè bạn của ta mỗi đứa mỗi nơi
Mỗi hoàn cảnh, mỗi con người, cách sống.


Nếu chưa là tri ân cũng không nên trách cứ
Nếu chưa hiểu nhau xin hãy đợi chờ thêm
Em cứ trao đi một lẽ sống niềm tin
Sẽ có lúc được nhận nhiều hơn thế !


Hãy sống bằng lòng tin, tình yêu, tuổi trẻ ...
Trước bão dông, là thử thách gian nan
Hãy kề vai gánh vác việc giang san
Tình bạn hữu sẽ xây bằng nhân cách ./.

MK
---
* Câu thơ của Nhà thơ Bằng Việt.

KỶ NIỆM THƠ NGÂY


Tặng bạn bè em ở Hà Nội


Thảng thốt bước chân ai

Ngày in mòn lối cỏ
Mưa từng cơn ngoài ngõ
Giọt nước vương trên vai.

Mưa hồn nhiên thơ ngây
Gió tung trời trắng xoá
Hạt mưa tinh khiết quá
Dịu mát lòng bàn tay.

Hà Nội mùa chia tay
Lật lên từng trang vở
Lưu bút tâm tình nhỏ
Kỷ niệm mãi vơi đầy .

Chút nắng vàng qua đây
Vén mây trời xanh thắm
Hoa phượng thêm sắc nắng
Đỏ nồng nàn ước mơ .

Mưa nắng của ngây thơ
Diệu vợi cùng nỗi nhớ
Người đi xa trăn trở
Người ở lại chờ mong .

MK

HOA NẮNG



Hàng me vẫn đứng lặng im
Để cho hoa nắng dõi tìm gót son
Trưa hè hoa nắng lung linh
Vương trên má thắm nữ sinh đến trường.

Mắt bồ câu đến là thương
Nghiêng nghiêng mái tóc tơ vương hoe vàng
Nắng nhuộm màu tóc mơ màng
Mặc thời gian - áo hoa vàng nắng xiên.

Xin em hãy cứ hồn nhiên
Để hoa nắng lại vương lên bồi hồi
Xin đừng ghen với nắng trời
Bờ vai thon dưới mắt người dưng dưng.

MK

HÃY ĐỒNG CẢM VỚI NGƯỜI

(Vì thế giới tuổi thơ)


Giữa muôn ngàn tiếng cười
Em nằm im bất động
Bàn tay xinh năm ngón
Không cầm nổi cành hoa.

Vết thương từ nơi cha
Không hằn trên da thịt
Vết thương từ nơi cha
Hằn sâu trong khoé mắt .

Dòng máu của cha yêu
Sinh ra từ cốt nhục
Bàn tay mẹ sớm chiều
Thương đứa con thắt ruột.

Một lần thôi con ơi !
Môi hãy nở nụ cười
Một lần thôi con ơi !
Hãy cất lên tiếng nói.

Chất độc màu da cam
Kẻ thù kia dấu mặt
Để hàng ngày sự thật
Đau khổ trên mặt cha.


Sẽ bước vào tuổi già
Ai là người nâng giấc
Đứa con của thời bình
Tội tình chi phải chết .

MK.
---
(*) Nạn nhân chất độc da cam

HÀ NỘI ĐÓN EM VỀ

Hà nội phố, gió hào phóng mênh mang
Trời nắng đẹp lên cao ngàn khúc hát
Sông Hồng trào lên sóng xô dào dạt
Nâng bước chân em nhẹ bước trở về .


Hà Nội phố, ngân lên giữa trưa hè
Tiếng ve kêu râm ran hàng sấu đứng
Cổng trường xưa giờ nhớ người xa vắng
Vẫn âm vang tiếng trống dục tựu trường .

Hà Nội phố, em về giữa tình thương
Nhịp cầu Thăng Long nối hai bờ nhớ
Cánh đồng làng xanh tươi màu mỡ
Mẹ tảo tần sương nắng nhuộm bờ vai

Ngày ra đi hồn nhiên tiễn chân em
Day dứt nhớ bảy năm trời xa vắng
Mùa đợi mùa, sông chảy dài năm tháng
Phút trở về tiếng sóng vỗ... sông quê .

MK

GỬI NGƯỜI EM THƯƠNG !




Em buồn chi một lời nông nổi
Dỗi hờn chi cho dạ thêm đau
Duyên với phận có tan hợp trước sau
Đừng vội trách em ơi, đừng vội trách...

Tấm chân tình thẳm sâu thầm nhắc
Chuyện con tim có trăm ngả bể dâu
Con cúi thương đau ủ lửa đỏ đầu
Âm ỉ cháy giữ lửa hồng ngày tháng .

Trái tim đau thương, nồng nàn rực sáng
Nghiêng về đâu chim báo bão gọi nhau
Ta sống cho ta cạn nỗi u sầu
Mầm chán nản tiêu hoang ngày bão lớn.

Cơn bão nghiêng trời biển gồng gió cuốn
Vần vũ mây đen mang đáy đêm về
Sáng mai này - bình minh đỏ ngoài kia
Sẽ đón em trong ngày xanh thanh thản ./.

MK

ĐỢI MƯA

Tiếng ve ngoài hiên nắng
Khản cổ giữa trưa hè
Phải trời già đi vắng
Quên vẩy ngọn bút tre .

Ngày xưa ông Trạng nhỏ
Thương dân làng thiếu cơm
Ruộng đồng hoang nứt nẻ
Hạn hán dài thê lương

Biết mang tội tày đình
Nếu làm mưa sẽ chết
Hoàng tử của Đông Hải
Gieo mưa cho trời biếc

Mưa ơi hãy quay về
Giọt nồng nàn tinh khiết
Thấm mát dịu trưa hè
Mưa gieo lời tha thiết .

MK

ĐÊM MƯA SÀI GÒN


Cát Đằng trước ngõ đêm đêm
Tiếng mưa day dứt ngoài hiên rào rào
Cà phê, cam vắt, ca cao
Sập xình tiếng nhạc quện vào trong mưa.

Ngọn cây lạnh lẽo đong đưa
Bên hiên gió lạnh người thưa thớt buồn
Sài gòn mưa lạnh từng cơn
Giọt cà phê tải nỗi buồn mang đi.

Ngọn đèn khuya gió canh khuya
Ngẩn ngơ ngắm - giọt mưa đi bồi hồi
Cà phê đắng với mưa rơi
Cho lòng trắc ẩn một thời bên nhau./.

MK

Cơn mưa đầu mùa

(Tặng tuổi mới lớn)

Đã biết trước sao vẫn còn bất chợt
Để một mình len lỏi giữa cô đơn
Đã biết trước ngày chia tay tiễn biệt
Để trong lòng nuối tiếc giận mà thương .

Cả hai đứa đều đáng yêu đáng ghét...
Giận nhau rồi lại quấn quít bên nhau
Em như con chim non líu lo trên cành cao
Cơn mưa đến làm ướt mèm đôi cánh .

Em giận lẫy - ứ chịu, bắt đền đấy
Ta đền em một nụ cười duyên
Em Dễghét mà ta thấy yêu hơn
Em Saobăng đỏng đảnh mà vụt sáng .

Những mảnh đời hồn nhiên trong sáng
Giữa đời thường sao lạ, đến là thương
Em đi đi, trên khắp nẻo quê hương
Từ góc phố nhìn sao mà thương nhớ .

Mưa chiều nay, kéo dài nỗi nhớ
Quấn quít chân ai ướt đám sỏi quen
Ta lại gặp nhau trong mỗi bước chân
Nghe rạo rực trong lòng chiều thành phố.

MK

CHÂN THIỆN MỸ

(Chữ Chân,chữ Thiện là gì
Lại thêm chữ Mỹ tôi thì....lơ mơ
Thì thầm gieo một vần thơ
Để người thắp đuốc lơ mơ đi tìm...)(*)


Tìm trong khắp cõi thuyền quyên
Thấy một chân lý ở bên tình người
Vầng trăng sáng tỏ rạng ngời
Sống sao cho trọn một đời thẳng ngay
Công danh một thoáng lên ngôi
Dày công gìn giữ đắp bồi tươi xanh
Tính bản thiện giữ bên mình
Cây đời nảy lộc đơm cành đơm bông.
Người đẹp thon thả thong dong
Trang nghiêm kín đáo hợp lòng kế sau
Con người nghĩa lễ thâm sâu
Là chân thiện mỹ bấy lâu ghi lòng .
MK
---
(*) thơ Hoàng Hà

Phong cách viết

PHONG CÁCH LÀM THƠ CỦA MAI KHOA

Bút danh: Thuhanoi, http://diendan.nguoihanoi.net/viewtopic.php?t=323
Bút danh: Muasaigon
http://saigon.nguoihanoi.net/diendan/index.php?act=portal

Chào bạn, đây là một trong nhiều tập thơ mà tôi chưa công bố, bởi nó chỉ là những tự sự, nhưng làm thơ mà không được chia sẻ thì buồn thật. Mến gửi đến các bạn những bài thơ này, có thể nó không hay nhưng nó chân thành.

- Có bạn đã có lời hỏi han về phong cách?
Thuhanoi xin tỏ đôi lời để bạn tham khảo. Tứ thơ đến bất chợt, nó như người hoạ sĩ bắt gặp được hình ảnh đẹp hay như người ngắm hoa bất chợt cảm thụ được cái tinh khôi..
Từ xa xưa các ông bà tổ tiên đã có áng thơ hay, đi suốt cuộc đời họ mới nghiệm ra rằng, thơ là cái hồn của tác giả, linh hồn có bán không ai mua, nhưng khi nó chuyển thành tâm hồn thì lại được kẻ đón người đưa, họ chia sẻ cho nhau và tặng nhau... thơ không cao siêu đến độ người ta phải vắt óc suy nghĩ, mỗi người có sự cảm thụ ở một góc độ khác nhau, hoàn cảnh và môi trường khác nhau, người buồn thơ buồn, người vui thơ vui, người đọc cũng tìm đến cái buồn cái vui theo tâm trạng của họ. Tôi đã trả lời câu hỏi bạn đặt ra.

- Bút gì, mực gì, đang làm gì, xúc cảm ra sao, ăn gì để có sức làm thơ, đang ở đâu, nghĩ tới ai, mơ mộng gì ?
Thường một bài thơ cảm xúc dâng lên cao trào, người viết chỉ cần cầm bút để ghi lại cho kịp luồng suy nghĩ, nhiều khi nó thoáng qua mà người viết phải nhanh lên mới ghi lại được, mặc dù vậy, cũng có bài thơ được ấp ủ rất lâu, tìm ý, tìm tứ, tìm nguồn cảm hứng sáng tạo, tìm môi trường dãi bày - bởi vậy có khi chỉ 10 phút đã thành 1 bài thơ, nhưng có khi mất hàng tháng trời mới viết xong một bài. Loại thơ cảm xúc bất chợt thường là ít khi phải sửa vì nó chứa đựng một cảm xúc dồn nén, ý thơ bật lên được thì mạch thơ đã tự nhiên hoàn chỉnh rồi. Bút mực nào bằng chiếc máy computer trước bàn-người bạn đồng hành của tôi đây. Những bài thơ này viết cho đa số các bạn trẻ mới vào đời và những người bạn quanh tôi. Khi viết cho lứa tuổi nào thì phải dùng từ ngữ của lứa tuổi đó, cho nên mình hoá già, hoá trẻ, hoá thành con nít thì thơ mới thể hiện được sự gần gũi với họ.

- Bao nhiêu lâu thì xong, có sửa hay không?
Dĩ nhiên phải mang đến một người thân thiết nào đấy để bày tỏ, nếu là viết cho họ, ai cũng muốn tặng cho người mình yêu quí những vần thơ đẹp, những vần thơ chia sẻ hoàn cảnh và cuộc sống của chính họ. Tôi cũng có những người thần tượng, ví như con người đa đoan, giàu lòng trắc ẩn và cống hiến hết mình cho tình yêu - đó là Nghệ sĩ Múa, nhà thơ Xuân Quỳnh, nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn, và một số nhà thơ nữ ở Hà nội.
Tôi cũng yêu cái chân chất của thơ Nguyễn Bính, nó lầm lũi như vạt cỏ ven đê, bước chân thon thả của người em trên đồng, trên nương, trên mạn thuyền cô lái đò... dòng thơ của ông là một kho tàng về cách gieo vần chuẩn mực - chính xác nhưng vẫn tải hết được nhân gian, yểu điệu, vẫn mang cốt cách phương đông đáng quí.
Tất cả chỉ có vậy, thơ tôi hay những điều tôi nghĩ, đơn giản như cuộc sống với những lời ca bay bổng, tôi yêu thiên nhiên, con người, tôi muốn dâng cho đời sự chân thành và quí trọng đến bè bạn gần xa ./.

16 thg 1, 2009

Lời bình: Bởi những con đường...

Bởi có những con đường không thể giao nhau

Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…

Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

Bởi có những con đường không thể giao nhau…

(Thơ:Phan Lê Trung Tín.)


Lời bình


Lâu lắm rồi tôi mới được đọc một bài thơ chứa đầy ý tứ - Tôi lại hỏi lý lịch của chuột có đúng không, vì ngôn ngữ của chuột hay và vốn từ rộng, phóng khoáng, ẩn dụ được nhiều điều, tôi vẫn đi tìm từ mới cho thơ tôi. Tôi bắt gặp sự chín chắn trong cái nhìn của người viết .

Rất nhiều người đi trên con đường của mình nhưng không nhận ra “Bởi có những con đường không thể giao nhau” chính do cái sự cách trở địa lý ấy mà đôi khi làm cho sự mong đợi không thành sự thật, không đến được với nhau… Con đường không có tội tình gì cả. Những tâm hồn cố gắng thuộc về nhau khi họ chịu tách mình ra khỏi cái “tôi” và đi chung một hướng.

Bởi có những con đường không thể giao nhauNên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướngNhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượnRồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Khổ thơ đầu như định mệnh “ rồi cả một đời vẫn lạc bước”…không tìm thấy nhau chính vì “tôi” mà không phải là “chúng ta” một hợp thể tâm hồn và thể xác. Thơ bay lên khi không cần phải bộc bạch, càng hình tượng nó càng đẹp.

Những cụm từ vang lên trong chuỗi không gian vắng lặng – bài thơ là một cách chiêm nghiệm -một tiếng kêu tha thiết “Nên trái tim cứ nhỏ nước” , “đường lá đổ”, “lỡ làng một giấc mơ” , “vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ”

Thì ra cuộc tình của người là có thật, có những va chạm nhẹ làm cho tan ra, làm cho len lỏi vào giấc mơ nhung nhớ , đã yêu rồi, yêu như pha lê trong suốt đến kiêu kỳ, nhưng không dám chạm vào – nó day dứt đến độ trái tim nhỏ nước,trái tim khóc hay tình ta khóc… vật vã với những giọt nâu để gặm nhấm ký ức, và như thế người thơ ơi, đã tự xé nát tim mình.

Lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau. Vâng, nên thế. Tôi xin được nắm tay bạn cùng soi xuống dòng sông, nhìn lại mình lần nữa để tinh thần sảng khoái hơn. Mạnh mẽ hơn. Con đường không bao giờ biết dừng lại, khi đôi chân ta dừng lại – con đường sẽ là thử thách của lòng ta.