Thương về một miền quê

Thương một miền quê của Mai Khoa


Khúc 1: Tĩnh lặng


Mừng tuổi mẹ

Trăng rằm mấy độ đi qua
Giờ đây tóc mẹ đã nhòa bóng trăng
Đời người một cõi long đong
Trăng soi bóng mẹ, gương trong lưu truyền
Đã làm phận gái thuyền quyên
Lấy chồng về ở giữa miền trung du 
Quê hương đất Tổ ngàn xưa
Cày lên sỏi đá mà chưa ấm lòng
Cánh cò lặn lội bên sông
Mặt gieo cho đất, lưng đong cho trời.
Chín mươi mùa gió không ngơi
Mẹ tôi gói cả đầy vơi sớm chiều.
Ngày mùng một tháng chạp năm Tân Tỵ 
13/1/2002 

Lòng Mẹ
(Kính tặng mẹ yêu nhân mừng thọ 71 tuổi)
Ngày lớn tuổi vẫn bồi hồi gọi mẹ
Khi sớm mai hay buổi chiều về
Khi thành đạt hay thất bại não nề
Trong tiềm thức con luôn gọi mẹ.
Dẫu vẫn biết đời mênh mông thế
Cũng chẳng bằng tình mẹ thương yêu
Thuở vào đời bước thấp bước cao
Mẹ luôn đến khi con vừa kịp ngã.
Nhịp sống đời thường trở nên hối hả
Cuốn con vào guồng máy thời gian
Đời bươn chải ước vọng lớn lao hơn
Phía cuối đường hình bóng mẹ chờ đón.
Đưa con đến những miền đầy trái ngọt
Con sẽ mang theo trong túi hành trang
Đạo làm người phải giữ lấy chữ tâm
Đạo làm con cho tròn chữ hiếu. 
Đi cùng tháng năm nay con đã hiểu
Như suối nguồn chẳng thể ngừng trôi
Tình mẹ yêu con âm thầm lặng lẽ
Hạnh phúc trên đời được làm con mẹ, 
Mẹ ơi!
30-4-2001

Tiếng thầm

Con lật sổ tang hàng trăm lần 
Rồi lần nào cũng thầm rơi lệ 
Cuộc đời thăng trầm dâu bể 
Chưa một lần khép lại phải không cha?

Trong nỗi buồn thương lệ ứa chan hòa 
Cha mỉm cười trong làn hương khói 
Con vịn tay vào lan can bối rối 
Nén nỗi đau để nhìn rõ mặt người 

Những dòng chữ như những trang đời 
Cuốn phăng tuổi tác, 
Lấp chìm khoảng cách 
Kỷ niệm hiện về trong ký ức 
Thời trai trẻ họ chiến đấu bên nhau 

Bạn của cha sương điểm trắng mái đầu 
Những nếp nhăn hằn lên đuôi mắt 
Người đã viết những lời tha thiết 
Năm mươi năm thoáng chốc hiện về... 

Con đã theo cha khi mười sáu xuân thì 
Cũng đứng nghiêm dưới quân kỳ đỏ thắm 
Hát vang "Vừng đông đang hừng sáng" 
Để hôm nay không thẹn dưới chân người. 

Con là đồng đội của cha một thời 
Sẽ noi gương cha giữ mình trong sạch 
Yêu thương con người, sẻ chia bất hạnh 
Chẳng giữ riêng gì cho mình đến lúc xuôi tay. 

31/7/2006                        

Như mỗi ngày - cha về
(2 năm Ngày giỗ cha)
Con leo lên bậc cửa 
Sau tiếng xe dừng lại bên thềm
Cha lặng lẽ ngắm nhìn 
Đón con bằng nụ cười khích lệ
Giật mình…
Những thanh âm vọng ở nơi xa
Tiếng chân bước phía nhà 
Nơi mẹ vẫn kiên trì đong ngày tháng…
Chuỗi thời gian nhập nhoạng
Quấn quýt chẳng muốn rời.
Cha ơi!
Trước vong linh nhang khói dâng đầy
Cha lại về trong vòng tay mẹ và các con đây
Những đôi mắt đang nhìn cha trìu mến!
07/2008

Món nợ đồng lần 
Kính tặng mẹ yêu

Tháng năm mẹ tần tảo 
Địu những lon gạo với sắn khoai ngày nơi sơ tán 
Cách Hà Nội hơn nửa ngày đường 
trèo đèo vượt dốc
Trong mắt con mẹ trở thành anh hùng.

Con khôn lớn trong tiếng B52 đạn rít bom gào
Thấu hiểu những gian lao
Chiến tranh đi qua 
Bình yên...
Con cắp sách đến trường 
Trong niềm vui 
Tương lai trọn vẹn.

Mẹ vẫn dõi theo con 
Trên bước đường lận đận
Cơm áo gạo tiền
Những thói đời bon chen 
Sấp ngửa triền miên
Thiêng liêng sự hy sinh của mẹ !

Rồi ngày con trở thành người mẹ, 
Càng thương mẹ thật nhiều
Cuộc sống là món nợ đồng lần 
Cứ luân hồi không dứt.
25/03/2005

Đừng bỏ con mẹ ơi!
Tiếng con gọi giập xé không gian
Sao mẹ chẳng đoái hoài hả mẹ
Con bơ vơ giữa dòng đời quạnh quẽ
Kể từ nay đơn lẻ mồ côi
Con gọi mẹ tha thiết, mẹ yêu ơi!
Cả cuộc đời mẹ cho đi tất cả
Tình yêu thương và đôi vai gầy bươn chải
Thay chồng nuôi dạy các con
Vợ bộ đội biết bao điều thiệt hơn
Những lúc đói lòng, những đêm mất ngủ
Thương mẹ già cùng đàn con nhỏ
Nhọc nhằn trăm thứ đều qua tay.
Ơi mẹ ơi! Sao mẹ vội buông xuôi
Bỏ lại nơi đây các con hiếu thảo
Những năm tháng chiến tranh 
không nản
Gian khó cuộc đời dâu bể 
Mẹ vượt qua
Sao giờ đây mẹ lại buông xuôi
Con sẽ sống sao đây trước ngã rẽ cuộc đời?
Niềm tin của con
Tình yêu của con
Cuộc sống của con
Chính là mẹ yêu !
Con mồ côi từ nay 
Vô cùng đớn đau
Nhưng xin mẹ hãy yên lòng Mẹ nhé!
Con biết sẽ chẳng thể nào thay đổi
Sẽ nguyện cầu mẹ siêu thoát phiêu diêu
Lối rẽ cuộc đời 
Lần đầu 
thiếu điểm tựa 
mẹ yêu! 
30/4/2012

Ngày của mẹ 
Con tập hát bài mẹ trực đêm 
Khi vuông cửa nhuốm màu bàng bạc
Ánh trăng khuya theo gió lay xào xạc 
Ngắm trăng nhớ mẹ vắng nhà 
Blu trắng theo mẹ đêm ngày 
Vỗ về những cơn đau người bệnh 
Sao trên mũ vuông thành sắc cạnh 
Dáng mẹ dịu dàng như bà tiên...
Mẹ yêu con gạt hết ưu phiền
Đêm thức trắng ngày lo toan thầm lặng 
Thời gian trôi nhanh vào dĩ vãng
Tuổi già như gió song thưa 
Mái tóc mẹ như vạt sương mai 
Mỏng manh theo thời gian gần cạn 
Con lo ngày mẹ đau, tơ vò nứt rạn 
Bối rối, bất lực trước số phận mẹ ơi! 
14/5/2006

Chiếc nón 

Thuở bé thơ theo mẹ về quê 
Nơi làng nghề chằm nón lá 
Lá xanh xòe ra đón nắng 
Nắng vào hóa trắng nõn nà 

Chiếc nón ra đời từ tay bà 
Bằng những đường kim nhẫn nại 
Cái chóp xinh xinh đường tròn lớn mãi 
Như những con đường theo bước chân quê. 

Đi vào ca dao
Chiếc nón mỏng manh che nắng che mưa 
Chấp chới cánh cò bay trên vuông phận người
Truân chuyên, thủy chung, thầm lặng…
Vành nón che nghiêng e lệ
Nụ cười tươi trẻ lời tỏ tình mùa yêu, 
Bản tình ca kết duyên đôi lứa
Dịu dàng con gái tròn trăng

Chị dắt tay em qua những tháng năm 
Trở về thôn cũ 
Bà đã ra đi về nơi thiên cổ 
Những đường chằm còn mãi mãi vươn xa. 


14/11/2011 


Một nửa câu ca 

Câu ca đi khắp lối mòn
Lẩn vào trong áng mây vờn trên cao 
Cánh bèo xanh ngát bờ ao
Chuồn chuồn bay thấp mưa rào đến nơi
Quê mình nắng mặc áo tơi(1)
Trên đồng vành nón trắng phơi ngày mùa
Tháng Ba giáp hạt nằm co
Tháng Mười lúa nếp đầy bồ reo vui
Con đi qua những vùng đồi 
Rát bàn chân mẹ cả đời trên non  
Thương ơi, nẫu đến ruột gan 
Thương lưng còng với ngút ngàn lo âu
Tiếng ru vương ở ngọn cau  
Mo nang rụng xuống vườn rau trưa hè  
Hai đầu cánh võng con nghe  
Rập rờn lúa gọi mùa về bội thu.
---- 
(1) Áo tơi miền trung du Phú Thọ làm bằng lá cọ tránh rét và tránh nắng.

Phù sa sông Hồng 
Nơi đầu nguồn con nước
Đổ về xuôi theo ngã rẽ đôi bờ 
Bên sông vẳng tiếng mẹ ầu ơ 
Đàn hạc trắng 
nhởn nhơ đôi cánh trắng…
Cánh đồng lúa quê mình xanh thắm
Thẳng cánh cò sóng mạ mướt chân đê
Đàn trâu béo thủng thẳng chiều về 
Mục đồng đùa tung bay tà áo gụ.
Bạch Hạc lắng nghe lời tu hú 
Gọi mùa nhãn chín mọng sườn đê 
Thuyền ai trên sông nước ngày hè 
Xin gửi chút hương thơm xuôi nhé 
Sông Hồng vẫy vùng mùa lũ
Con nước dậy thì 
đỏ quạch dòng trôi 
Phù sa mặn mòi tắm mát đời tôi 
Từ nơi ấy 
lớn lên cùng năm tháng 
Đi suốt thời gian, 
chiều dài vô tận
Mà không hết nổi con đường 
Mẹ đã đi 
mang nặng tình thương 
Cùng sông Cái cho con thành người lớn.
07/8/2005

Khói lam chiều
(Ký ức tuổi thơ)
Tuổi lên ba con về với ngoại.
Xa Hà Nội, dời tình mẹ thương yêu
Ngoại thương con lo bữa sớm bữa chiều.
Niêu cơm độn sắn nhiều trắng ngó, 
Nồi canh rau là đọt sắn, đọt khoai.
Con thương ngoại muối mặn gừng cay
Lưng ngoại còng xuống con ngày khôn lớn.
Một nắng hai sương tóc ngoại bạc trắng
Phơi cùng mưa nắng gió đồi nương.
Đôi vai gầy trên mảnh đất quê hương
Gánh nỗi nhọc nhằn đi cùng năm tháng
Dưới lũy tre làng những ngày giặc giã
Ngoại đón các cháu về
Ríu rít hồn nhiên tuổi nhỏ ngô nghê
Sống với ngoại sơ tán ngày bom đạn.
Những đêm đông se trời giá lạnh
Chiếu chăn chẳng đủ các cháu nằm
Lũ trẻ nhỏ kéo rơm cây làm ổ
Tranh nhau lùi sắn, nướng ngô.
Trong góc bếp dùng phên dựng tạm
Hả hê cùng khúc khích cười…
Ba đi bộ đội em còn nhỏ dại
Không nhớ mặt cha biền biệt tháng ngày
Mẹ công tác ngành y vất vả
Lo toan tần tảo lên ngược về xuôi...
Rồi một hôm cha về đầu ngõ.
Chia kẹo, chia quà cho từng em nhỏ
Chạy vội về khoe ngoại ra xem:
- Anh bộ đội cho kẹo, gọi cháu là con!
Ngoại bỏm bẻm nhai trầu chửi đổng:
Thằng bố mày, sao gọi bố là anh!
Ba chị em con sống với ngoại bên lũy tre xanh
Dưới tán cọ xòe, đồi ngô, nương sắn.
Những thú vui trẻ nhỏ rồng rắn,
Trồng nụ, trồng hoa, đánh chắt, đánh khăng.
Lê la trên lưng đồi mót sắn,
Sang sườn bên hái ổi hái sim.
Thời chiến tranh tập bện mũ rơm
Xuống đồng, bắt sâu, nhặt cỏ, be bờ bắt cá
Vào thung hái củi, cắt tế, cắt tranh
Xa xôi sao, thời thơ ấu sau lưng...
Ngày thống nhất con trở về Nam
Quê nội Quy Nhơn hàng dừa soi bóng
Xanh mầu trời, xanh biển cả mênh mông
Quê hương cha thân thiết vô cùng.
Dù chúng con tạm xa quê ngoại
Xa quê hương xa thời thơ dại
Vẫn nhớ về xóm nhỏ thân thương
Có tán cọ xanh rợp mát con đường
Nhớ giếng Đông, rặng tre Rừng Cấm
Thôn Thọ Mại khói lam chiều đẹp lắm!
Thanh Đình ơi, thương lắm chiếc nôi xưa
Áng mây chiều viết tiếp những vần thơ.
Xuân Kỷ Mão 1999

Về quê nội
Khánh thành nhà thờ Tổ PHẠM TỘC 
Con về thăm vườn dừa quê nội 
Những năm sau giải phóng quê nhà
Giặc bắn phá chỉ còn trơ trụi gốc 
Giếng nước trong kỷ vật thuở xưa xa
Ông Nội đã đi theo tổ tiên 
Người khuất núi khi cha đi tập kết 
Những đứa con Bình Định nói giọng Bắc 
Lũ lượt kéo về nhận cô bác bà con… 
Bà Nội thương các cháu chải tóc soi gương 
Ngắm những gương mặt trẻ thơ bé bỏng 
Cháu của nội từ Hà Nội xa lắm 
Tay bắt mặt mừng Nội sẽ sống lâu hơn.
Nội kể chuyện cha trốn theo bộ đội lên non
Vào bộ đội đánh Tây đuổi giặc 
Đêm cha đi, trời mưa phùn gió bấc 
Nội thắt lòng thương “thằng út” đi xa.
Hai mươi mốt năm thống nhất quê nhà
Những bước chân của đời binh nghiệp
Trở về với ba lô, mái đầu điểm bạc 
Đàn cháu, con yêu dấu sum vầy.
Cha đã đặt tên cho những gốc dừa
Những cây non trồng trên nền đất cũ
Để bây giờ hàng dừa cao lừng lững
Ngót bốn mươi năm ngả xuống xây nhà.
Bên giếng nước kỷ niệm của ông cha
Nhà Thờ Tổ đã khánh thành tươm tất
Họ Phạm tộc đời đời bền vững
Nơi thiêng liêng con cháu đi về.
04/7/2011 

Hà Nội ngày về 

Ngày mai tôi lại đứng trên cầu 
Nhìn về một vùng trắng nước 
Bãi giữa trở nên thân thuộc 
Bãi ngô bãi mía xanh xanh 

Dốc Yên Phụ hiu hiu giọt nắng hanh 
Mái nhà nhỏ khuất sau tàng cây lá 
Tôi đến thăm cô người dạy tôi biết chữ 
Biết ghép vần, ghép suy nghĩ thành thơ 

Tôi lang thang, bước những bước vẩn vơ 
Hàng Ngang, Hàng Đào phố đông người lạ 
Có một điều không bao giờ mới cả 
Ông lão truyền thần ngoại tám chục tuổi xuân 

Tôi trở về nhà hai hai Hàng Ngang 
Thăm cô giáo thuở nhi đồng thời chiến 
Mẹ giao con cho cô nuôi dạy khôn lớn 
Xa mẹ ngày ngày, cô bảo mẫu thương yêu. 

Lá vẫn xanh, chiều vẫn tím chiều 
Ngày hợp phố chẳng làm sao nhớ hết 
Hàng Bông Thợ Nhuộm, Cửa Nam ngày Tết 
Tiếng leng keng xe điện tránh ngã năm 

Tôi về qua Nam Bộ, công viên 
Gió Đồng Lầm, thân quen H By mu 
Ao rau muống đã thành nhà phố 
Dốc tàu vào ga, xôn xao Ngõ Chợ... 

Tôi lạc vào cõi nhớ, cõi thương 
Hà Nội ơi, trên khắp phố phường 
Tưởng mình còn là trẻ nhỏ 
Vui đùa cùng nghê đá công viên. 

Hà Nội vào thu nắng ấm lung linh 
Hai tháng chín ngọn cờ bay độc lập
Đoàn diễu binh dòng người về tấp nập 
Tòa sen Người nở nụ cười.

9/9/2005.
Chiều ba mươi Tết 
Tiếng bước chân trong gió 
Về trong chiều ba mươi
Nhang vẽ vòng nhung nhớ 
Thỉnh ba - mẹ dùng cơm?
Con nắm chặt bàn tay 
Sợ lòng mình bật khóc
Trong giây phút thiêng liêng 
Buổi chiều ba mươi Tết.

Khúc 2: Khát vọng

Biển không bình yên
Tiếc thương từ cơn bão CHANCHU
Lại một lần thêm khắc khoải ê chề 
Mẹ đớn đau nhìn con dâu khăn trắng 
Những đứa cháu mất cha chưa biết niềm cay đắng 
Canh cánh ngày cha ra biển không về.

Biển bao la như bạn chân tình 
Vẫn nâng niu cùng ngàn xanh sóng vỗ 
Những con thuyền xa khơi về bến đỗ 
Khoang cá đầy cho cuộc sống sinh sôi

Bàn chân trên cát in trọn kiếp người 
Dân vạn chài đã quen mùi sóng gió 
Đời ông cha, đời con vần vũ 
Ơn biển nhiều dân tôn tạo Nghinh Ông 

Thế gian ơi, nước mắt có đủ không 
Hòa nước biển thành nỗi đau nhân loại
Tràng hoa dâng cha biển triều đi mãi 
Gửi đến những hương hồn đến vô tận thương đau.
23/5/2006

Chung nhịp đập biển khơi 

Đêm giông 
Biển rùng mình trăn trở 
Cửa biển đón em
Bằng con sóng vỗ
Tim em chung nhịp đập biển khơi !
Sóng chơi vơi
Tim em càng rạo rực 
Biển ngủ - em thức 
Mà chung hơi thở mênh mông.
Biển mặn đắng
Nước mắt đằm môi
Biển trong mắt em 
Long lanh thăm thẳm..
Dào dạt 
Dập dềnh
Kìm nén 
Con sóng như ngựa không cương 
Bạc đầu chồm lên tan biến 
Vần vũ nhiều sóng mỏi mệt tan ra...
26/12/2007

Bờ ao 
Gió khua nước ở bờ ao
Đám bèo tấm 
Xô nhau vào đứng yên
Con chuồn ớt ngẩn ngơ nhìn
Rung bông súng tím 
Ưỡn mình 
bay lên.
Gió thu 
nhẹ những cánh chim
Trời xanh 
gieo xuống một miền trong xanh
Niềm vui chợt đến mong manh
Níu bàn chân, 
gió ngoài mành 
lắng nghe.
18/7/2008

Sóng thần (1)
Gửi vào biển khơi niềm tin mãnh liệt
Tôi vẫn hằng yêu tha thiết
Mênh mông và lòng biển sâu
Con sóng bạc đầu
Oằn đau trăn trở
Buồm vẫn giong khơi xa ...
Có một ngày lòng biển tan vỡ
Trên hành tinh vọng nỗi xót xa 
Hàng vạn con người ra đđột ngột
Sóng dựng gầm tung thác nước
Biển nuốt trọn vòm ngày
Ngôi làng ấy bao nhiêu con người
Giờ vắng lạnh, hoang tàn, đau đớn
Mảnh tin xa về - người con mất lối
Cha mẹ đâu, anh em làng xóm đâu…
Tôi muốn thét lên thấu lòng biển rộng
Giá đừng có trái ngang 
Trong cuộc sống nhân gian
Đừng có lòng sâu biển cả mênh mang
Đừng có sóng thần chồm lên dữ dội…
Sài Gòn, 12/01/2005 
(*) ngày 25/12/2004 là ngày mừng chúa giáng sinh thì ngày 26/12/2004 tai nạn sóng thần xảy ra ở Nam Á và Đông Nam Á.

Sau cơn bão

Ơi biển bạc! xin hãy ngừng nổi sóng 
Vỗ về như cánh võng mẹ ru 
Tình bằng hữu theo từ thuở ấu thơ 
Giờ nằm xuống vẫn cùng nhau kề cận 

Dòng xoáy nào đưa nhau vào vô tận 
Ở đó đầy một cõi vắng thinh không 
Người ra đi chưa thỏa nguyện trong lòng 
Xin người hãy bình an nơi chín suối 

Còn đau thương cho người ở lại 
Mất mát này gánh nặng dẫu oằn vai 
Lấy gì để xoa dịu hết đêm dài ...
Cuộc mưu sinh dễ gì ngày nắng cháy
Khúc ruột miền Trung lắng xao động
Biển quê mình dang rộng vòng tay 
Biển bạc giát nắng ấm chiều nay
Bờ cát trắng in bàn chân thầm lặng.
01/10/2006

Thăm mộ Hàn Mặc Tử 
Em đã đến thăm anh
Một chiều thu dịu mát
Anh nằm nghe biển hát
Sóng vỗ về âm vang.
Phía xa những cánh buồm
Nối đuôi về bến đậu
Bãi trứng là điểm tựa
Sóng len vào khỏa chân.
Đến bên anh thật gần
Nghe thơ anh đau nhói
Sương chiều buông như khói
Thấm ướt cả hồn thơ.
Nơi anh nằm bây giờ
Cao dần con dốc đứng
Sỏi dưới chân thì cứng
Cỏ đan mềm lối đi.
Người thì đã ra đi 
Trăng thì luôn ẩn hiện
Vì sợ trăng phiền muộn
Gió thì thầm đọc thơ.
Thôn Vĩ Dạ năm xưa
Hàng cau xanh mướt lá
Áo em tôi trắng quá
Lỡ bước khách đường xa.
Quy Nhơn là quê hương 
Người thảnh thơi yên nghỉ
Đêm nằm nghe sóng biển 
Thao thức mùa trăng lên.
Qui Nhơn, 8/2000

Bốn mùa 
Chào cơn gió mùa đông
Mang giá rét lạnh lùng
Ngọn lửa truyền hơi ấm
Nhen lên những ước mong.
Tạm biệt gió mùa đông
Nắng ấm mùa xuân đến
Trời xanh như đã hẹn 
Hoa nhú ở đầu cành.
Mùa đi qua đồng xanh
Gọi lúa về bát ngát
Hương đồng thơm ngào ngạt
Những mùa màng ấm no.
Mùa hạ tuổi học trò
Hoa phượng rơi khắp lối
Tà áo em phấp phới
Níu ngày rời xa trường.
Ơi cuộc sống mến thương!
Đi cùng năm cùng tháng
Rồi mùa thu lại đến
Lá giăng đầy lối đi.
Kỷ niệm nào chia xa
Lửa hóa thành tro bụi
Than hóa thành nguồn cội
Đất nuôi mầm lên xanh.
20-01-2003.

Gửi người thiếu phụ 

Có một thời áo lính phong sương 
Nên tôi hiểu cuộc đời người chiến sĩ 
Các anh lên đường nụ cười bình dị 
Khoác ba lô ra trận nhẹ nhàng ... 

Mấy chục năm giã từ chiến trường 
Anh vẫn trẻ và nụ cười rạng rỡ 
Trước ngực anh rực màu cờ đỏ 
Phút oai hùng âm vang tận mai sau 

Anh về trong nhang khói nhiệm màu 
Người thiếu phụ lần tìm trong dĩ vãng 
Kỷ niệm của tình yêu một thời thầm lặng 
Là đứa con trước ngưỡng cửa vào đời 

Như bao người ra đi không trở về 
Anh phù hộ và linh thiêng che chở
Thời thanh xuân chị chưa một lần than thở  
Chăm sóc con trai khôn lớn trưởng thành 

Gần bốn chục năm khoảnh khắc qua nhanh
Thời khắc điểm tiếng chuông chùa vừa dứt 
Phủ hoàng hôn một mảng màu thao thức 
Thiếu phụ ủ mình trong nỗi cô đơn.
4/6/2008

Gửi đồng đội 

Tôi đọc thơ anh giữa Sài gòn 
Nơi trước kia đồng đội tôi ngã xuống 
Những hình hài thương mến 
Đâu đây dưới đáy dòng sông xanh 

Sư 316 chốt ở phía giáp ranh 
Bên kia Sài Gòn nửa đêm về sáng 
Chưa kịp vui khi lửa lên đầu súng 
Hoa lửa chiến tranh trước ngõ Sài Gòn. 

Tôi đọc thơ anh có tiếng nói cười 
Tiếng dân tộc vang lên mừng chiến thắng 
Có chút gì nghèn nghẹn cay đắng 
Sao trái đất này lại chịu những đớn đau. 

Sài Gòn sáng nay nắng đã đượm màu 
Mùa khô nào cũng xanh tươi hoa lá 
Gió hát tầng cao nhịp sống hối hả 
Sừng sững vùng trời nhà mới mọc lên

Tôi đọc thơ anh cho đồng đội tôi nghe 
Âm vang  tiếng cười, tiếng khóc 
Thế kỷ sang trang lật từng trang ước 
Kỉ niệm nào cũng thấm đẫm yêu thương.
19/12/2005

Ủ LỬA
Tấm chân tình thẳm sâu thầm nhắc 
Chuyện con tim có trăm ngả bể dâu
Con cúi thương đau ủ lửa đỏ đầu
Âm ỉ cháy giữ lửa hồng ngày tháng.

Trái tim đau thương, nồng nàn rực sáng
Nghiêng về đâu chim báo bão gọi nhau
Ta sống cho ta cạn nỗi u sầu 
Mầm chán nản tiêu hoang ngày bão lớn.
2008

Xương rồng

Cháy lên nỗi khát khao 
Dấu trong màu hoa đỏ 
Xương rồng xanh một thuở 
Gửi gắm vào yêu thương 

Để màu xanh quê hương 
Choàng lên mình mãnh liệt 
Kìa chùm gai tha thiết 
Dẻo dai như kim châm

Kìa chiếc lá ra mầm 
Xinh như bàn tay nhỏ 
Bẽn lẽn trong cơn gió 
Ánh lên màu non tơ 

Loài cây trên cát trắng 
Vững vàng trong thế đứng 
Dù mưa nắng bão giông
Vẫn chẳng hề phai sắc

Đi khắp những vùng đồi
Đi ra ngoài biên ải 
Bờ biển xa xanh mãi 
Nơi nào cũng có em.

Niệm khúc xưa 
Đã lâu rồi em học cách lãng quên
Nhưng chẳng thể bởi thủy triều dâng sóng
Con nước vô tình ì oạp bến vắng
Nơi anh đến và đi chiều xưa.
Đã lâu rồi, khi trời nặng hạt mưa
Giọt nước lăn trên tóc em bối rối
Bờ vai lạnh thoáng một thời nông nổi
Mà ấm lòng giữa trời đất mênh mông
Biết rằng anh vẫn dõi mắt ngóng trông
Nghe trong lòng xôn xao miền nhớ 
Niệm khúc xưa mùa ngất ngây lời ngỏ
Nắng mưa có lấp đầy lãng quên.
 06/11/2012

Về Hạ Long   
Cơn bão vừa đi qua
Không gian như chùng lại
Kia hàng cây đứng đợi
Du khách về Hạ Long.
Em đã đến vịnh Rồng
Chứa bao điều bí ẩn
Đảo sắp như mâm oản
Mọc giữa biển lô nhô
Sóng xôn xao vỗ bờ
Lời thì thầm muôn thuở
Núi nằm nghe sóng vỗ
Biển gối đầu lên non.
Những khi mùa trăng lên
Thuyền về đầy ắp cá
Những cầu tàu hối hả
Cho chuyến hàng ngược xuôi.
Anh có về Hạ Long
Nghe chuyện nàng tiên cá
Về những điều kỳ lạ
Dấu tích xưa Bạch Đằng.
Bên kia hang Dấu Gỗ
Bên này động Thiên Cung
Quà thiên nhiên kiệt tác.
Kỳ diệu đến vô cùng.
Lênh đênh trên biển xanh
Qua cặp Hòn Gà Chọi
Thuyền lao nhanh về lộng
Vào kỳ tích Hoa Cương.
Như lạc vào thiên đường
Giữa thanh thiên bạch nhật.
Kỳ diệu và thơ mộng
Bí ẩn thuở sơ khai.
Em đã về Hạ Long
Nghe chuyện tình của Biển
Nàng Âu Cơ kiều diễm
Yêu chàng Lạc Long Quân
Mối tình nồng say đắm
Giữ trọn chữ thủy chung
Để ngàn năm gắn bó
Thành nòi giống Vua Hùng
Anh có về Hạ Long
Gửi chút tình với Biển
Vịnh êm đềm xao xuyến
Giữa biển trời mênh mông.
Viết tại Hạ Long, 5/6/1996.

Chiều
Cánh nhạn đã mờ về phía núi
Chiều không còn theo bóng ngả về sông
Mây không còn là ngũ sắc, mây hồng
Chỉ còn ta và hoàng hôn huyết dụ 

Bờ vai gầy khoác lên màu nhung nhớ 
Khi ta về với khoảng lặng trong ta 
Ước mơ ngoan còn ủ ấm ngọc ngà 
Lời không nói mà âm vang vách núi
Hoàng hôn ngập lối 
Khoảnh khắc ấm lòng 
Tiếng vọng của muôn ngàn đêm trước 
Hay của vô cùng tạo hoá mênh mông.
6/2006

Bạn tâm giao
Đi nửa cuộc đời mới tìm bạn tâm giao
Ngày tháng mới, biết phải là hạnh phúc
Cuộc sống là gì mà con người bất lực
Với chính mình với khao khát con tim
Tháng Mười không rực đỏ hoa tim
Hồn rạo rực bóc thêm tờ lịch cũ
Chao nghiêng đời gió heo may về ngủ
Nắng tháng Mười, ủ ấm cả mùa đông.
10/10/2007

Tố nữ mời trầu
Ba nàng tố nữ mời trầu
Đêm thơ vui hội ngõ hầu khách thơ
Quán thơ lục bát đón đưa
Người đi kẻ ở mành thưa liếc nhìn
Níu chân cơn gió vô tình
Câu thơ người đã gieo bình minh mơ
Bao nhiêu viễn cảnh trong thơ
Đêm nay biết có người chờ... hay không
Trầu têm gói hết mặn nồng
Mời nhau một miếng ấm lòng... ai ơi!

Nguyên Tiêu - Bến Nhà Rồng 2012

Dịu dàng 
Tặng ZCKL Kim Thoa

Ấm đôi bàn tay 
Dịu dàng con gái 
Em ngồi sau tôi
Mình như nhỏ lại 

Sài Gòn ngày mưa 
Tóc em sương đọng 
Mắt em mơ màng 
Môi em ngọt mọng 

Hỡi người em thương 
Ngày mai trở lại 
Sài Gòn vấn vương 
Bàn chân con gái

Miệng xinh mỉm cười 
Tươi như hoa huệ
Trời cao xanh thế 
Thu vào mắt trong.


Tạ lỗi

Lần về nào anh cũng trách
Chẳng ở lại chơi - ăn bữa cơm cà 
Mảnh vườn nhỏ hoa cau chưa kịp rụng 
Nải chuối già giấm mãi vẫn còn xanh ... 

Quê mình nghèo mẹ vất vả quanh năm
Lặn lội dải bìa làng ruộng lúa 
Thiếu đất thừa rừng, bạt ngàn sương gió 
Mái nhà xiêu chưa thay mái che mưa 

Rét run người liếp lá rách lưa thưa 
Em không khóc trước muôn vàn khó khăn trước mắt 
Trở lại quê mình, tình yêu chân thật 
Cứ nặng lòng canh cánh suốt bao năm 

Các con lớn lên thân tự lập thân 
Sống quê người tìm đường học hỏi 
Chúng nó yêu nhau không có tội 
Chấp nhận yêu thương đùm bọc suốt đời

Em báo tin vui 
Ngày cháu thành gia thất 
Thế mà anh chẳng vào nhận mặt 
Đừng giận - đừng than - đừng trách móc anh ơi! 
Chín bỏ làm mười 
mở đường 
cho con trở về tạ lỗi.


Chúng có hiếu nhưng trẻ người nông nổi 
Khi thành cha mẹ, sẽ hiểu được mẹ cha
Bởi quê nghèo các con phải gian khổ bôn ba 
Hãy cầu cho cuộc sống con đỡ phần vất vả 

Ai cũng một lần trong đời vấp ngã 
Cái ngã sau không giống trước bao giờ…

Đợi mưa

Tiếng ve ngoài hiên nắng 
Khản cổ giữa trưa hè 
Phải trời già đi vắng 
Quên vẩy ngọn bút tre. 

Ngày xưa ông Trạng nhỏ 
Thương dân làng thiếu cơm 
Ruộng đồng hoang nứt nẻ 
Hạn hán dài thê lương 

Biết mang tội tày đình 
Nếu làm mưa sẽ chết 
Hoàng tử của Đông Hải 
Gieo mưa cho trời biếc 

Mưa ơi hãy quay về 
Giọt nồng nàn tinh khiết 
Thấm mát dịu trưa hè 
Tha thiết nhịp mưa gieo.


Giấc mơ em 


Gió núi gọi em về say giấc ngủ 
Gót chân son mỏi mệt bến bình yên 
Em mơ chi mà chúm chím cười duyên 
Chắc mơ tưởng có ngày nào xuống phố. 

Nắng Hà Nội ngẩn ngơ chiều thu nhớ 
Dằng dặc miền trung hoa đất dịu dàng 
Anh đi suốt chiều dài đất nước 
Vẫn mang theo sắc tím mênh mang. 

Hoa Dã Quỳ
Mưa, 
Dã Quì ngơ ngác 
Nắng, 
Dã Quì ngoái cổ nhìn theo. 
Chiều hoang - đổ nắng 
Dốc mơ hoang vắng 
người thơ 
mơ...
Dã Quì ngu ngơ - mặt trời xế bóng 
Thời gian thầm lặng 
Giăng mắc tơ trời 
Mây phủ mặt người 
Trời hoang hoải gió 
Chim về xây tổ... đoàn viên
Ngỡ ngàng 
Mặt trời trầm tư đi về phía hoàng hôn 
Dã quì vội vàng 
Gục xuống 
Ánh vàng nhân đôi sắc nắng 
Giây phút giao hoan
Giọt nắng cuối cùng... Rơi!
 Anh thương dã quì ủ rũ
Vít bông bẻ ngược về phía mặt trời.

Ngày anh trở về 
(Kính viếng liệt sĩ Hoàng Nhữ)
Bầu nhiệt huyết trào lên thôi thúc 
Phía anh đi cờ sao đỏ rực 
Tiếng đoàn quân rầm rập lên đường.
Để lại sau lưng mảnh đất quê hương…
Chiến tranh trở thành quá khứ 
Những cuộc kiếm tìm đồng đội cũ 
Khắc khoải mong chờ tiếng vọng hồi âm
Mẹ vẫn ngồi cầu trong tiếng chuông ngân.
Gởi lại chiến trường tuổi thanh xuân
Hào khí anh hùng trở thành lẽ sống
Ấp ủ trong lòng bao niềm khát vọng
Đất nước hòa bình hạnh phúc ấm no.
Khi ta yêu cuộc sống quanh ta
Những cái chết trở thành bất tử 
Anh trở về nghĩa trang yên nghỉ
Giữa vòng tay hơi ấm bạn bè.
6/2002

Khoảng lặng giữa đời
Anh lục tìm những kỷ niệm xa xưa 
Đến vô tình chạm nỗi đau thầm kín 
Ngoảnh mặt đi nước mắt không hò hẹn 
Biết mình còn yêu lắm đến xót xa
 .
Anh bước vào đời em như chủ vắng nhà 
Lật ngày tháng – sau bước chân dong ruổi
Em hoảng loạn như mình đang có lỗi 
Giữa hoang tàn kẻ chạy trốn yêu thương 
 .
Mùa trăng non không soi rõ mặt đường 
Vũng nước trắng lựa chiều đi nẻo khác 
Sông Sài Gòn gió ùa về bát ngát 
Khoảng trời riêng ngụp lặn giữa mộng đời.
 .
Bấy nhiêu thôi, vẫn chỉ là em thôi 
Vầng trán rộng và mắt đen sâu thẳm 
Vết chân chim vừa hằn lên mê đắm 
Em mang về kho báu giữa ngày xanh.

Làng quê yêu dấu 
(Anh Hoàng Tiến Bộ trong BTC Hội làng)
Vầng trăng sáng chỉ làng quê mới tỏ 
Tối lửa tắt đèn tình nghĩa thâm sâu 
Bầu bạn cũ giờ ở nơi đâu
Chắc giờ đang mải theo sự nghiệp
Phút lưu luyến 
Cuộc chia ly, 
Giã biệt…
Níu chân người xao xuyến trước bờ tre 
Nơi cổng làng buổi mai sớm, chiều về 
Tiếng mõ khua đàn trâu về đủng đỉnh
Mái đình rêu phong hội làng bừng tỉnh 
Rước thánh hiền trong cõi thiêng liêng 
Nhanh nhanh chân ngày 16 tháng giêng (*)
Làng mở hội cùng nhau về bái Tổ.
Mùa Xuân 2005
* Ngày 16 tháng giêng 2005 Làng cổ Gia Ninh được UBND tỉnh Phú Thọ về tổ chức rước Thánh theo  nghi lễ tổ Hùng Vương.

Lời thì thầm 
Tặng T.N.Hương
Em đi đâu em về đâu
Bàn chân em bước nhịp cầu đón đưa
Người em yêu dấu trong mơ
Dẫu qua gian khổ vẫn chờ đợi nhau.
Xưa kia ai mượn lá trầu
Cho xuân thắm sắc, cho trầu đỏ môi
Tương tư là bệnh của trời
Thương em từ tiếng nói cười ngây thơ.
Tiếng tơ vương, tiếng gió đưa 
Gần nhau mà tưởng như vừa xa nhau
Lặng im em lặng rất lâu
Tưởng như tiếng trái tim trao tâm hồn.
Tương lai nhuộm sợi chỉ hồng
Cho đôi loan phượng lượn tròn quanh đây
Ngại ngùng tay chẳng chạm tay 
Mà đôi má đã hây hây ửng hồng.
12/2004

Hạnh phúc ở quanh ta
Loài hoa cho hương sắc 
Chim trời cho tiếng trong 
Mây đan những sắc hồng 
Từ sợi vàng tia nắng 

Tình yêu như ánh sáng 
Bình minh phía hừng đông
Mỗi ngày một niềm mong
Vo thật tròn năm tháng 

Hạnh phúc khi được sống 
Giữa bè bạn thân yêu 
Anh cứ cho thật nhiều 
Cứ bâng khuâng ngóng đợi

Mùa vui rồi sẽ tới
Yêu thương ở quanh đây
Xòe bàn tay - nắm tay 
Dạt dào niềm hạnh phúc.

Đà Lạt phiêu du
Đà Lạt ơi, ta vừa ghé thăm 
Đồi Cù chẳng còn nơi bay nhảy
Xuân Hương hồ bóng mây in đáy 
Tóc liễu mơ màng nương gió đong đưa

Lãng đãng chiều khăn voan phủ rừng thưa 
Lâu đài khuất sau vòm cây lơ đãng
Tiếng vó ngựa âm vang trong dĩ vãng
Người về đâu xe thổ mộ đang chờ

Người cùng ta đếm bậc thác Cam Ly
Làm người mẫu ta cầm cương dắt ngựa
Thuở hồn nhiên, về miền đất hứa
Để vĩnh viễn tiễn người bỏ ta đi

Nơi suối vàng khỏa động nước vu vi
Lời thủ thỉ gửi vào trong sóng nước
Ngàn năm sau lời thề mộng ước 
Cõi phiêu diêu hai mộ ngự đồi thông.

Câu hát tháng giêng|

Tháng giêng đi trẩy Hội Lim 
Nhớ câu Quan họ Bắc Ninh thì về 
Cửa nam lối cũ chân đê 
Chiếc cầu nhỏ, thảm lối quê sỏi vàng
Vườn hồng chúm chím mơ màng 
Cửa đông cũng đã đón nàng về chơi 
Tiếng còi tàu đến chơi vơi 
Lại nghe tiếng hát trao lời cho nhau
Em mang tiếng hát sông Cầu 
Thành xưa cổ kính nhuộm màu thời gian 
Cây đa, quán dốc, đò ngang ... 
Cửa tây lữ khách tiễn nàng qua sông 
Xưa kia trao lúm má hồng 
Để xuân cứ thắm nỗi lòng của ai 
Chẳng đừng tiếng hát thiên thai 
Quẳng đôi quang gánh thuyền ai cặp bờ
Thôi đành “con nhện giăng tơ” 
“Kẻ Nam người Bắc” có chờ đợi không?
2005
* Lời bài hát “giã bạn”


Tháng ba 


Đã lâu rồi không gặp rét nàng Bân
Bàn tay cóng bà ngồi hơ bếp lửa 
Tháng Ba về nhớ mùa hoa gạo nở 
Rét ngọt cuối mùa rồi cũng qua mau
Con đê cỏ ngày thơ ấu 
đất nâu
Đám trẻ lau nhau bới tìm hang dế, 
Nơi chúng mình thả diều đón gió 
Chơi đá gà, 
đuổi bắt, 
đánh khăng ...
Tháng Ba rồi em vẫn nhớ anh!
Hoa xoan tím giữa hoàng hôn ngan ngát.


Thu xưa - Thu nay

Ném chiếc lá xanh lên trời 
Tận hưởng mơn man của gió
Gió mùa thu qua cửa sổ 
Ngây thơ như mắt em 
Thu xưa là Thu của mẹ 
Miệt mài kim đan áo len
Kịp tiễn cha vào mặt trận 
Bên mình hơi ấm thân quen
Thu nay dạo trên đường phố  
Hây hây đôi má ửng hồng 
Gót hồng lướt trên thảm cỏ 
Xôn xao giọt nắng mênh mông 
Em đón Thu trong hoàng hôn  
Hồn nhiên nâng chùm hoa đỏ
Mắt cười hồn nhiên rạng rỡ 
Dường như ôm cả trời thu.

Thương về một miền quê
Quê hương ơi, một ngày trở lại
Có bá già mòn mỏi ngóng trông
Mười tám năm khắc khoải chờ mong
Mười tám năm sao dời vật đổi.
Những mảnh đời cần cù sớm tối
Mà sao còn khổ quá Bầm ơi!
Vẫn bắp, vẫn khoai một ngày hai bữa
Đất bạc màu, cây lúa nghẹn trổ bông.
Dư sức người, thiếu đất cánh đồng
Đồi sỏi đá giữ chân người ở lại
Trẻ lớn lên gánh đất, làm thuê nhẫn nại
Vẫn thiếu ăn, thiếu mặc xót xa.
Bao nhiêu năm rồi có lỗi với quê nhà
Ngày trở lại biết bao điều thôi thúc
Bá già chín mươi đã mờ đôi mắt
Vẫn xuống đồng hái nắm rau non.
Đạm bạc qua ngày đôi tay héo mòn
Vẫn mong có ngày đổi dời số phận
Cậu thay cha, anh chị em là bạn
Thuở thiếu thời đùm bọc có nhau
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
Lỡ đau ốm rồi chẳng đủ thuốc thang
Đành cam phận may nhờ rủi chịu
Bệnh viện xa hoa chẳng dám mơ màng.
Ngày 26/12/2002
Tin nhắn chiều 


Anh vừa qua Hồ Tây 
Nơi chúng mình... thuở trước 
Sen mùa này xanh mướt 
E ấp nụ tươi hồng 

Chẳng thể gửi vào trong 
Cho em hương dào dạt 
Anh bấm máy ghi nhanh 
Gửi cánh sen ngan ngát 

Hoa sen thật kiêu kỳ 
Sinh ra từ bùn đất 
Vươn lên khỏi mặt nước 
Ngắm đất trời mênh mông 

Từ ngàn năm vạn năm 
Từ Thăng Long nghìn tuổi 
Người đi xa vời đợi 
Nhớ sen hồng thủy chung. 

13/6/2011 


Nắng 

Nắng bâng khuâng vì mây
Mây bâng khuâng vì gió 
Gió bâng khuâng nhịp thở 
Ngày dồn dập yêu thương ...
Ngày nắng lên soi gương 
Tròn xoe mặt trời đỏ 
Cháy lên như vầng lửa 
Sưởi ấm áp tâm hồn 
Nắng theo chị ra đồng 
Nắng theo em đến lớp 
Nắng trưa như mật ngọt
Cho ong về tìm hoa 
Yêu ánh nắng chói lòa 
Cho mắt nhìn bối rối 
Khoảng bình yên chờ đợi 
Cháy lên nỗi nhớ nhung.
Nắng cứ hóa mênh mông 
Chan hòa cùng trời biếc 
Trái tim nồng tha thiết 
Dịu dàng đôi bàn tay... 

Viên kim cương

Đem đau đớn giũa linh hồn rực sáng 
Hiến thân mình cho vũ trụ hồi sinh 
Thai nghén trăm năm thân phận mà thành 
Chai sạn ấy đã lên màu sáng loá 

Vòng nguyệt quế em về trong đôi lứa 
Kẻ tác thành nâng niu giữ trái tim 
Viên đá nhỏ như một kiếp hồi sinh 
Thành vật quí thiêng liêng trong hạnh phúc

Cũng là đá mà trăm ngàn vi biến
Cũng vào sinh ra tử luân hồi 
Mảnh văng ra vũ trụ sao rơi
Mảnh lẫn vào trong lòng đất mẹ.


5/10/2005

Hái Lộc Xuân 
Nắng vương lên cây sợi tơ vàng 
Gieo bao khát vọng lúc Xuân sang 
Đêm nay giao thừa đi hái lộc 
Hái những ước mơ, những mộng vàng 
Kìa xuân mơn mởn trên cành biếc
Một chiếc lộc non nhú tinh khôi
Ước cho một năm tràn hy vọng 
Mùa màng sung túc, nhà nhà vui
Hái Lộc ngày xuân, đi du xuân 
Muôn hoa đua sắc – nắng trong ngần 
Thênh thang đường mới vui chảy hội 
Thành phố khoe sắc với nàng Xuân.
31/1/2008

Nắng qua vòm lá
Bàn chân khẽ trên thềm lá rụng 
Sợ làm đau khoảng lặng linh hồn 
Người yên ngủ rừng cây trằn trọc
Lá đan xen nắng xao động tiếng chim
Gốc cây nào người lính lặng im 
Chờ giặc đến giở bài thơ chép được 
Anh khe khẽ hát bài ca vừa thuộc 
“Bác đang cùng chúng cháu hành quân”
Tiếng bom rơi, đạn réo rất gần 
Đêm báng súng chờ trăng lên đuổi giặc 
Nghe thiêng liêng trái tim thổn thức 
Tiếng quê hương tha thiết ngàn lần
Khoảnh khắc nào còn đọng giữa nhân gian 
Người lính trẻ ngã xuống sau loạt đạn
Trong thế tiến công kiên cường, quả cảm
Mảnh đất anh nằm đất mẹ hồi sinh.
Tháng ba, chiến trường xưa – mùa khô
Lòng lâng lâng một tình yêu khôn tả
Giữa bạt ngàn xanh, nắng qua vòm lá
Đôi mắt anh lặng lẽ vời trông…
Củ Chi, ngày 25/3/2012

Chỉ có thế thôi
Đêm Việt Trì tiếng mưa rơi,
Trời giá lạnh, quán vắng người
Tiếng xe xa dần con dốc
Nước vô tình mãi chảy xuôi.
Bâng khuâng tiếng em thánh thót
Ta nghe thấu trái tim rơi,
Bôn ba thăng trầm em hỡi!
Chân thành góp gió nên lời.
Phận em dâu hiền gái đảm
Thay chồng gánh vác việc nhà
Khéo lo chu toàn trên dưới
Dù em là gái kiêu sa.
Ngày xưa em là con một
Bàn tay trắng ngọc trắng ngà
Mẹ yêu dành phần làm hết
Dù cha khuất núi đi xa.
Từ ngày em về nhà chồng!
Quên mình phận con côi cút,
Qua thời phận gái hồng nhan
Chìm nổi dòng đời xuôi ngược.
Từ tâm như người chị lớn.
Tấm lòng  nhân hậu bao dung.
Bàn tay dịu dàng êm ái,
Suốt đời chia sẻ nỗi lòng!…
Việt Trì, ngày 27/12/2002

Hồ Than Thở 
Hồ Than Thở, thở than muôn kiếp
Nước mắt dồn thành vũng nước thẳm sâu 
Ai muốn biết hồ có tự bao lâu
Xin cứ đến, cứ lặng thinh nghe ngóng
Đêm tương tư, đêm sầu mang đồng vọng 
Chút lực tàn cố níu kéo tình xưa
Kẻ bờ Nam, bờ Bắc đong đưa 
Tưởng chỉ tấc gang, một tầm tay với 
Sao xa quá, người ra đi rất vội
Có khi nào quay trở lại chốn xưa 
Hai cây thông bên vực thẳm ngóng chờ
Làm điểm tự cho người ghi dấu ấn.
Và giờ đây, bao lượt người đã đến
Đã ra đi mang theo những lời nguyền
Người cũng thế, thêm một lần chết lặng
Trước thâm trầm vuông vức cao nguyên.

Người thợ xây lăng Bác Hồ 
Tặng Hoàng Như Niên – Phú Thọ
Có một con đường ngày ngày tôi qua
Không nguôi niềm thương nhớ
Hà Nội lung linh qua từng ô cửa
Hanh hao cơn gió heo may…
Anh tôi làm thợ xây
Bàn tay hằn lên vết chai nghề nghiệp 
Thợ bậc bảy miền trung du 
Núi đồi trùng điệp 
Một chín bảy ba về Hà Nội xây lăng
Cả nước hướng về Thủ Đô
Chung sức chung lòng
Mỗi viên gạch, giọt mồ hôi thấm đất 
Từ Nam ra Bắc 
gửi tấm lòng 
thương nhớ khôn nguôi
Thắm đượm tình người
Dâng đài Sen thơm ngát
Sáng một góc trời Mùa Thu Tháng Tám
Đoàn người tấp nập vào lăng
Lễ Khánh thành trang nghiêm.
Nắng Ba Đình trong xanh lồng lộng
Việt Nam thống nhất non sông.

Ru mùa 

À ơi tiếng vọng lời ru 
Tơ trời dệt thảm mùa thu ngóng chờ 
Cánh cò lả lướt trang thơ 
Bến sông ngày ấy người chưa thấy về 

Thủy triều dâng kín chân đê 
Lục bình ngược nước trôi về nơi đâu 
À ơi... biết đáy sông sâu 
Thuyền ai neo bến thả câu giữa dòng 

Cánh cò lặn lội ven sông 
Thanh bình êm ả cánh đồng chiều nay 
Gió ru mùa đến chân mây 
Ngọt dòng sữa mẹ tháng ngày chắt chiu.

Tìm lại những gì lãng quên
Tháng Ba,
Những cột mốc thời gian
Cuốn nhật ký chiến tranh(*)
Khát khao của người ra trận
”Xin em hãy nâng niu và cảm nhận”
Lời người dặn dò trước lúc đi xa.

Trái tim thổn thức
Xao xuyến bồi hồi…
Quyển nhật ký đã bốn chục năm trời
Lưu lạc âm ỉ cháy
Mỗi trang đời, mỗi dòng sông chảy
Cuốn phăng gian khổ khôn lường
Chữ nghĩa trở thành phi thường
Chiến tranh là mất mát
Sao trái đất này lại lắm những thương đau. 
Em đã nhận xứ mệnh anh trao 
Mầm nứt nụ 
cây vươn chồi nảy lộc 
Cuốn nhật ký truyền tay người đọc
Từng trang khắc họa chiến tranh.
3/2012
(*) Biên tập nhật ký Liệt sĩ Bùi Kim Đỉnh

Giữa miền hư thực
(Nhân đọc truyện “Yêu con ma” của Nguyễn Trung Kim)

Chiều rơi trên Tây nguyên lộng gió 
Mảnh trăng non gác phía hiên nhà 
Miền hư ảo len vào nỗi nhớ 
Con suối trong hát khúc tình ca 

Em có thật? giữa miền hư ảo!
Giữa đất trời Đăk lắk ngóng trông 
Khoảng thời gian ủ men tình ái 
Khúc giao hoan vừa chớm mặn nồng 

Anh lãng tử chàng trai thành phố 
Em như chim rừng hót khúc nhạc vui 
Người gặp gỡ, bến yêu thương vần vũ 
Trăng non vừa nhú đã tan hoang...

Biết bao lần gọi nhau trong tiếng gió 
Đêm hoang vu khao khát tiếng người 
Em trở về giữa miền hư thực 
Sóng sánh tình ngây ngất thiên thai 

Lời tha thiết một lần thôi có thể 
Được làm người ở cõi trần gian 
Đóa hoa xinh giữa chốn non ngàn 
Ôm băng giá bên suối trong thầm lặng 

Họ bảo em - con ma khát vọng 
Cứ đêm đêm theo bóng hiện về 
Quyến rũ người nhát gan yếu vía
Tham sân si huyền hoặc đam mê.

Tây Nguyên hỡi, cao xanh kia hỡi
Con suối trong nghe thấu lời thề 
Tình yêu hỡi! khởi nguồn hạnh phúc 
Hãy mang em đi, thoát cõi u mê.


Trong tĩnh lặng rừng xanh lên tiếng 
Suối trong xanh róc rách nhạc tình 
Tiếng cồng chiêng đã vang rừng núi 
Lửa hồng thiêu cháy kiếp điêu linh!

Những toan tính tiêu tan cùng tro bụi
Em hân hoan vui giữa đại ngàn.
Vũ điệu Tây Nguyên nồng nàn rạo rực 
Tiếng cồng chiêng như thác đổ mưa tuôn.

18/10/2011

 

Khát vọng ánh sáng 
Tặng BS Phụng-đoàn từ thiện mổ mắt cho người mù
Mỗi ngày của em ngập tràn bóng tối
Ước mơ nhỏ nhoi nhìn rõ mặt cha 
Ước mơ thiết tha nhìn đôi mắt mẹ 
Trong yêu thương mái ấm quê nhà 
Em lớn lên trong tủi hờn thầm lặng 
Đôi mắt khát khao ánh sáng diệu kỳ 
Phận nghèo túng có đâu niềm mơ ước
Một ngày vui đôi mắt sáng bước đi
Ôi đôi mắt cửa ngõ của tâm hồn
Khát vọng ánh sáng, nỗi niềm ấp ủ  
Xưa nhìn đời bằng bóng đêm bao phủ 
Nay nhìn đời cùng nắng ấm trời cao.  
Tri ân những trái tim nhân ái
Càng yêu hơn lẽ sống niềm tin
Hạnh phúc nào bằng đôi mắt sáng
Em hân hoan đôi mắt thiên thần.   
19/5/2010

Cầu vồng
Tháng bảy mưa ngâu của chị ướt xứ người vẫn mong ngóng mưa sa 

Ba chìm bảy nổi bong bóng bập bồng oà vỡ ước mơ bé bỏng 

Nơi em cầu vồng không làm nổi màn trời để mưa cứ phá tan mong ước ngày hợp phố 

Cầu Ô Thước có phải vì thế mà chỉ kịp nối âm dương kéo dài không quá một vòng tay

Nợ tình mây bay, ước mơ và thất vọng cứ chìm mãi dưới gầm trời cho thế gian chịu đắng cay

Rồi không ai chịu bỏ cuộc dù rằng kiếp sống vạn ngày vẫn nuôi mầm hy vọng.

Mai vàng quê hương
Cơn gió cuối đông vơi đi giá rét
Chút nắng vàng sưởi ấm tình thân
Tháng chạp vương vương nỗi nhớ trong ngần
Ngày trở lại vườn mai chớm nụ
Đứa con xa trở về đoàn tụ
Ơi quê hương Bình Định mến thương!
Vườn mai giăng giăng suốt con đường
Về quê nội – niềm vui náo nức
Tôi yêu hoa mai tự bao giờ không biết
Khoe ánh vàng rực rỡ nắng tươi
Mai Bình Định thế đứng, dáng ngồi
Nét kiêu sa kết đọng ngàn vạn sắc
Hoa mai vàng nét giao thoa trời đất
Cùng nàng xuân yểu điệu thướt tha
Như đôi lứa thủy chung hẹn ước
Sứ giả tình yêu đón Tết vào nhà.
13/12/2011

Không có nhận xét nào: