13 thg 8, 2011

Đợi chuông reo



Ngày bắt đầu, ngày xanh tươi hoa lá
Bình minh lên, chim hót khúc hoan ca
Gió cũng reo vui, sông nước chan hoà
Mà tĩnh lặng, chờ chuông reo mấy bận

Em là đất nâng niu mầm lớn dậy
Anh là cây, cây ươm sẽ đâm chồi
Rồi mỗi ngày, cây cứ lớn nhanh thôi
Để quên lãng, cây tìm về đất mới...

Đất nhớ cây, cây vô tình rong ruổi
Vườn ươm xưa dù đất đã bạc màu
Ở nơi nào chắc cây đã lớn mau
Có nhớ đất nơi chúng mình từng sống

Anh đi xa, để thấy trời cao rộng
Mang tâm hồn tưới mát những vần thơ
Em vẫn thế, từ ngày ấy đến giờ
Càng mong ngóng, tựa bóng chim tăm cá

Làm sao biết anh ở ngay đâu đó
Để lên tiếng ta vẫy gọi tìm nhau
Ngày qua ngày, ta lỡ mất nhịp cầu
Phương trời ấy, biết bao giờ gặp lại....?

Tiếng chuông reo, xin anh đừng ngần ngại
Tình đất này, mầu mỡ để cho nhau
Và ta biết cho đến tận mai sau
Dù chẳng gặp cũng đã thành tri kỷ.

Mai Khoa, 28/3/2007

Không có nhận xét nào: