13 thg 8, 2011

Ra đi để có ngày về



Cây nhãn trước nhà đã trổ hoa chưa
Giông bão thế chắc gì hoa đã đậu
Thương áo trắng tóc cài hoa bờ dậu
Bịn rịn tiễn đưa lần đầu xa quê.

Sau con dốc khuất ở bờ đê
Là tiếng thì thầm đi rồi trở lại
Tiếng vòng xe vọng từ xa ngái
Thuở Tây Hồ chưa gợn sóng tình yêu.

Thuở em ngây thơ lạc bước cả chiều
Quanh Hà Nội mà làm sao nhớ nổi
Đường Tràng Thi rợp bóng cây dẫn lối
Hàng Khay, Tràng Tiền, Cầu Gỗ, Hàng Bông

Kẻ chợ phố hàng phố cổ rêu phong
Ghé thăm Bình phố Hàng Buồm một thuở
Nhà hát già nua Kim Môn tuồng cổ
Hàng Bạc Chuông vàng nhịp trống ngân vang

Nhà Tuấn ở Cửa Nam ngã năm gió lộng
Cửa chợ leng keng tàu điện đến khuya
Lũ học trò chưa từng xa, chưa hiểu chia ly
Là thương nhớ, là buồn mênh mang vô tận

Tháng mười hai lại về giữa bề bộn
Cũ mới riêng chung Hà Nội của ta
Nơi mẹ trực đêm buổi sáng xuống ca
Nghi ngút bát phở mẹ nhường con điểm tâm quà sáng .

Hà Nội giờ này ra sao người hỡi
Có náo nức chờ những đứa con xa
Cái rét đầu đông chạnh nhớ quê nhà
Bao kỷ niệm òa về trong ký ức .

Ta lại trầm mình hồi âm ta thuở trước
Ước mơ ngoan theo đến tận mai sau
Ngửa bàn tay hứng tinh túy nhiệm màu
Để cảm nhận ta về trong thực tại.

Mai Khoa, 12/12/2006

Ở nơi đất khách


Em sải bước thong dong
Trên con đường ngập nắng
Nắng xứ người thầm lặng
Xa lạ bỗng thân quen

Bởi vì em, vì em
Chất chứa bao mơ ước
Không gian và thời gian
Theo bàn chân em bước

Người con của Hà Thành
Yêu quê hương xứ sở
Dù xa xôi cách trở
Vẫn chất chứa yêu thương

Trang web của Thăng Long
Của Đông Đô - Hà Nội
Vừng dương luôn đỏ chói
Một tháp lửa thiêng liêng

Nghiêng nghiêng một cánh chim
Gửi vào trời lồng lộng
Ấp ủ hoài giấc mộng
Trang Web Hà Nội yêu

Giữa đất khách cô liêu
Mà tự tin kiêu hãnh
Em đi về trong nắng
Ta Ngắm nhìn thân thương.

Singapore, 17/7/2007

Ngộ ngĩnh trái cây




Bắp cải nấu với thịt bằm
Món ăn tao ngộ cố nằm nghĩ ra

Lợn con ủn ỉn quanh nhà
Mau ăn chóng lớn chính là heo quay

Dùng xong tiệc đã no say
Bưởi cam quít một giỏ đầy hương thơm

Trái chuối như chú cá con
Cong cong đuôi vẫy thơm ngon nhất vùng

Cà chua cho đến cà tưng...
Ăn vào sáng mắt chứ đừng ngó lơ

Mâm quả bày sẵn bao giờ
Nhón tay nếm thử không ngờ tuyệt ngon

Bày hàng ngũ quả cho tròn
Mối tình hoa trái hãy còn đợi ai

Kết vòng tay nắm chặt tay
Tình sâu nghĩa nặng đong đầy túi thơm./.

Mai Khoa, 17/01/2007

Muốn trở lại Thành Nam



Lạc lối về xin nâng bước người ơi
Bến Đò Quan gió mùa về lạnh lắm
Áo khoác mấy lần vẫn chưa đủ ấm
Ngọn gió nào se sắt cóng bàn tay

Bến đò năm xưa câu hát chiều nay
Dẫu một thời ai qua chẳng nhớ
Sớm Mùa Đông sương giăng che phủ
Em nhận ra một giọng nói ân cần

Về Thành Nam nghe điệu Xa lệch chênh
Chao nghiêng một niềm thương nhớ
Tóc em bay mượt mà đầu gió
Quân tử phu dịch một khúc trầm ca

Em theo điệu chèo về tới quê nhà
Thả mình đằm trong làn dân ca xứ sở
Và để ngắm những nàng tố nữ
Xinh xinh trong tà áo tứ thân

Anh có tìm em trong điệu hát trong ngần
Có tiếng trống giục Hội Xuân đã mở
Có tiếng cười trong trẻo hồn nhiên một thuở
Thuở chúng ta bay bổng cánh đu Xuân.

Mai Khoa, 10/1/2007

Mùa xuân




Sài Gòn mùa này cũng đã trở Đông
Cơn gió sớm se lòng người viễn xứ
Cố nhân ơi ! Thế là thêm lần nữa
Xa mùa đông rét ngọt nhớ khôn nguôi

Thơ với đời như một niệm khúc say
Mượn lời thương để gởi trao tình nghĩa
Anh gửi cho em mùa Đông tròn trịa
Em gửi cho anh giọt nắng hanh về

Dẫu đã xa xa lắm một lời thề
Người đồng đội năm xưa sẽ có ngày trở lại
Những con đường hành quân xa ngái
Không mang ta về kịp mùa Xuân

Hà Nội cuối đông, năm mới đến gần
Anh có giữ vẹn nguyên cánh đào hồng thắm
Em xin nhận nơi anh nghĩa tình nồng ấm
Và trao tặng anh vạn cánh mai vàng

Tặng anh mùa xuân nắng gió Sài Gòn
Cho Hà Nội ấm lên hoa đào khoe sắc
Cho tươi xanh - thơm ngát một triền đê
Để sớm Xuân say khúc hát ngày về !

Mai Khoa, 16/01/2007

Mưa trong nắng



Sài Gòn rợp bóng hành cây
Nắng xuyên kẽ lá đan dày tóc em
Óng tơ mái tóc suôn mềm
Tung bay trong nắng mắt huyền đong đưa

Vòng xe chầm chậm ban trưa
Đường xa đến lớp ngõ thưa thớt người
Bỗng đâu trái gió trở trời
Mưa tuôn xối xả giữa trời nắng to

Mỉm cười cái tật không lo
Ướt mèm như cánh chuồn co ro mình
Áo mong manh dáng với hình
Khoe ra như thể thiên thần dạo chơi.

Mai Khoa, 14/6/2007

Mùa Sen nở




Tháng năm bồng bềnh
Một màu xanh biếc
Lá sen chiếc ô
Xoè ra tha thiết

Chúm chím nụ hoa
Phớt hồng tinh khiết
Vươn khỏi mặt hồ
Ngắm nhìn trời biếc

Loài hoa gần bùn
Nhị vàng hoa thắm
Tinh tuý của đời
Nuôi thành mầm sống .

Búp sen theo mẹ
Lên Chùa dâng hương
Thích Ca Phật Tổ
Như một vầng dương./.

Mai Khoa

Mưa Sài Gòn (3)



Ta về giếng nước gương soi
Bao nhiêu mây trắng cõi trời bình yên
Thảng trong tiếng gió dịu êm
Tre đu kẽo kẹt ngoài hiên bồi hồi


Ta đi trên khắp phương trời
Một phương yêu dấu ngàn đời nơi anh
Sài Gòn gieo những giọt lành
Trong veo cơn khát ân tình quê hương.



Mùa mưa, 6/6/2007

Mong đợi ngậm ngùi...



Ta chưa về sao em lại đi
Để mùa quay quắt tiếng chim qui
Ấp ủ bấy lâu tình viễn xứ
Có phải xế trưa nắng lỡ thì...

Nẻo về xa xăm em có biết
Chông chênh một cõi sót lòng đau
Thà xin cứ như ngàn năm trước
Trăng tròn lá quất cũng khuyết đau

Trúc măng vừa nhú cành thưa thớt
Cũng đủ làm cho gió rung cây
Ta mong được làm cơn gió ấy
Ru nhẹ lòng nhau giữa trời mây./.

Mai Khoa, 3/5/2007

Mai anh vào Miền Nam




Chuyến phi cơ nào ngày mai cất cánh
Mang cả Hà Nội vào trong đó cho em
Hà nội ngoại Ô - cánh đồng bát ngát
Thẳng cánh cò trong câu hát dịu êm

Dấu yêu sao nơi ta đã đi xa
Mà giấc ngủ chẳng làm sao xoá nổi
Cơn mơ về bầu trời xanh gió thổi
Tóc ngược bay lên trong ánh nắng chan hoà

Thuở hồn nhiên em mượn ánh trăng ngà
Vẽ hình mình treo trong gương lơ đãng
Mắt môi cười đong đưa tà áo trắng
Góc đường nào đếm những dấu chân qua

Ngày Ngoại ô cuối tuần kéo nhau ra
Làng bên ấy có người anh đứng đón
Vó cất lên cá quẫy mình trĩu vó
Chiếc cần câu mấy bận níu phao chìm

Tiếng cười vang lên trong ngõ vắng im lìm
Làm khuấy động miền không gian yên lặng
Làng nhỏ ven sông đã thành phường, thành Quận
Thành đô thị đưa đón khách viếng thăm

Mai anh có về thăm em ở miền Nam
Nhớ mang theo quả khế ngon thuở trước
Khi em cùng bạn bè ăn đỡ khát
Buổi giao hữu bóng đá giữa mùa thu

Để nhắc nhớ về quê hương mình đằm thắm thân thương
Hà Nội thâm trầm trong vô vàn âm thanh và nỗi nhớ.

thuhanoi, 21/6/2007

Kỷ niệm chưa xa – Hà Nội ơi




Hà Nội ơi !
Trải thảm cho người giữa mùa giông bão
Giữa làn khói sương mờ ảo
Ta đi giữa Hà Nội đầu đông
Đắm nhìn, ngân nga khúc hát say lòng
Một Hà Nội trăn trở…

Hà Nội ơi !
Rét đầu đông áo lạnh dồn nhịp thở
Chầm chậm những vòng xe
Anh đón em một sáng triền đê
Hân hoan tan mình vào gió lạnh

Em làm hoa tiêu
Như một thời ương ngạnh
Áp mặt vào lưng anh
Rong duổi trên những nẻo đừơng
Hà Nội lại rét tăng cường
Hây hây ửng hồng đôi má
Những ngõ ngách thầm lặng
Vừa quen , vừa lạ
Hà Nội của em xưa yên ả
Hà Nội của anh hôm nay phố xá tấp nập đông vui
Những con phố mới , những ánh mắt cười
Chào người hợp phố

Hà Nội ta đó…
Con tim bổi hổi – ngỡ ngàng
Hà Nội ơi !
Những vòng xe đưa ta về dốc Hàng Than
Bánh cốm thơm mùi nếp mới
Bánh đậu, bánh quế những viên xí muội (ô mai)
Ai đi xa lặng lẽ nhớ hương cay …
Trái mơ, trái xấu, quất, khế, mận đặc sản trên tay
Nồng nàn, sâu lắng

Hà Nội ơi !
Ta lại về bên Hồ gươm gợn sóng
Nghiêng mình trước Tháp Báo Ân
Ngắm nhìn Nghiên mực – Tháp bút – trời xanh
Hồn thiêng vọng lời non nước
Đền Ngọc Sơn ẩn bên cầu Thê Húc
Lung linh bóng nước Tháp Rùa…

Ta lại trở về trước Bắc Sơn
Vườn Hồng mùa này thắm sắc
Vườn Đào nụ non xanh ngắt
Đợi Xuân về đơm bông
Nén nhang nghiêng mình trước vong linh
Đền đài anh hùng Dân tộc
Trảng cỏ Quảng trường bát ngát
Đài Sen (*)
Người nằm trong Lăng mãn nguyện ngắm nhìn
Bầu trời Hà Nội – Thăng Long – Đông Đô – Tràng An kinh kỳ hoa nở

Năm Châu tụ họp về đây.
Những bàn tay chưa kịp nắm bàn tay
Giờ thành tri kỷ
Thù hận rời xa chỉ còn tình nghĩa
Bốn biển là nhà,
Anh em hòa thuận
Hà Nội rợp cờ hoa trong ngày đại hội
Bàn tay giữ lấy bàn tay…

Hà Nội ơi!…Ngẩn ngơ giữa Hà nội mê say.

Mai Khoa 1/12/2006
---
(*) Đài Sen: Lăng Bác được xây dựng trên nền kiến trúc vừa hiện đại vừa truyền thống tựa đài Sen
(**) Bài thơ viết trong dịp Hội nghị APEC tại Hà Nội.

Kiếp vong thân

Tặng Nguyễn Thái Hòang

Năm gọi tháng
gọi ngày,
giờ tất bật

Đêm lo toan
đêm trắng
trắng bàn tay

Chiếc đồng hồ
Vô hồn
Nhích từng giây

Chiều lặng lẽ
tiếng chuông
chiều khóc nấc …

Tiễn con đi
Ba năm
Ngày đánh mất

Ở xứ người
Cuộc sống
Quá cam go

Tiền của ra đi
Lo vẫn hoàn lo
Người thấm thía
quê hương chùm khế ngọt…

Hàng cây nhớ Bác

(Làm từ thiện chùa Long Hoa)


Cứ mỗi mùa xuân đến
Cây nảy lộc đâm chồi
Hàng cây xanh năm trước
Ta trồng giữa đất bồi …

Những công việc từ thiện
Chăm cây và chăm người
Trường Long Hoa sớm tối
Hoa và cây xanh tươi .

Nhớ lời Bác Hồ dạy
Thanh niên đi trồng cây
Cho sân trường rợp mát
Cùng đám trẻ thơ ngây

Ngày mai này khôn lớn
Hàng cây vươn trời cao
Cây và em nhớ nhé
Những tấm lòng người trao

Thương những đôi mắt trẻ
Thiếu tình thương gia đình
Ta mang từng bao gạo
Từng chiếc bánh xinh xinh

Thương những mái đầu xanh
Đứa lớn chăm đứa bé
Ta may áo trăng tinh
Mặc đến trường học nhé …

Mười năm ta trồng cây
Cho những mùa hái quả
Trăm năm ta trồng người
Tương lai hồng đón bé./.

Mai Khoa

Gọi tên nhau




Con nước lên tràn bờ
Em thờ ơ ngóng đợi
Gió trời cao vời vợi...
Một ngày như mọi ngày

Em! giữa mùa trăng đầy
Mà sao lòng cô quạnh
Trăng lẻ loi đơn lạnh
Bầu trời sao đi vắng

Không dưng mà thèm nắm
Một bàn tay, bàn tay
Không dưng mà nhớ lắm
Người thơ ơi, chiều nay

Ta biết mùa gió chướng
Em của ta thơ ngây
Vẩn vơ tàn bóng nắng
Cứ đêm qua lại ngày

Em buồn vui khôn tả
Có lẽ đang vì yêu
Chợt giận hờn vô cớ
Chợt thương ai thật nhiều./.

Mai Khoa, 5/12/2006

Gió bấc




Xa cái lạnh thèm một làn gió bấc
Thèm hây hây đôi má cước đỏ hồng
Từ bấy đến nay khắc khoải chờ mong
Được ủ ấm trong vòng tay nhung nhớ

Và có lẽ từ ước mơ bé nhỏ
Với thiên đường ủ ấm giấc mơ xa
Gió bấc tràn về giấc ngủ hiền hoà
Sài Gòn sớm - trở Đông rồi đấy nhé!

Vẫn biết sáng nay sắc màu tuổi trẻ
Tấm khăn choàng hờ hững trước trinh nguyên ...

Mai Khoa, 02/02/2007

Mưa Sài Gòn (2)



















Mưa như trút nước giữa trời
Sài gòn sũng nước mắt người dưng dưng
Từ ngoại thành đến trung tâm
Cơn mưa đưa đón sớm hôm ân cần

Nào ai ngã giếng tâm hồn
Xin dâng những áng thơ buồn rồi thôi
Ngày mai gió hát về trời
Mênh mang nắng, lại bồi hồi vần thơ .

Mai Khoa

Giấc trưa






















Thơ ơi người náu ở đâu
Ta xin một chữ gối đầu giấc trưa

Hình như đã lạc vào mơ
Âm vang tiếng sáo gió đưa ngang trời

Men theo vạt cỏ bồi hồi
Cỏ may vấn vít chân người cố hương

Bồng bềnh khoan nhặt tơ vương
Bến sông vẫn đợi, con đường thì xa

Bao giờ cho đến tháng ba
Đan xong áo ấm thì ta gặp người.

Giật mình xao nhãng trưa ơi
Mong manh giấc điệp - lả lơi xuống thềm...

Mai Khoa, 23/01/2007

Ghen thầm




Tắm nắng vàng tươi một bức tranh
E ấp thiếu nữ ở sau mành
Lá liễu vút cong như dao sắt
Ngắm khoảng trời riêng xanh biếc xanh

Ngọn gió chuyển mùa lướt thật nhanh
Nghe trong cơn gió mát trong lành
Ô kìa thì ra mưa cũng nhớ...
Cũng ghen thầm với nắng mong manh !

Mai Khoa, 14/6/2007

Gặp bạn



Ví như giọt rượu trắng ngần
Một lần chạm cốc một lần ngả nghiêng
Thi nhân gác bút triền miên
Thành ra thất hẹn bạn hiền chờ mong

Tôi nốc cạn, anh còn không
Nhìn nhau qua sóng sánh tầng hư vô
Tình thân có tự bao giờ
Nghe qua chẳng thể hững hờ người ơi !

Nợ thi nhân chấp bút chơi
Cho tình bạn hữu đắp bồi nhớ nhung
Nhấp môi cạn chén rượu hồng
Gieo bao quả ngọt hương nồng bay xa ./.

Mai Khoa, 12/12/2006

Hoa đường phố




Đường ngoảnh mặt làm ngơ...
Kìa hoa
Hôm qua màu đỏ, mào gà
Hôm nay màu vàng hoa cúc
Ngày mai hoa gì !!!
Kiêu kì
Em hồng kiêu sa trung thực
Đời anh.
Chỉ mài lưng với đời
mưa - nắng
chòng chành
người qua không hỏi
ngỡ ngàng tóc rối
Hoa vương đầy ...áo anh .

Đường không vô hồn
trước hoa hồng
và làn gió mát
gió hát,
hoa khoe sắc hương
con đường
cứ song hành
với thời gian vô tận./.

Em vẫn đọc thơ anh

Vẫn thế thôi, ngày nào chẳng lên đây
Để tìm về một miền đầy hoa trái
Ở nơi nao - tình người trao hương vậy
Mùa thơm về trái ngọt ở quanh ta.

Biết anh mong nên cây vẫn trỗ hoa
Vườn xanh biếc một màu xanh xứ sở
Quê hương mình còn biết bao trăn trở
Để bước đi không ngần ngại gian truân .

Biết anh mong nên trời trở sắc xuân
Nhuốm cái lạnh rét tháng ba se sắt
Thương quê nghèo vẫn bầu trời trong vắt
Mà giọng thơ tha thiết khắp nẻo đường.

Em vẫn đọc và trân trọng thơ người
Bởi tìm thấy nét thân thương gần gũi
Mong mẹ chợ về bánh đa, trái ổi
Vị ngọt ngào chỉ có ở tình quê.

Mai Khoa, 7/5/2007

Đợi chuông reo



Ngày bắt đầu, ngày xanh tươi hoa lá
Bình minh lên, chim hót khúc hoan ca
Gió cũng reo vui, sông nước chan hoà
Mà tĩnh lặng, chờ chuông reo mấy bận

Em là đất nâng niu mầm lớn dậy
Anh là cây, cây ươm sẽ đâm chồi
Rồi mỗi ngày, cây cứ lớn nhanh thôi
Để quên lãng, cây tìm về đất mới...

Đất nhớ cây, cây vô tình rong ruổi
Vườn ươm xưa dù đất đã bạc màu
Ở nơi nào chắc cây đã lớn mau
Có nhớ đất nơi chúng mình từng sống

Anh đi xa, để thấy trời cao rộng
Mang tâm hồn tưới mát những vần thơ
Em vẫn thế, từ ngày ấy đến giờ
Càng mong ngóng, tựa bóng chim tăm cá

Làm sao biết anh ở ngay đâu đó
Để lên tiếng ta vẫy gọi tìm nhau
Ngày qua ngày, ta lỡ mất nhịp cầu
Phương trời ấy, biết bao giờ gặp lại....?

Tiếng chuông reo, xin anh đừng ngần ngại
Tình đất này, mầu mỡ để cho nhau
Và ta biết cho đến tận mai sau
Dù chẳng gặp cũng đã thành tri kỷ.

Mai Khoa, 28/3/2007

Công sở văn minh sạch đẹp

(Chuyện công sở)



Chào ngày mới bình minh lên rạng rỡ
Đoá hoa tươi hé nở những nụ xinh
Ô cửa sổ như đôi mắt ân tình
Đón anh em từng bước chân đang tới …

Công sở ngày ngày lật từng trang mới
Nét văn minh trong cư xử, việc làm
Xưng hô lịch sự, lời nói nhẹ nhàng
Việc năng động, ta cùng nhau sắp xếp.

“Chí công-Vô tư-Cần kiệm-liêm chính”
Lời Bác dặn luôn ghi nhớ trong tâm
Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm của công
Viên gạch nhỏ sẽ xây thành đắp lũy

Công sở văn minh từ trong ý nghĩ
Tự tay ta đã nói được tiếng yêu
Yêu Tổ quốc mẹ hiền đất nước bốn nghìn năm
Yêu Thành phố ba trăm năm trẻ trung vững bước.

Mai Khoa GTVT

Chuyến xe lữ hành


Bim bim bim…
tiếng máy nổ êm êm
Xin mời quí khách an toạ
Xin mời em ngồi vào chỗ
Xe tốc hành lên đường …

Sài gòn mênh mang tiếng hát trong ngần
Lướt trên từng con phố
Sông hát trên triền lộng gió
Gió hát trên miền hoa tươi
Mỗi bông hoa là ánh mắt nụ cười
Hân hoan cùng đoàn lữ hành tiến bước.

Chào quí khách trên chuyến xe thân thuộc
Chúng tôi mang cả thế giới bên mình
Những truyền thuyết sử xanh
Những hài hước hấp dẫn
Những trò chơi dân gian, những nông dân cần mẫn
Những thú vui quên mệt nhọc đường xa …
Nào ai tham gia xin góp sức một nhà
Hát vang bài ca thân ái.
Tôi xin thưa , tôi là người phụ lái
Thích ân cần, giúp đỡ khách tham quan
Miệng luôn cười, với ánh mắt hân hoan
Cùng chia sẻ những điều ta chưa biết…

Đất nước Việt Nam xanh xanh tha thiết
Bờ biển xanh, hùng vĩ Trường Sơn xanh
Đồng lúa xanh xanh cây trái ngọt lành
Thêm yêu quí những miền quê xứ sở.

Chuyến xe mênh mang trăm ngàn nỗi nhớ
Niềm thương yêu gửi gắm những danh lam
Nơi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn./.

Mai Khoa GTVT

Chiều biển



Mình ra biển đi em
Ngắm cánh buồn xanh thắm
Chiều xe sợi tơ trời
Nhuộm vàng tươi sắc nắng

Mênh mang một niềm thương
Mênh mang ngàn nỗi nhớ
Bờ biển xanh sóng vỗ
Cát lên màu trắng tinh

Bát nước biển trong xanh
In bầu trời rạng rỡ
Uống cạn giữ trong lòng
Biển rộng trời cao đó

Để mang vào thương yêu
Cả một miền nắng gió
Để mang vào thương yêu
Ngày tương lai rộng mở./.

Thuhanoi. 24/5/2007

Bà Nội


Người đàn bà méo mó trong gương
Còn hằn lên nét vui tươi hóm hỉnh
Đuôi mắt ngày xưa hớp hồn anh lính
Để bây giờ bà nội kể chuyện vui

Cánh võng đong đưa một thuở à ơi
Cha bận đánh giặc vành nôi đón gió
Trăng treo trên đầu lúc mờ khi tỏ
Con lớn lên trong khói lửa đạn bom

Ba đời khoác áo lính vẹn nguyên
Những người đàn ông ra trận
Mẹ là cha, là anh, là bạn
Con lớn lên theo cánh võng lời ru

Đứa cháu nội đầu tiên đẹp như mơ
Vòng tay ấm mỉm cười nhìn trời biếc
Mầm non ơi, tình người tha thiết
Giữ vuông tròn mái ấm thuở bé thơ.

Mai Khoa, 24/5/2007

Chào cờ


(Chuyện công sở)

Chào đất nước chói ngời trang sử
Cho màu cờ đỏ thắm giữa trời xanh
Cho xanh tươi hoa lá ngọt lành
Ngôi sao sáng xoè tay năm ngón

Tiến quân ca vang cùng biển lớn
Cánh buồm dong vượt sóng ra khơi
Đất nước ơi, phía ánh mặt trời
Lời Tổ quốc âm vang sông núi …

Mai Khoa

Tình bạn


Không lỡ hẹn thì làm sao mong đợi
Để mùa sau hoa trái lại trổ bông
Người ra đi, người ở lại ngóng trông
Dù mòn mỏi, còn hơn không ký ức

Ta trằn trọc trọn một mùa thu trước
Ngỡ trăng lên sáng tỏ khắp thế gian
Nửa vòng xoay nửa thế giới vo tròn
Niềm hạnh phúc chở che tình bạn cũ.

Mai Khoa, 5/6/2007

Cảm ơn



Cảm ơn đời đã cho tôi vạn vật
Để mắt nhìn chiêm ngưỡng lúc bình minh

Cảm ơn mẫu thân đã sinh ra mình
Để được yêu thương trăm bề no ấm

Cảm ơn bạn hữu đã đến bên tôi
Chia sẻ những phút giây xao động

Cảm ơn phút giây bên bình trà ấm nóng

Hạnh phúc nào bằng có bạn tri ân

Cảm ơn anh, trong những bước khó khăn
Nguồn sức mạnh nội tâm và nghị lực

Cảm ơn anh, cuộc đời chân thực
Kể cả lúc bần hàn nuôi hạnh phúc đang dâng

Cảm ơn thơ, theo mỗi bước thăng trầm
Thành tri kỷ bạn bè vui xum họp

Mai Khoa 22/3/2007

Các anh xin cứ ngủ yên



Nước lên con sóng bập bềnh
Lục bình tím ngát giữa dòng sáng nay
Mùa xưa anh đã ở đây
Chốt trong khóm đước, dừa dày bùn non

Bên kia phòng tuyến mất còn
Từng cơn đói dạ sắt son bám thù
Đầm lầy ngập giữa mịt mù
Đạn bom nào có biết chừa ai đâu

Giằng co tấc đất nhiệm màu
Quê hương chia cắt ruột đau nát lòng
Con sông Rạch Chiếc nước dòng
Chiếc cầu lắc lẻo thách cùng thời gian

Sáng ba mươi ấy rợp đàng
Đặc công vượt được cầu sang Sài Gòn
Sáng trong gương những anh hùng
Đạn thù gửi lại tạc hình ngàn năm

Ngủ ngon anh nhé – Trăng rằm
Tràng hoa tôi gửi giữa dòng người ơi
Ba mươi năm có mấy lời
Các anh trẻ mãi chói ngời tuổi xuân ./.

(Mừng Đất nước hoà bình)
Mai Khoa

Buông rơi

Tặng Hà Thanh



Chú mèo ngoan khoanh tròn bên gối
Em mơ màng úp mặt ngây ngô
Thuở hồn nhiên lật trang sách học trò
Viết nhật ký ghi tên chàng vào đó

Gió vô tư, gió ghé vào trang vở
Thổi chút hồn, chút nắng sáng lung linh
Đôi tay mềm, đôi ngà ngọc xinh xinh
Trên giảng đường lén nhìn thêm lần nữa

Bắt đền thu, ai bảo đi qua cửa
Để mắt buồn mi ướt hoá thành mưa
Nét trầm buồn em nhặt nắng ban trưa
Đường đến lớp chẳng còn gì phấn trấn

Tên của chàng mờ dần theo năm tháng
Như đường kim sút chỉ bởi hao gầy
Thôi anh đi, trả lại những thơ ngây
Em xin nhận những điều em chưa biết.

Mai Khoa

Vu Qui


Hoàng thị Nhật Lệ cưới ngày 10/3 âm lịch (26/4/2007)


Lần về nào anh cũng buồn than vãn
Chẳng ở lại chơi - ăn bữa cơm cà
Mảnh vườn nhỏ hoa cau chưa kịp rụng
Nải chuối già rấm mãi vẫn còn xanh ...

Quê mình nghèo vất vả suốt năm canh
Vật vờ một dải bìa làng ruộng lúa
Thiếu đất - thừa rừng, bạt ngàn sương gió
Mái nhà xiêu chưa thay mái che mưa

Rét run người liếp lá rách che thưa
Em không khóc nổi trước muôn vàn khó khăn trước mắt
Trở lại quê mình, tình yêu chân thật
Cứ nặng lòng anh cánh suốt bao năm

Các con lớn lên thân tự lập thân
Sống quê người tìm đường học hỏi
Chúng nó yêu nhau, gian khó trăm lần
Vẫn chấp nhận yêu thương đùm bọc

Em báo tin ngày cháu thành gia thất
Thế mà anh chẳng vào để chia vui
Đừng giận - đừng than - đừng trách móc anh ơi
Chín bỏ làm mười để chúng còn đường trở về tạ tội

Dù sống có hiếu nhưng tình đời nông nổi
Khi chúng thành cha mẹ, sẽ hiểu được lòng anh
Bởi quê nghèo - bởi các con cũng gian khổ như anh
Hãy cầu cho cuộc sống con em đỡ phần vất vả

Ai cũng một lần trong đời vấp ngã
Cái ngã sau không giống trước bao giờ
Nếu có thể em xin thay anh giúp chúng tới bến bờ
Xây hạnh phúc lứa đôi - trọn tình vẹn nghĩa...


Mai Khoa

Đơn giản



Thơ anh viết sao chỉ thấy hờn ghen
Người còn có cả bầu trời sao sáng
Có vầng trăng mỗi mùa theo năm tháng
Toả hào quang đến vạn vật trên đời.

Mỗi bước em đi mỗi tiếng em cười
Mang cả nỗi nhớ về nơi anh đó
Dù em cũng chẳng trách ai lời hứa
Nếu hoa mai không kịp lúc giao mùa

Cuộc sống bon chen ngang dọc hải hồ
Cả những bạn bè không cùng trang lứa
Ở nơi đây ta có vạn niềm vui, và hơn thế nữa
Nói nhiều vậy, anh hiểu thế mà thôi./.


Mai Khoa, 25/1/2007

Tết Sài Gòn



Xuân Sài Gòn trải đường sao êm quá
Bàn chân ai lưỡng lự chẳng dời xa
Hương Sài gòn vương trên lá trên hoa
Để chồi non xúng xính dồn nhịp thở

Trong yên lặng hoa cựa mình bỡ ngỡ
Xanh tươi đi vườn xuân lộc khoe màu
Và lời hát gió đùa cứ lên cao
Chòng chành nắng cũng len vào bím tóc

Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn khoe sắc
Vạn âm thanh ta lọc chút tinh khôi
Gửi vào đời êm dịu ở làn môi
Cười lên nhé, cùng hoa về đón Tết./.


Mai Khoa 2007

Quà Tết



Có bất ngờ không anh khi ta thành tri kỷ
Lời thơ ngọt ngào thắm đượm mối tình thân
Có thể ta đi qua nhau tới cả trăm lần
Mà quên lãng để nay thành dĩ vãng

Hà Nội thân yêu con đường trải nắng
Nơi ta qua anh cũng đã từng qua
Nơi ta đặt gót son làm dấu lặng trầm ca
Khi xa nhớ gọi về niềm day dứt

Em đang đợi Đông qua Xuân đánh thức
Nụ đào phai e ấp giọt sương lành
Cành đào quí em nhận từ nơi anh
Mang Thăng Long về miền Nam xa cách

Từ nơi em Hoa Mai vàng khoe sắc
Gửi tặng anh nắng ấm giữa Đô thành
Vẫn biết rằng ngày ấy sẽ đến nhanh
Tờ lịch cũ mỗi ngày em đong đếm.



Mai Khoa, 29/11/2006

Biết là người đợi tôi đây


Tặng KY


Biết là người đợi tôi đây
Mà sao thương nhớ mà day dứt buồn.

Tôi như cơn gió vô tình
Lang thang khắp xứ - xứ mình thì không

Tôi đi tìm khắp mênh mông
Chồn chân mỏi gối mà mong tìm về

Người ơi ! Một chút đam mê
Tuổi Xuân xa hết bộn bề còn đâu

Hà Nội yêu những mảng màu
Khắc hồn tôi, thuở nát nhàu nhớ thương

Tôi đi trên những vấn vương
Những hoa cỏ, những giọt sương, nắng trời

Biết rằng người vẫn đợi người
Biết rằng ráng đỏ rạng ngời thiêng liêng

Biết rằng tôi nén ưu phiền
Ngày Hoa Xuân nở kết duyên vẹn tròn.

Mai Khoa, 15/12/2006

Chúc Xuân Đinh Hợi 2007



Gió xuân lướt nhẹ ngang trời
Mang theo câu hát gửi người bốn phương
Chia tay năm cũ thân thương
Hai Ngàn lẻ sáu vấn vương trong lòng

Đầu năm đón bạn về thăm
Xênh xang áo gấm tơ tằm quê hương
Mỗi góc phố, mỗi nẻo đường
Đèn sao sáng rực phố phường nở hoa

Hai ngàn lẻ bảy vào nhà
Gỡ tờ lịch mới vỡ òa không gian
Bước vào ngày mới thênh thang
Lâng lâng câu hát giao hoan đất trời

Sài Gòn xin gửi mấy lời
Chúc Xuân Năm mới sáng ngời yêu thương
Một năm hạnh phúc an khang
Quê hương hòa nhập (WT0) lo toan ngập lòng

Thuyền ra biển lớn mênh mông
Nghìn trùng sóng gió con rồng cháu tiên
Sức thanh xuân trí vững bền
Non xanh nước biếc nối liền bốn phương./.

Mai Khoa 2007