12 thg 8, 2011

Âm Nhạc Thế là Thu Sang

Bản ký âm phổ thơ Mai Khoa






















Gửi vào mắt Huế

Festival Huế 2006

Em có gửi vào mắt Huế
Một màu xanh của nước sông Hương

Để đằm mình trong tiếng sóng thân thương
Nghe lời ca bên mạn thuyền đưa đẩy

Thương chiếc nón bài thơ và bản tình ca thuở ấy
Nghiêng nghiêng dáng thiếu nữ xinh tươi

Lối khách vào tiếng nhã nhạc reo vui
Bồng bềnh một miền nhung nhớ

Cầu Trường Tiền sáu vai mười hai nhịp thở
Xôn xao tà áo tím tiễn đưa

Huế ơi, tiếng mưa day dứt cuối mùa
Chia tay rồi những bước chân bịn rịn

Ta lại thêm một lần hò hẹn
Festival Huế đẹp ngàn lần

Chùa Thiên Mụ còn vẳng tiếng chuông ngân
Âm vang trong miền kí ức...

Tiếng mưa rơi...trọn một đêm ta thức
Thả lòng mình vào cơn gió bấc chớm đông...

Mai Khoa

Dù có xa nhau...



Người ơi đã lỡ câu thề
Dời non lấp bể nhớ về quê hương
Con đường gội nắng dầm sương
Nơi ta dạo gót đến trường năm nao

Lá thu rơi ở tầng cao
Phủ bàn chân nhỏ lao xao lối về
Chớm đông tàn lạnh xá gì
Tiếng con chim lạ thầm thì trên cây.

Hàn huyên trăm sự đổi thay
Cầu xưa lắc lẻo giờ này thênh thang
Người đi từ dạo nắng vàng
Giờ đây nắng hết mơ màng còn đâu

Câu thơ buông giữa lòng nhau
Vin vào nỗi nhớ mùa sau hỡi người
Tóc mây pha chút nắng trời
Dấu trong kỷ niệm một thời vàng son.

Mai Khoa

Gửi về em cửa biển


(Viết sau cơn bão xangsane 01-10-2006)

Xin gửi về em nỗi nhớ miền Trung
Niềm khao khát được một lần chiêm ngưỡng
Quê hương em có bờ biển xanh thắm
Có những cánh buồm lộng gió khơi xa

Cơn bão đi qua trong nức nở nhạt nhòa
Mưa gió, bão dông, em có trong hàng ngũ
Những người chắt chiu lao vào che chở
Cho mẹ già, em bé giữa hỏang loạn kia không

Mái nhà xiêu quằn quại sót sa lòng
Hàng cây đổ không lối về ngập tràn cơn lũ
Gió quất vào những gương mặt xác xơ vần vũ
Những con người, quá nhỏ bé mong manh

Dathi ơi, biển bạc không bình yên
Dù biết trước có ngày biển cũng đau khôn kể
Biển là cuộc sống của bao người cửa bể
Cá tôm về cho bớt gánh ưu tư

Giận biển ư, không! biển không hề có lỗi đâu em
Trút giận hờn để càng thương càng nhớ
Biển với ta là tình yêu son sắt thủy chung muôn thuở
Càng sâu lắng, mênh mông đến bạc đầu.

Hôm nay ta cùng bè bạn góp sức bên nhau
Để gửi về Miền Trung - cưu mang dân mình qua mùa dông bão
Xẻ bát cơm này, chìa bàn tay nhân ái
Xoa dịu nỗi đau - thương xót lắm:- Đà Nẵng của em.

Mai Khoa

Thôi em về đi !



Không muốn ở thì ta không phải giữ
Níu kéo làm chi cho dạ sót gan đau
Em cứ đi, đừng ngoái lại đàng sau
Kẻo bước chân không về nơi bến đậu

Thôi em về đi trước thềm trăng mười sáu
Gót chân mềm thảng thốt nỗi đơn côi
Đành câm nín mở trang bước vào đời
Chưa vấp ngã mà sao đau đớn vậy

Trời Sài Gòn - trước tình người con gái
Trót đa mang nên day dứt trong lòng
Đành nín lặng vành khăn tang hai nửa
Nửa cho chồng, và nửa đắp cho con

Ơi người mẹ đớn đau và héo mòn
Bất chấp cuộc đời xô hai bờ vai lệch
Nước chảy đá mòn, chẳng bao giờ khô cạn
Người đàn bà cam chịu trước bão dông./.

Mai Khoa
---

(*)Người mẹ đau khổ trước cảnh hai cha con nhảy lầu tự vẫn ở C/c Phạm Viết Chánh Quận Bình Thạnh.

Theo bước Cha đi...


100 ngày giỗ cha (2006)

Chắp tay trước vong linh người
Con nhìn cha cười mãn nguyện
Trong thước phim quay chậm
Con chập chững vào đời theo bước chân cha ...

Tuổi thơ buồn trong nước mắt chan hòa
Cha chỉ hiện về trong giấc mơ con bé bỏng
Oai nghiêm, dưới quân kỳ bồng súng
Trong hàng quân trước bình minh khuất bóng cha đi.

Và như thế con thừa hưởng của cha
Sự oai phong, kiên cường, dũng cảm
Trước gian nan, khốn khó cuộc đời
Cha yêu ơi, những dự cảm
Những nhân tố làm người...

Bài học đầu đời là lòng nhân ái
Là tình thương là chia sẻ bao dung
Là dáng mẹ bolur trắng mênh mông
Đêm thức trắng cùng cơn đau người bệnh

Con lớn lên trong khốn khó vô cùng
Vắng cha.
Đồng lương còm ba người ăn hai suất
Gánh gồng qua cơn đói, trẻ thơ day dứt
Bánh bao chiều thèm bát cơm trắng sáng mai...

Cha ơi, dù thế con vẫn được nuôi dạy lớn khôn
Được sống trong tình yêu vô tận
Con của cha chưa bao giờ hối hận
Trước ngã rẽ cuộc đời, con chọn tiếp chân cha...

Mai Khoa

Ru con vào giấc thiên thai


Gửi con gái mùa sinh nhật.


Gửi vào cánh võng lời ru
Ngát thơm hương bưởi hương nhu sau vườn
Nước thơm lá bưởi quay tròn
Nối dài suối tóc cho con mượt mà

Thiên thai mơ những cánh hoa
Hàng mi cong, ước mơ xa hiện về
Liễu mềm rủ xuống lối đi
Có cơn gió thoảng rầm rì mơn man

Ước mơ vào giữa giảng đường
Mở trang sách mới dặm trường con mang
Mùa thu gieo những ánh vàng
Hành trang gom góp mùa màng bội thu

Ru con vào những giấc mơ
Má hồng xinh quá bài thơ đêm rằm
Mùa thu cao vút tầng không
Con thêm một tuổi, ngày trông lớn rồi

Ru con mầm lại đâm chồi
Hoa thơm bướm lượn cuộc đời thêm xanh
Dòng sông con nước yên lành
Chở cùng năm tháng yên lành lời ru./.

Mai Khoa

Viết thơ vào mùa thu



Viết thơ vào mùa thu
Để dịu dàng hương cốm
Để gió kia bãng lãng
Dìu chiếc lá vừa rơi ...

Lá vàng, lá vàng ơi !
Thu màu gì thế nhỉ
Phải khoảng xanh của trời
Hay cúc vàng thủ thỉ.

Viết thơ vào mùa thu
Để thấy lòng náo nức
Áo trắng em đến trường
Bài thơ tình rạo rực

Mùa đi rồi đi mãi
Góc phố nào ngát hương
Dấu vào trong kí ức
Mang theo suốt dặm trường

Hà Nội ơi, Hà Nội
Tiếng còi xe cũ mới
Những công trình cao vợi
Đi về phía tương lai

Đừng trách con đường dài
Đừng trách mưa lầy lội
Thôi đừng than tiếc nuối
Hà Nội của ta xưa

Chưa bao giờ ta xa
Con đường thêm chật chội
Cơn mưa ngày sẽ gội
Cho Thành phố tươi thêm.

Cho tình anh tình em
Mở thêm trang sách mới
Da diết và nhớ thương
Khoảng trời xanh vời vợi.

Mai Khoa

Tết Nguyên Tiêu với Thơ mùa Xuân

Tại Bến Nhà Rồng Nguyên Tiêu 2011

%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name

Em ơi! Đừng đóng cửa

tặng Khải Nguyên

Em thấy không ? Đừng đóng cửa tim mình !!!
Hà Nội vẫn dạt dào trong sóng nước lung linh
Tầng cao mới hiện lên ngàn ô cửa
Ô cửa nào là ánh mắt tôi nhìn ...

Khao khát về cơn gió mùa vô tình
Làm run rẩy bờ môi ai lạnh giá ...(*)
Em về giữa ngày hè yên ả (**)
Giọt nắng nào nhuộm đỏ cánh phượng bay

Rồi thu về xao xác lá heo may
Hồ gươm vẽ hình mây trời lồng lộng
Gieo vào nhau những lăn tăn xao động
Mặt nước hồ nghìn năm chẳng phôi pha.

Làm sao em níu được Trăng Ngà
Làm gương sáng soi chung đời trần tục
Mảnh gương trong mà nay ta có được
Gương mặt hồ - ta khỏa nước làm vui.

Em ơi, em ơi... Nặng nhân nghĩa ở đời
Hãy giữ lấy như lời thơ chị viết :
Hà Nội yêu thương không chỉ riêng tôi
Người hãy giữ cho riêng mình nữa nhé!

Mai Khoa
---
(*) ngày em hờn giận và ra đi là ngày đầu đông gió mùa về giá lạnh
(**) ngày em về dd là mùa hè (tháng 4) chính mùa phượng nở.

Thời đi học

Họa thơ

ÔI, CON TÔI !
"Ôi con tôi đôi mắt tròn xoe
ôi con tôi mái tóc vàng hoe.."
(thơ Tố Hữu)

Buổi học đầu tiên tiễn con vào lớp
Cô mỉm cười nhắc "chào mẹ đi con"
Những vuông chữ ngay thẳng to tròn
Dần hiện lên trong từng trang vở...

Muốn nên người con cần cái chữ
Học làm người, ngôn ngữ thương yêu
Tài khôn kiến thức đủ điều
Trau dồi đức độ bao nhiêu cho vừa.

Đến khi lớn thì đua nhau học
sáng trưa chiều cắp cặp trĩu vai
Thương cho cột sống nay mai
oằn thêm chút nữa biết ai thương cùng.

Con đi học mà lòng trắc ẩn
Chẳng khi nào kịp đủ thời gian
Bữa ăn nước rút khỏi bàn
Lại lo sách vở bài làm chưa xong ...

Than ôi - cuộc sống hằng mong
Cho con một cánh diều đong gió chiều
Ngoại thành du lịch phiêu diêu
Để quên cảnh sớm tối chiều chạy đua.



Thời gian - biết mấy cho vừa
Thôi thì cũng đặng đừng thua con người...
Khổ thân những đứa con tôi
Tuổi thơ chưa thoát thành người đa đoan

Đừng trách trường chạy đua thành tích
Tại đồng lương chưa đủ nuôi thầy
Lại còn lắm họa lắm tai
Thành ra trẻ cũng thành người phải lo./.

Mai Khoa

Như đã từ lâu…


Lỡ mang cái nghiệp bên mình
Bao nhiêu con nước, thương mình bấy nhiêu
Cầu ơi sớm sớm chiều chiều
Thả theo dòng chảy mà xiêu hết lòng

Chân cầu quấn quít đèo bòng
Nhìn hoa rau muống mà lòng ngẩn ngơ
Trương Minh Giảng - chiếc cầu mơ
Cầu Lê Văn Sĩ bây giờ là đây

Con sông nước chảy đêm ngày
Sài Gòn uốn lượn khi đầy khi vơi
Cầu Sài Gòn ghé qua chơi
Cầu Thủ Thiêm cũng là nơi hẹn hò

Ai thi gan thì hãy chờ
Chui qua hầm ... để lò mò qua sông
Xưa nay ai đợi ai mong
Hầm Thủ Thiêm thỏa nỗi lòng mẹ cha .

Nối hai bờ bắc bờ Nam
Dòng xe vẫy chạy trong lòng sông sâu
Tưởng rằng giấc ngủ đêm thâu
Mơ về viễn cảnh phố sông sáng đèn.


Sài Gòn lắm nỗi truân chuyên
Cây cầu Phú Mỹ một phen nức lòng
Ngã ba sông những điệu hò
Con gà gáy cả ba bờ cùng nghe...

Cầu Bình điền về Long An
Chảy theo sông ngược về miền chiến khu
Mối tình chung thủy như xưa
Sông sâu cầu mới còn chưa hết lời …

Mai Khoa

Cầu Bắc qua sông



Sài Gòn lắm rạch lắm sông
Ai chưa đến đó là không biết nhiều
Nhà tôi cứ đến chiều chiều
Ra cầu Rạch Chiếc thả diều làm thơ

Trúc Quỳnh em gái hay mơ
Nhà em Quận 7 đi qua cầu Hàng
Kinh Tẻ cầu mới bắc sang
Quận 4 Khánh Hội về ngang Thị Nghè

Văn Thánh thì hay khóc nhè
Trồi lên xụp xuống cả bè bỏ đi
Cầu Bông, cầu sắt đen xì
Giờ bêtông hóa đường đi lối về …

Mai Khoa

Ngày mưa về


Tặng Ania

Gió chợt đi về hướng khác
Nhường chỗ cho hạt mưa giông
Chín tầng mây thóang mịt mùng
Trời già chuyển màu xám ngắt .

Mưa rơi, từng hạt từng hạt
Bong bóng rượt đuổi theo dòng
Đường về không nhìn thấy lối
Mưa có nỗi niềm gì - biết không

Riêng ta trong lòng se sắt
Nhớ về góc phố thân quen
Hàng hoa dâm bụt thắm sắc
Đón đưa bóng dáng dịu hiền

Là em ngây thơ bé bỏng
Ta mang một chút ưu tư
Mưa làm phấn hoa trên tóc
Cho tôi ngơ ngẩn đến giờ ./.

Mai Khoa

Thu xa



Có nghiệt ngã không Thu buồn trút lá
Kiếp luân hồi Thu lặng lẽ chơi vơi
Lá vàng rơi kìa chiếc lá vàng rơi
Ai vuột mất những lời yêu thương quá.

Tháng tám Thu về trăng chia đôi ngả
Ở phía Em trăng lạnh trốn đông người
Gió đánh thức - cánh cửa phòng chợt mở
Trăng len vào trăn trở mãi khôn nguôi .

Ừ thì ai cũng thành vội vã
Cũng lo toan tất bật chuyện ngày đêm
Dù có thể cũng xin một lần nhớ
Một lần ta xa lạ thành quen

Và em thế - Ta biết mình có lỗi
Chẳng vỗ về - chẳng hứa hẹn làm chi
Cánh chim trời tha thiết với mùa đi
Giữ sao đặng bàn tay tôi thấp quá./.

Mai Khoa

Tìm Trăng




Hôm qua trăng đi vắng
Nên gió buồn hắt hiu
Bầu trời đêm u ám
Sao trốn từ ban chiều

Chắc là trăng đang giận
Hỏi tại ai tại ai
Trăng đi hoài không nghỉ
Để đêm khuya thật dài ...

Và chỉ mình ta biết
Trăng héo úa vì đau
Trăng mòn mỏi nên khuyết
Có nhau và mất nhau

Ơi mặt trời của ngày
Ơi vầng trăng của đêm
Lật hai bàn tay trắng
Hai mặt ngày và đêm

Xa nhau rồi chưa quen
Nên cứ đau trong dạ
Mặt trời lặn bờ tre
Trăng về từ xa lạ ...


Mai Khoa

Ru mùa



À ơi tiếng vọng lời ru
Tơ trời dệt thảm mùa thu ngóng chờ
Cánh cò lả lướt trang thơ
Bến sông ngày ấy người thưa thớt về

Thủy chiều dâng kín bờ đê
Lục bình ngược nước trôi về nơi đâu
À ơi... biết đáy sông sâu
Thuyền kia neo bến thả câu giữa dòng

Con cá khờ ... có biết không
Mồi ngon là lưỡi câu mong bắt mày
Chớ ham ăn uống no say
Rong chơi một kiếp mà day dứt lòng

Cánh cò lặn lội ven sông
Thanh bình êm ả bên dòng chiều nay
Gió ru mùa đến chân mây
Ngọt dòng sữa mẹ tháng ngày chắt chiu.

Mai Khoa

Sớm mai gặp chiều hôm


(Cô gái kén chồng)

Chuyện không thể bỗng trở thành có thể
Sớm mai vàng, Hòang hôn cũng vàng theo
Chỉ có khác vàng sớm mai tươi trẻ
Nắng hòang hôn vàng sẫm mái hiên nghèo

Màu thời gian nhuộm theo bờ môi thắm
Cơn gió nào quyến rũ tóc bay lên
Tuổi mười tám dáng hình trông thon thả
Trước mắt ai làm rối bước chân quen.

Và như thế em mang vào thương nhớ
Những bộn bề chiu chắt thuở hồn nhiên
Ngày tháng đẹp qua đi mà không tiếc
Để ngày dài lưu luyến những ưu phiền

Hòang Hôn đã xuống lưng trời vàng sẫm
Bay về đâu con chim nhạn phiêu diêu
Đôi cánh mỏi cần một bờ vách đá
Tiếng thở dài tắt lịm giữa cô liêu .

Đôi cánh mỏng sớm mai chim lả lướt
Theo chân về cái nắng thuở ban mai
Gió vẫn hát lời du dương bất tận
Thanh thản chiều - vương vãi một hình hài./.


Mai Khoa

Hoàng Hôn



Anh thân mến có điều chi lưu luyến
Mà cất sâu vào tận đáy Tâm Hồn
Để gặm nhấm để ưu tư mòn mỏi
Nhạt thời gian, nhạt ánh mắt ru buồn

Chiều dần xuống Hòang hôn đang tự thú
Núi ngả đầu vào vách ngủ ngây ngô
Cây đứng lặng chiều như đang ngưng thở
Riêng một mình trong hoang vắng tàn thu./.

Mai Khoa

Ấn tượng Qui Nhơn Mùa Xuân 01/2011(2)


Thuhanoi (Mai Khoa)

%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name

Ấn tượng Qui Nhơn Mùa Xuân 01/2011

Thu Hà Nội (Mai Khoa) Rêu(Từ Đoan)

%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name
%name

Thế là thu sang


Thế là Thu sang

Thế là Thu sang
Thế là vàng hoa Cúc
Là gió heo may thôi thúc
Một triền đê

Bước chân ta về
Lối mòn vạt cỏ
Tiếng sáo ai trong chiều lộng gió
Sông Hồng nhuộm đỏ chân mây

Thế là Thu sang
Con đường thu vàng lá
mịn màng bàn chân êm ả
Nắng nhạt màu theo kẽ lá đung đưa

Thu đã sang thu vàng trái bưởi
Bãi bồi cát trắng lòng sông
Tiếng mẹ ru cho lúa làm đòng
Cho thơm mùi cốm mới

Tiếng giã cốm làng Vòng đêm hội
Gói tròn búp lá sen
Anh khen, em khen nức lòng người Tràng An
quện hương chuối trứng quốc chín vàng

Hà nội em ơi, mùa Thu sang...

Mai Khoa

Ngẫu hứng Thu Hà Nội




Nắng ngẫu hứng rải nắng vàng hoa cúc
Để mùa thu dạo rực với heo may
Gió ngẫu hứng vuốt mềm làn suối tóc
Để chiều nay bối rối bước chân gầy

Anh ngẫu hứng cất lên lời tha thiết
Trời Hà Nội xanh da diết yêu thương
Tiếng guốc gõ trong lòng hè trưa vắng
Càng nhớ thương dáng mẹ đổ trên đường

Chim ngẫu hứng thả vào cây giọng hót
Cho Mùa thu Hà Nội cứ thêm xanh
Phượng đã dịu màu hoa nhung nhớ
Ngẫu hứng cho trái rủ xuống đầy cành...

Ngẫu hứng về phía xa thảng thốt
Một hồi còi rung chuyển cả không gian
Hà nội âm vang, Hà nội lặng im
Dòng ngẫu hứng hòa vào người trên phố.

Mai Khoa


Cát Lạnh

Tặng Hansa (Phan Văn Hà)


Biển sáng nay trong xanh đến thế
Nước đầy vơi chưa chịu hạ thuỷ triều
Vồng cát trắng tinh khôi hiền dịu kể
Rằng em chỉ nhận mình cát lạnh cô liêu.

Em có biết những gì tinh tú
Được lọc ra bằng nắm cát biển khơi
Vàng trong cát dù lạnh đến mấy
Cũng làm cho nhân loại sáng nụ cười.

Em cát lạnh mà trong lòng không lạnh
Bởi vì em ẩn dấu những nguồn vui
Những tinh hoa chắt lọc cho đời
Người có trí sẽ làm nên nghiệp lớn .

Mai Khoa

Tôi đã trở về Hà Nội ơi!



Hơn một lần tôi ngơ ngác thế
Ngã tư hôm qua nay đã thành cầu vượt cửa ô
Gốc cây nào tôi vẫn đứng trú mưa
Đếm xe qua góc đường lầy lội.

Tôi ngơ ngác giữa đêm Hà Nội
Ở Vọng về tôi gặp lại chính tôi
Cổng trường xưa im ắng quá đi thôi
Tiếng lá rơi và âm thanh trong ký ức.

Con đường xưa đã thành quen thuộc
Cứ xao động khi mỗi độ xuân sang
Ô Cầu Dền cô gái gánh hàng hoa
Tôi xin nhận một bông hồng nhỏ bé.

Tôi tặng hồn tôi một kỳ nghỉ trễ
Bao năm xa khao khát trở về
Bạn bè ơi thềm trăng lộng gió
Có nhớ ngày giã biệt ra đi .

Hà nội bây giờ đẹp tựa như tranh
Phố cổ ngày xưa cũng thay áo mới
Đêm hội Hàng Buồm, Hàng Ngang, Cầu Gỗ
Đêm hoa đăng Hồ Gươm đong cả trời sao.

Tôi về trong xanh sóng nước mênh mang .
Xuân hé cửa đón mừng năm mới
Cầu Thê Húc như con rồng vươn tới
Uốn cong mình bên tháp bút nghiên.

Ơi Ông Rùa - Tháp rùa chứng nhân lịch sử
Khắc trên mai một dấu ấn linh thiêng
Đông Đô-Thăng Long-Hà nội-thành cổ
Bước chân tôi một dấu lặng - chao nghiêng.


Mai Khoa

Ta cùng đón xuân





Xuân Quê hương đậm đà hương bưởi
Mẹ hái về chưng trên bàn Tổ Tiên
Xuân quê hương là vạt nắng ngoài hiên
Hong tóc em thơm mùi lá bưởi.

Ta chậm chậm nghe Xuân đang tới
Gió nhẹ hơn trời cũng xanh hơn
Cành đào phai bật nụ khoe hương
Vườn xuân đón chim về vui ca hót.

Phiên chợ cuối năm chen nhau mua bán
Lá rong xanh, thịt mỡ, muối dưa hành
Cây giang nhỏ chẻ thành lạt trắng
Gói bánh trưng xanh cho quánh cho dền.

Xuân về trong tiếng nhạc êm đềm
Bài cổ tích ngày xưa bà kể
Có bánh trưng bánh dày Lang Liêu dâng cha mẹ
Cùng tổ tiên dòng họ đón Xuân vui


Mai Khoa

Sang canh



Từ bấy đến nay ghi trong dạ
Một chút riêng tư chẳng nói ra
Ừ thì vẫn là dư âm vị
Của mối tình xưa ta với ta.

Nhắc kỉ niệm những ngày yêu dấu
Là còn thương còn nhớ còn mong
Là hy vọng, và còn ước vọng
Nhân gian tri kỷ chớ thay lòng.

Vườn thu thay lá đã mấy mùa
Đêm trăng soi bóng lá đung đưa
Dường như tiếng gió nghe xào xạc
Bước chân ai về trong gió thu.


Mai Khoa

Sài Gòn đêm


(Tặng Mẹ Ngọc)

Ta sánh vai đi trên bến Bạch Đằng
Đêm thành phố bình yên
Những cao ốc building
Những nhà hàng khách sạn
Một bầu trời đèn sao lung linh rực sáng
Soi mình trên sông nước mênh mông
Anh có nghe Thoáng chút chạnh lòng
Bên sông Sài Gòn
Thủ Thiêm lặng lẽ - khép mình - chờ mong...
*
Đò sang sông
Bến Cây Bàng chiều vắng lặng quá
Mẹ tần tảo sáng đi chiều về sang sông hối hả
Một chiếc cầu! sao lâu quá thế hả anh
Phương Án 1 vẫn còn treo trên mành
Tấm bản đồ vẫn treo trong phòng họp
Cầu Thủ Thiêm - nối hai bờ độc lập
Đến tháng nào mẹ sẽ đỡ lo hơn.
*
Chuyến đò ngang Mẹ vẫn sang sông
Chưa có Hầm Thủ Thiêm - Đông Tây huyết mạch
Đâu rồi niềm háo hức khi thành phố ba trăm năm
Thành phố đối xứng mọc lên như huyền thoại.

Quận 2 lặng lẽ nghe - lặng lẽ nhìn nhẫn nại
Chờ một dấu chấm trong phương án khả thi
Chờ một vạch chì trong cánh chim đi
Cho đời mẹ đỡ vai gồng vai gánh

Cho Quận 2 sang Quận nhất kề vai sát cánh
Cho tiếng cười thơ trẻ Đón ánh trăng rằm.
Tiếng nhạc Trống Đồng không còn lạ lẫm
Đêm tuồng cổ sẽ tấp nập người xem .

Ơi ngoại thành đâu xa mấy đâu em
Mà cứ ngỡ ngàng ngoảnh mặt
Bên kia sông xa xôi ngằn ngặt
Không đưa em về với đêm của Thành Đô./.

Mai Khoa

Sắc Xuân



Mừng Xuân Ất Dậu 2005.

Sài Gòn ơi, Xuân về khắp phố
Đêm hoa đăng rực rỡ cả vùng trời
Bên ô cửa tươi sáng những niềm vui
Thành phố thức cùng ta chào Xuân mới.

Anh nghe chăng tiếng lòng đất gọi
Mầm đang lên, hoa trái ngát hương
Sắc áo tung bay đẹp đến lạ thường
Sài gòn sáng muôn màu muôn mặt.

Vỉa hè, bồn hoa giăng giăng hương sắc
Mào gà đỏ, Rồng nhả ngọc tinh khôi
Hoa Sao nhái đong đưa lấp lánh vàng tươi
Hồng nhung, hồng xíu, hồng vàng chúm chím.

Con đường ngày xưa chiều dài khuất lối
Bóng cây già tăm tối ngại đi qua
Giờ sáng trưng hai hàng điện chói loà
Công viên cũng tăng thêm đèn cao áp

Tuổi già đi bộ thảnh thơi hóng mát
Tuổi trẻ gặp nhau đêm hát dưới sao
Khí trời đón Tết se se lạnh
Mai-Lan-Cúc-Trúc vẫy tay chào .

Bờ sông xanh hai triền sóng vỗ
Sắc Xuân về rạng rỡ phố vào Xuân.
Xuân đã về lâng lâng nhẹ bước chân
Mừng năm mới –nhiều niềm vui mới.

Nhớ Quảng Bình


(tặng MotViSaobang)

Ngả nón trông theo hút bóng người
Ai buông vạt áo để theo chơi
Lấy nón ra đong một vùng cát trắng
Quay quắt nhớ, day dứt nắng bồi hồi.

Quảng Bình ơi, nhớ ánh mắt ai cười
Kẻ mộng du mơ theo mây cùng gió
Người ở đây mà trái tim ngoài đó
Loạn nhịp rồi anh có biết hay không .

Mai Khoa

Gửi người Hà Nội



Tháng mười hai em về, ơi Hà Nội !
Chàng vẫn đẹp như xưa - ngàn năm tuổi .
Khoả nước Hồ Gươm trong xanh vời vợi
Soi tỏ mặt người sáng đẹp lung linh

Nhìn thấy mặt cười em vẫn rất xinh
Như thiếu nữ trăng tròn mười sáu
Ngày đi xa thèm hương trái sấu
Gót chân son lặng lẽ đếm mùa

Hà Nội ơi – Tháng mười hai em về
Vườn xưa đang giăng giăng sương muối
Tròn căng mắt nhìn mà lòng bổi hổi .
Lãng đãng chiều Hà Nội cuối đông

Tháng mười hai một khoảng trời trong
Xin gửi tới người ngàn lời thương nhớ
Xin chúc người rạng rỡ nét tinh khôi
Xin chúc người mạnh mẽ - sâu lắng Hà Nội ơi !

Mai Khoa

Ngõ Thổ Quan không còn bóng mẹ



Hà nội ơi, những đường phố quen
Đưa em quay trở về ngõ nhỏ
Đường Khâm Thiên chật hẹp như nêm
Mỗi chiều tàu về ngang dốc phố.

Ngõ Thổ Quan xưa em về cuối phố
Mẹ gánh gồng chạy chợ đầu ô
Giờ còn không hai đầu nỗi nhớ
Tháng này về thắp nén nhang thơm.

Ô Chợ Dừa một chiều cuối đông
Em ngồi bên thúng mẹ nghiêng vai gánh
Tất tả đi về sau buổi chợ tan
Ngày ấy em còn chưa dứt sữa .

Mười hai ngày đêm Khâm Thiên đổ lửa
Đống gạch than mẹ mới đóng chiều hôm
Để dành cho con có thêm phòng ở
Mẹ lo sau này mỗi đứa một lớn khôn.

Nhưng ước mơ của mẹ chưa tròn
Giặc rải thảm B52 san bằng nhà cửa
Lấy tấm lưng trần che chở cho con
Mẹ ra đi khi em đang nằm ngủ.

Ba mươi hai năm rồi mẹ ngồi bực cửa
Theo bước chân con từng bước trưởng thành
Bia kỷ niệm hàng năm chất đầy hoa cỏ
Hình hài mẹ sừng sững như tiếng vọng ngàn năm .

Mai Khoa

Mưa Hà Nội



Noel về Hà nội thay áo mới
Khoác trên mình ngũ sắc của mùa Đông
Sương giăng nhẹ vương trên tóc ướt
Áo gió em mềm mại trắng pha hồng.

Cơn gió mùa đi qua đường trơn lầy lội
Vắng tiếng chim, chỉ còn tiếng mưa rơi
Mưa dai dẳng sụt sùi như ai khóc
Trời xuống thấp nặng trĩu màu tro thôi.

Những bước chân quen đi trong gió thổi
Lặng lẽ ngày hai buổi tầm tan
Ngày anh đến mưa giăng khắp lối
Tiếng nhạc vui pha lẫn tiếng cười vang.

Vắng anh rồi đường phố buồn hơn
Mưa rả rích , liễu quanh hồ rũ xuống
Mặt hồ gợn sóng tình thầm kín.
Chiếc ghế đá công viên ngậm ngùi lặng yên

Mong một ngày cơn mưa không đến.
Khóm hoa hồng bật nụ khoe hương
Anh có nghe không tiếng gió hát trên đường
Ngày anh đến chắc là ngày nắng đẹp.


Mai Khoa

Happy birthday Mai Khoa 2005

MỖI NGÀY MỘT NIỀM VUI


Không biết tự bao giờ
Em đã thuộc về anh
Bàn tay ngoan cứ thế
Từng ngày chăm sóc anh

Có những cuộc vui chơi
Thời gian không dừng lại
Mệt mỏi và rã rời
thềm buông rèm chờ đợi...

Tình anh luôn vời vợi
Cho lòng em ngất ngây
Cuộc đời này cứ thế
Mỗi ngày một niềm vui.

Khi lòng em thấu hiểu
Vết chân chim dạn dày
Hằn sâu nơi khoé mắt
Những lo toan đêm ngày.

Anh ơi ngàn dặm bước
Vui buồn đã có em
Cuộc đời này cứ thế
Ngọn lửa ấm đang nhen.

Nghĩa Tình càng đằm thắm
Thủy chung và thương yêu
Ngắm nhìn con khôn lớn
Bay cao những cánh diều .

Mai Khoa

Lỡ...



tặng H.

Tại anh đã “lỡ” nói yêu em
Nên từ ấy con tim luôn thổn thức
Trưa nắng ngoài hiên khí trời ấm áp
Mà trong lòng lạnh ngắt một tình yêu.

Có phải ngày xưa ta đã có nhau
Từ kiếp trước anh luôn lỗi hẹn
Cho trái tim em ngập ngừng e thẹn
Đã yêu rồi mà vẫn nói rằng không.

Rồi anh lại dỗ em rằng mắt em như dòng sông
Anh muốm ngụp lặn trong dòng sông ấy
Cho tình yêu từng ngày trỗi dậy
Thôi thúc con tim quay quắt trở về .

Có những mối tình nồng cháy đam mê
Tưởng đã chết nếu một ngày không gặp
Sao anh quên lời anh vẫn nhắc
Dấu yêu ơi, tiền kiếp của anh !

Em vẫn như con chim nhỏ tung tăng
Vẫn líu lo hót mỗi khi chào buổi sớm
Vẫn miệng cười hoa nở mắt lung linh
Mà thiếu vắng một nụ hôn nồng ấm./.


Mai Khoa

Hà Nội và Mẹ




Tháng mười hai mưa phùn gió bấc
Dáng mẹ gày trong làn khói hương bay
Mười hai ngày đêm từ ấy đến nay
Con nhớ mẹ - nhớ tháng ngày đầm ấm .

Ngày mười chín con về từ nơi sơ tán
Lấy thêm sách, thực phẩm để mang đi
Trong tiếng bom B52 gầm rú ầm ì
Mẹ vẫn ôm con vào lòng dặn dò đủ thứ .

Mẹ ở lại chiến đấu cùng cô chú
Giữ mảnh đất này, cấp cứu bệnh nhân
Bệnh biện Bạch Mai những ngày cuối năm
Noel gần kề hẹn ngày xum họp .

Mười hai ngày đêm Hà Nội rung lên bần bật (*)
Trận chiến ngày càng ác liệt
Những thần sấm trúng lưới đạn phòng không
Trúi đầu xuống làng hoa ven sông.

Có tiếng hát của Giênphônđa
Trên mâm pháo từng giờ nhả đạn
Cùng cất lên Angiêlađêvit hát vang bài ca vòng tay bè bạn
Góp sức cho Hà Nội-Điện Biên Phủ trên không .

Nghe đài báo về những chiến công
Về những trận bom vùi trận địa
Con chạy dọc hành lang gào lên gọi mẹ
Dưới hầm sâu mẹ bị bom vùi .

Những tảng bêtông nặng hàng tấn đè lên hầm
Con còn nghe tiếng mẹ kêu cứu
Nhưng lòng đất sâu sức con nhỏ bé
Chỉ biết đứng nhìn tảng đá vô tri.

Mẹ vẫn nằm im trong tiếng nấc của con
Hà Nội chiến thắng – Mẹ ơi cờ đỏ thắm
Nắm đất thiêng gửi hình hài sâu thẳm
Ba mươi năm đất đã hoá linh hồn .

Giờ xanh thắm – Hà nội phố đẹp hơn
Bệnh viện Bạch Mai trên đường Giải Phóng
Xốn xang những chiều Đông trở gió
Tiếng gió thì thầm hay tiếng mẹ ru em...

Mai Khoa

(*) 12 ngày đêm Hà Nội Điện Biên Phủ trên không
(tức là từ ngày 18/12/1972 đến 30/12/1972)

Gửi vào Biển khơi



Gửi vào biển khơi niềm tin mãnh liệt
Rằng trên thế gian tôi yêu tha thiết
Sự mênh mông và lòng biển sâu
Nếu vì lẽ gì sóng biển bạc đầu
Thì có thể biển đau vì trăn trở
Và tôi thầm ghen với ngàn bão tố
Cứ trào lên lộng gió khơi xa ...

Có một ngày lòng biển tan vỡ (*)
Trên Hành tinh vọng nỗi xót xa
Biển đấy ư, sóng đây ư, tôi không nhận ra
Hàng vạn con người ra đi đột ngột
Sóng dựng lên lừng lững như thác nước
Đổ ầm ầm kéo hết ra biển khơi
Ngôi làng ấy bao nhiêu con người
Giờ vắng lạnh, hoang tàn, đau đớn
Mảnh tin xa về - người con mất lối
Cha mẹ đâu, anh em làng xóm đâu
26 tháng mười hai - chỉ một ngày sau
Chúa giáng sinh độ nhân cứu thế !(*)
Biển mang đến cho người nỗi đau khôn kể
Có lỗi gì không tôi đã nặng lời
Rằng biển vô tình ôm mãi khôn nguôi
Những trái tim yêu hoà bình tự do hy vọng...

Tôi muốn thét lên thấu lòng biển rộng
Giá đừng có trái ngang trong cuộc sống nhân gian
Đừng có lòng sâu biển cả mênh mang
Đừng có sóng thần chồm lên dữ dội
Tôi lại cảm thấy mình có lỗi
Trước vong linh hàng vạn con người
Biển ơi, biển ơi – sóng đã lặng rồi
Người đã chết và người còn sống



Hãy nén nỗi đau – hãy kìm xúc động
Hãy chìa tay nhân ái – tình thương
Bạn, tôi, chúng ta sẽ gửi tấm lòng
Sẻ chia mất mát với anh em bè bạn
Đừng vô cảm trước bao hoạn nạn
Nào hãy tìm đến địa chỉ thân quen
Gửi gắm tình thương, gửi gắm niềm tin
Vào quĩ cứu trợ nơi mình có thể
Bạn sẽ thấy lòng mình san sẻ
Cùng hàng vạn nỗi đau giằng xé hàng ngày
Những em nhỏ sẽ có sách đến trường
Những bà mẹ sẽ bớt lo màn trời chiếu đất
Những mảnh đời đi lên bằng đổ nát, thương tật
Hậu quả của thiên tai sẽ vơi bớt đau thương
Bạn đã làm chưa, chia sẻ tình thương !!!

Sài Gòn, 12/01/2005

-----------------------
(*) ngày 25/12/2004 là ngày mừng chúa giáng sinh thì ngày 26/12/2004 tai nạn sóng thần xảy ra ở Nam Á và Đông Nam Á .


Giọt rượu cuối cùng



Tặng T&H

Ta chuốc cho nhau một bầu rượu đắng
Chút men nồng sưởi ấm buổi hoàng hôn
Từ lúc bén duyên tình ta đã biết
Từ thẳm sâu lý lẽ của tâm hồn .

Yêu là mong, là nhớ, là quay cuồng
Là chỉ đợi đến giờ gặp mặt
Tay trong tay bước chân dè dặt
Muốn chạy lại gần nhưng chân chẳng bước cho

Sóng khơi xa vẫn muốn ôm lấy bờ
Lòng biển rộng biết khi nào chạm đất
Có biết rằng tình yêu chân thật
Muốn gào to yêu sóng lắm biển ơi.

Ta bước đi lòng thấy chơi vơi
Như ly rượu kề môi nồng đắng chát
Anh chưa say bởi ly rượu nhạt
Em ! giọt rượu cuối cùng đốt cháy trong tim .

MK

---
1
  1. Bài thơ tình tình lắm MK ơi! Và bức ảnh bông hoa đặy trong trái tim cũng rất gợi!
    Anh chưa say bởi ly rượu nhạt
    Em ! giọt rượu cuối cùng nghiêng ngả tình anh.

    PDT nghĩ rằng (và muốn rằng) Em! giọt rượu cuối cùng nghiêng ngả đời anh. cho... "ác" luôn MK ạ.
    Chúc bạn luôn vui và dịu dàng như thế nhé!

    http://phamdathuy.vnweblogs.com/gallery/2303/previews/Anh%20CHAN%20DUNG%20RU%20XA.jpg

    Viết bởi PDT — 08 May 2008, 03:37

  2. Chị Dạ Thuỷ, em rất ngưỡng mộ chị và không chỉ có thế, Khải Nguyên chơi thân với em thường hay kể về chị lắm, có chị đến thăm nhà thế này vui quá cơ, em phải học tập các anh chị nhiều, đôi khi thích viết linh tinh chả biết nó ra thế nào... may mà cũng có bài được chị khen, ngại quá... hì hì em đồng chí dùng từ "ác" vào để mấy ổng không chạy đâu linh tinh được.
    Chúc chị vui.

    Viết bởi thuhanoi — 08 May 2008, 19:44

  3. Từ hay nhất của bài này đã quyết định tất cả, bòn rút tất cả, tê liệt ý chí tất cả và đã hạ gục tất cả, đó là từ: Em!

    dungbc2004 Viết bởi dungbc2004 — 14 May 2008, 15:20

  4. Hì... chào anh dungbc2004, MK phải nghĩ rằng đây là một câu khen giá trị , một lời động viên chân tình nhất, xin cảm ơn anh -Lần đầu tiên đón anh vào chơi, chúc anh niềm vui nhân đôi.

    thuhanoi Viết bởi thuhanoi — 14 May 2008, 15:50