6 thg 2, 2021

TÔI ĐI GIỮA NGÀY VUI

Trân trọng giới thiệu cùng bạn bè thi hữu toàn tập thơ PHẠM THỊ MAI KHOA. 

Dưới đây là tập 1 Hoa đồng nội - viết trong khoảng thời gian tại ngũ (1975-1980) và công tác tại đoàn chuyên gia A 40 Campuchia (1980-2004).

Tuyển tập gồm 24 tập sẽ xuất bản lần lượt tại đây
Kính chúc quí vị mọi điều tốt đẹp và luôn đồng hành cùng trang thơ Mai Khoa.

Tháng giêng 2019.

TỰ BẠCH


Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất thân thương, nơi ấy Hà Nội. Quê ngoại là cái nôi nuôi dưỡng tuổi thơ, cái thời đẹp nhất ấy tôi đã sống với ngoại cùng các em, lam lũ với trẻ chăn trâu và quen dần với hạt gạo củ khoai nơi thôn dã, nơi ấy không có bon chen, không thù hận, nơi có nhiều tình thương một nắng hai sương của ngoại. Nhân cách được hình thành từ đấy, rồi lớn dần theo năm tháng, con người biết sống độ lượng, nhân từ, bao dung, biết chan hoà với mọi người, biết nâng niu những thành quả thuở ban đầu. Trái tim biết rung động trước những câu ca dao, những lời ru ngọt ngào và tự bao giờ đã thành lẽ sống không thể thiếu được – thơ như lời tự sự cứ tuôn ra – trào lên, thôi thúc một tâm hồn.

Hà Nội – thời áo trắng vô tư và Khu tập thể Kim Liên với bè bạn thân thương, thầy cô yêu quí của Trường Kim Liên, Trường Đống Đa đã giành cho tôi một tình cảm dạt dào – tôi đã mang theo suốt cuộc đời những hình ảnh, những con người ấy, mảnh đất ấy.

Giật mình, thêm vài sợi tóc sương, nhưng chẳng có gì vui bằng được trải tâm hồn mình trong thơ ca. Thơ và đời là sự gắn kết đáng yêu, đáng trân trọng, thơ là người bạn tri âm không bao giờ phản bội thân chủ, là nửa thiếu của lòng trắc ẩn và chia sẻ nỗi niềm khi chỉ còn ta với ta, ta trơ trọi giữa cuộc đời, với niềm khát khao cháy bỏng vươn lên mãi để tự hoàn thiện. Nghĩ được, nói được và làm được cái điều mình ấp ủ, cuộc sống đời thường đã trở nên thi vị hoá, nó không tô hồng cuộc sống mà tận hưởng hết gai góc cuộc đời.

Cái hạnh phúc đích thực của người làm thơ là biết mình đang làm gì và cần phải làm gì để không bị lôi cuốn vào guồng máy nhân sinh. Cũng còn nhiều điều phải nói, bởi vì vạn vật thay đổi, tâm lý thay đổi, xã hội và con người sẽ phải thay đổi theo dòng thời gian. Bởi thế, ta lấy cái nền tảng gia đình làm trọng, cái tâm biết sống vì mọi người, biết chia sẻ nỗi vất vả, lam lũ của những mảnh đời còn nhiều khó khăn, bởi nghị lực đã thắng cái cỗi cằn. Muốn gửi gắm chút tình đời, tình người với đôi dòng tâm sự.

Xin chân thành cảm ơn các nhà thơ, nhạc sĩ, họa sĩ cùng bạn bè và thân quyến đã giúp đỡ tác giả hoàn thành tác phẩm.

TP.Hồ Chí Minh, ngày 15 tháng 11 năm 2017 
Phạm Thị Mai Khoa





Tuyển tập: Ánh Nhìn Nơi Ấy

 Thơ Mai Khoa  ÁNH NHÌN NƠI ẤY

 NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN


TỰ NHỦ

 

Một bàn tay xin nắm giữ bàn tay 

Một ánh mắt lung linh cười mê đắm 

Một câu thơ buông giữa thời xa vắng 

Một niềm tin để có vạn niềm tin.



NGÔI NHÀ CỦA BIÊN

 

Suốt một ngày biển vần vũ yêu thương 

Để chiều đến biển mệt nhoài con sóng 

Hoàng hôn về thuyền cũng vừa vào lộng 

Ẩn mình vào màu huyết dụ miên man

 

Chỉ còn lại tiếng sóng vỗ buồn lan 

Quấn quýt dưới chân chàng ngư phủ 

Lầm lũi một đời áo sờn chân cổ 

Màu nâu non nhuộm nắng hoàng hôn

Nhà ai như một túp lều con 

Canh bờ biển và ru hời con sóng 

Hạnh phúc nhỏ nhoi giữa trời biển rộng 

Cứ vững vàng đón gió táp mưa sa

 

Ngôi nhà tình yêu và bản tình ca

Của loài cá tôm rủ nhau về hội 

Ngư ông giang tay kết tình thân ái 

Biển nơi nào cũng đẹp mãi trong ta. 


CƠN GIÔNG

 

Ngày tháng Tư gió chiều lên rất nhẹ 

Gió mơn man vuốt mái tóc đuôi gà 

Vòng xe quay chầm chậm rời xa 

Thành phố vắng khiến lòng thêm man mác 


Ai mang gió về hàng cây xào xạc 

Ai mang mây đen che kín bầu trời 

Lộp độp nặng dần từng hạt mưa rơi 

Trời trắng xóa, mặt đường loang trắng xóa

Cơn giông đến bất ngờ vội vã 

Sài Gòn mùa khô chưa kịp chuyển mùa 

Người đi xa – muốn rũ hết bụi trần 

Dù chẳng giấu lòng mình đang trĩu nặng 


Mưa ơi, mưa ơi! Đừng xóa mờ kỷ niệm 

Tuổi ngây ngô chưa viết nổi tên đường 

Ô cửa trắng loang giọt mưa tĩnh lặng

Hay giọt buồn chợt ngân ngấn hơi sương.



CHUYỂN MÙA

 

Sài Gòn mùa này cũng đã trở đông

Cơn gió sớm se lòng người viễn xứ

Cố nhân ơi! Thế là thêm lần nữa

Xa mùa đông rét ngọt nhớ khôn nguôi

 

Thơ với đời như một niệm khúc say

Mượn lời thương để gửi trao tình nghĩa

Anh gửi cho em mùa đông tròn trịa

Em gửi cho anh giọt nắng hanh về

Dẫu đã xa xa lắm một lời thề

Người Hà Nội xưa sẽ có ngày trở lại

Những con đường mịt mù xa ngái

Không mang ta về kịp mùa xuân

 

Hà Nội cuối đông, năm mới đến gần

Anh có giữ vẹn nguyên cánh đào hồng thắm

Em xin nhận nơi anh nghĩa tình nồng ấm

Và trao tặng anh vạn cánh mai vàng.



LỮ KHÁCH VÀ QUỲNH HƯƠNG

 

Anh là người lữ khách

Ngắm hoa quỳnh đêm trăng

Hoa quỳnh và lữ khách

Trong phút giây bâng khuâng

 

Che giấu một sắc hương

Nửa đêm e ấp nụ

Phút giây bừng giấc ngủ

Khoảnh khắc góc thần tiên


Tình yêu như hạt sương

Đọng trên cành trên lá

Quỳnh hương tinh khiết lạ

Ngọt ngào chỉ một đêm

 

Ai giữ được trái tim

Biết yêu thương chờ đợi

Đoá quỳnh hương mời gọi

Lời dịu ngọt trao nhau.



RƯỢU SẦU

 

Rượu vui chia bảy chia ba

Rượu buồn cạn chén mình ta nghẹn ngào 

Thuở xưa gõ chén nghêu ngao

Chưa tan vỡ, chưa khổ đau đoạn tình.

Giờ đây độc ẩm cõi mình

Uống sao cho cạn bóng hình ngày xưa

Đa đa kêu bạn canh khuya

Rượu cùng tri kỷ - sầu chia càng sầu.



MÂY VÀO TÓC

 

Đan ngón tay vào tóc 

Một niềm vui đang dâng 

Ô kìa mây vào tóc 

Từ bao giờ, biết không?


TRẢI NẮNG RA CHƠI

 

Gió cửa biển mạnh hơn gió cửa sông

Em vào ra nhớ đóng cửa phòng

Kẻo tiếng tắc kè ồn ã

Em không yên giấc mơ nồng


Con gái cửa biển ngóng trông

Lối về dã tràng xe cát

Biển vô tư, biển hát

Xóa hết nhọc nhằn đêm qua


Em hồn nhiên và em lại thành hoa

Nắng nhảy nhót bờ biển xanh gợn sóng

Sóng tung bọt trắng tóc em hóa sóng

Mắt mơ màng nheo mi ướt lãng du

 

Dã tràng đợi chờ ai? Mùa thu

Lửa bớt dậy, nắng thôi không hừng hực

Hoa nắng ơi, ru tình vừa thức

Em dậy chào rồi trải nắng ra chơi.



MƯA NHỚ

 

Mưa

Con đường thênh thang trở nên hẹp quá

Lòng đường như suối như sông

Nước mênh mông

Dòng người dạt vào vỉa hè chờ đợi...

Giữa sống đường trồi lên con lươn mắc nghẹn

Mưa càng đợi càng lâu

Bong bóng vẫn từng đợt đuổi nhau

Trời xuống thấp

*

Em đợi anh góc đường

Cà phê bốc hơi chất ngất

Giờ này mặc kệ mưa rơi

Ấm vòng tay ta, chan chứa tình đời

Đặc quánh nhớ mong

Sài Gòn mùa mưa đợi trông

Trở về thời con gái

Mái tóc em dài như suối

Hát những lời gió bay

Mắt anh đăm đắm mê say

Ngọt lời vỗ về tin tưởng...  

*

Mưa Sài Gòn đưa em về kỷ niệm

Ngày ta quen nhau

Dầm mưa trên phố vắng

Con đường dài trở nên quá ngắn

Ta đang chung lối về

 

Thuở mơ mộng có trở lại

Một thời sống để yêu thương...

Những hàng cây thờ ơ cản gió bên đường

Ngả nghiêng như lão say

Là những lúc tay nắm bàn tay

Đợi chờ trong mưa.



GÓC RIÊNG


Buông một câu thơ 

Để lãng du đây đó 

Đôi cánh chao nghiêng chim về xây tổ

Chắt chiu những cọng rơm vàng


Buông một mơ màng 

Nghe chiều mênh mang gió 

Cơn gió luồn qua khe cửa 

Khẽ đập vai mình tóc rối đong đưa


Thơ mà chả phải thơ 

Ngu ngơ như mưa chợt tạnh

Con chim sà vào hàng dây điện

Lích chích hót vang trời 


Cuộc sống thảnh thơi 

Bề bộn góc riêng tôi 

Buông rèm chờ đợi 

Tôi lặng chìm vào thơ...



HOA THÁNG TƯ

 

Chớm hạ rồi anh có nhớ hoa không 

Tháng Tư tặng ai mà sao thương thế

Miền Tây, miền Đông tiến ra cửa bể

Biển mênh mông xao xuyến đến chạnh lòng 


Mặc ai nhớ ai mong

Tháng Tư hoa loa kèn khoe sắc

Hương thầm nhắc

Khoảng trời thân yêu da diết bồi hồi...

Nắng tháng Tư đang thao thiết chớm hè

Màu hoa ấy dịu dàng nhung nhớ 

Bịn rịn chân ai dốc đê Yên Phụ 

Cô gái bán hoa, xe đạp nép bên đường 


Em chở hoa, chở hương rải phố phường 

Màu hoa trắng tinh khôi như trang giấy 

Ngày đi xa cũng mùa này năm ấy 

Hoa tiễn người đi khắc khoải đếm ngày về.



HÀ NỘI ANH LẶNG LẼ

 

Em lặng lẽ tìm chùm hoa bóng nước

Tím thuỷ chung - mơ ước tuổi dại khờ

Hà Nội anh, vẫn lặng lẽ trong mơ

Để hồn em tan vào hoa bóng nước

 

Anh sẽ thấy mặt hồ trong suốt  

Sóng lăn tăn khỏa lấp nỗi nhớ thương

Cành phượng la đà mặt nước soi gương

Bóng dáng em núp trên cành phượng vĩ

 

Tóc em rối bởi những điều bình dị

Gió lật lên chọc ghẹo nỗi hợp tan

Mây trắng cũng úp mặt soi gương

Ngắm tình yêu của chúng mình nữa đấy!



LINH ĐÀM MÙA HẠ MỚI


Ngoại thành xưa ao rau muống lặng thầm

Ướt lưng áo mẹ quẩy quang rau sớm

Ngã ba Đuối đường vào chợ xóm

Xế trưa về đồng bánh trẻ đong đưa


Linh Đàm hồ giờ sen mọc lưa thưa 

Đầm cất vó trắng bờ con cá nhảy 

Nơi ngoại thành thuở tóc em vàng cháy 

Còng lưng đạp xe đến lớp về nhà 


Linh Đàm ơi huyền thoại xa xưa 

Hay tuổi thơ em vẫn còn đâu đó 

Hôm nay từ tầng cao cửa sổ 

Nhìn về thành phố ngát xanh.



PHÍA ẤY KHÔNG EM

 

Khi tóc em đã nhuốm màu chờ đợi 

Màu không gian bạc thếch ở chân trời 

Anh mới đến - giãi bày lời chia sẻ

Nồng nàn ơi, đốt cháy tinh khôi


Hãy tha thứ - lòng em bội bạc

Vì quá yêu từ tuổi dại khờ 

Vỡ bao lần trái tim thành sao sáng 

Đứng giữa trời vẫn thấy bơ vơ

Anh hãy ngắm sao và nhốt chặt tâm tư 

Cho đêm tàn mùa đi qua thầm lặng 

Em đã then cài với khung cửa đóng 

Thôi! Hoàn lương chả vướng bận làm chi 


Bình minh lên, đỏ ối một từ bi 

Lòng ấm lạnh không còn lưu dĩ vãng

Trả lại anh, khung trời quang đãng

Đón mây hồng từ phía ấy không em...



BÓI HOA

 

Em nấu nước anh pha trà

Em bói hoa anh xin quẻ

Hoa hồng cánh lẻ

Sóng tình ngất say

 

Thơ đem ra bày

Lường đong vài bát

Người cười kẻ hát

Khúc nhạc đong đưa

Có mưa làm chứng

Có nắng hong khô

Mời khách làng thơ

Vào đây hội tụ

 

Liền anh bưng quả

Liền chị mời trầu

Thắm đỏ môi nhau

Ra về bịn rịn.




BÂNG KHUÂNG

 

Sau những gì nói ra

Em tiếc là không giữ được 

Như buổi đầu em đến

Không biết trong anh có mất đi những kỷ niệm

Nhưng trong em vẫn khắc khoải mong chờ

Có tiếng chim hót trong bụi cây già

Tiếng lá rơi và muôn vàn âm thanh bé bỏng

Em bước đi hụt hẫng

Chỉ sợ tiếng lá khô

làm hoảng loạn cánh chim thôi

Người ơi, xin đáp lại đôi lời

Dẫu năm tháng có cuốn đi

như cánh diều no gió 

Thì kỷ niệm nào cũng vẫn là

kỷ niệm buổi đầu bỡ ngỡ 

Ta giữ riêng ta - nuôi lớn những niềm đau

Biết đâu đấy

chính là

tâm hồn ta khôn lớn mai sau.



NGHE TIN CHỊ ĐAU

 

Nghe tin chị đau em xốn xang

Bắc Nam cách trở đôi đàng

Muốn nắm tay chị thầm thì tâm sự

Cho vơi bớt phận đa mang…

 

Thời gian trôi đi như một dòng sông

Mái tóc mây hong nắng bên thềm

Chùm nhãn ra hoa hương rắc tóc mềm

Không thể quay về tuổi thơ bé bỏng


Ngày thống nhất em trở về Nam

Chị lấy chồng một đời vất vả

Em nghe bao lần ca dao cò lả

Chắt chiu hạt nắng ven sông…

 

Nghe chị đau em xốn xang

Lời chị xa xôi lòng em chua xót

Giá như có một ân huệ của Trời Phật

Nụ cười chị sẽ tươi

như chưa từng biết cơn đau.



VỀ GIỮA MÙA ĐÔNG

 

Trở về Hà Nội giữa mùa đông

Chút heo may ngấm vào da thịt

Xa Hà thành lâu rồi không quen rét

Cái lạnh rưng rưng trong ta

 

Hà Nội đón em trao tặng bó hoa  

Những cánh thắm kiêu kỳ rực rỡ

Mỗi bông hoa môi cười gặp gỡ

Sáng bừng trên khuôn mặt mọi người

 

Sáng mùa đông giữa ánh mắt rạng ngời

Lòng phấn chấn nghẹn lời chưa nói

Ly rượu nồng say tình người cũ mới

Ngất ngây men – lắng tận cùng mùa đông.



MÙA THU ĐI


Mùa thu đi vàng con phố nhỏ 

Hoa vấn vít người leo lét mảng rêu phong 

Hồ nước xanh trong 

Lặng lẽ nỗi lòng 

Ta mang hết buồn 

Gieo vào từng vòng xoáy 

Cầu già cỗi lắc lư làn sóng dậy 

Sóng âm vang

Vọng theo tiếng còi tàu 

Anh lặng lẽ nhìn 

Con hạc trắng bay cao 

Trời thu nắng ánh lên màu ngọc bích 

Xin đừng vội trách thu đi rồi xa khuất 

Trong lòng mình thu vẫn đẹp sáng nay.  



HẸN TRẦU CAU PHƯƠNG NAM



Hà thành tiễn bước chân đi 

Tính sơ cũng được vu vi nhiều rồi 

Sài Gòn một chốn đôi nơi

Nhớ về đất Bắc mượn cơi đựng trầu 

Bàn tay khéo léo bổ cau 

Thương nhau bổ sáu - miếng nào cũng ngon 

Trầu không xanh biếc thơm giòn 

Têm thành những cánh phượng còn bay cao 

Liền anh liền chị mời vào

Trầu em thấm đủ ngọt ngào đắng cay 

Cuộc đời là phút men say

Cau trầu vôi đỏ nhớ ngày đoàn viên.

Nguyên tiêu, 

13/2/2015



DẬY THÌ

 

Đêm tĩnh lặng

Tiếng côn trùng ngoài bờ vắng

Lá ngủ trên cây mây ngừng bay

Ngắm trăng rằm vằng vặc

 

Hoa dạ hương không chờ

Cứ thả giữa trời thơm nức

Lá tre thôi gió đong đưa

Vô hồn đôi mắt song thưa

 

Tịch yên trống rỗng, hồn lơ đãng…

Trăng tròn mà chi

Dạ hương thơm mà chi

Tuổi dậy thì hây hây dáng ngọc.



KHI YÊU TA SỢ MẤT NHAU


Hoàng hôn buông tiếng thở dài

Giấu nỗi nghẹn ngào tưởng ngày vắng mặt

Tiếng chim khắc khoải gọi bầy

 

Cõi trú ngàn ngày

Khoảnh khắc - trường tồn, níu giữ vòng tay

Ái ân chìm trong hạnh phúc

Giấc mơ hoang len lén vào tim

Đắm chìm mộng tưởng

Ta có nhau vạn ngày

Bồn chồn, hoang hoải, chông chênh

Những đứa con lớn lên bằng tình yêu

Rời xa tổ ấm tìm về miền đất mới

 

Ta vẫn bên nhau cùng tháng năm

Làm sao dập tắt ngọn lửa hanh hao

Hạnh phúc và khổ đau

Khi yêu ta sợ mất nhau.



Ủ TÌNH

 

Ngực trần thôi quyến rũ

Từ nơi mẹ ta xưa 

Cuồng phong rồi cũng lặng 

Nắng đi qua song thưa...

Em một mình đan áo

Ủ tình ai cợt đùa

Môi ngoan chưa hé nụ

Cứ đợi hoài ngày mưa...



NHỚ HEO MAY


Mùa thu chầm chậm đi qua ngõ

Liễu ngưng hơi thở gió ngừng lay

Một thời thương nhớ thu vàng úa 

Một thời lỡ chạm gót thu gầy


Để thương để nhớ chiều thu ấy

Một áng thơ tình mới ngân vang 

Len lén vào con tim khắc khoải

Khe khẽ kìa... heo may xốn xang.



HOA CẢI


Mẹ đã chọn trong vạn ngày

Một ngày bình minh đẹp nhất

Khi vầng dương hừng lên phía trước

Ánh sáng diệu kỳ tỏa sáng đời con.

 

Cánh đồng hoa cải tình mẹ bao dung 

Chờ... đông về rực vàng sắc thắm

Trên triền sông ngày đông giá buốt

Hoa cải vàng đằm thắm thủy chung


Sinh nhật này con vẫn ước mong

Cùng mẹ dạo chơi trên đồng hoa cải

Chiếc khăn voan phủ tràn bờ bãi

Giữa muôn trùng tình mẹ bao la

 

Cơn gió mùa ùa vào nỗi xót xa

Giọt nước mắt vỡ òa cơn mộng mị

Phương trời xa mẹ về trong giản dị

Hoa cải vàng đã rực rỡ mẹ ơi!



BUÔNG RƠI

 

Chú mèo ngoan khoanh tròn bên gối

Em mơ màng úp mặt ngây ngô

Thuở hồn nhiên lật trang sách học trò

Viết nhật ký ghi tên chàng vào đó

 

Gió vô tư, gió ghé vào trang vở

Thổi chút hồn, chút nắng sáng lung linh

Đôi tay mềm, đôi ngà ngọc xinh xinh

Trên giảng đường lén nhìn thêm lần nữa

Bắt đền thu, ai bảo đi qua cửa

Để mắt buồn mi ướt hoá thành mưa

Nét trầm buồn em nhặt nắng ban trưa

Đường đến lớp chẳng còn gì phấn chấn

 

Tên của chàng mờ dần theo năm tháng

Như đường kim sứt chỉ bởi hao gầy

Thôi anh đi, trả lại những thơ ngây

Em xin nhận những điều em chưa biết.



THƠ VIẾT LÚC NỬA ĐÊM

 

Câu thơ rưng rức đợi

Rót những lời ngô nghê

Suốt cả ngày bận bịu

Ghìm lòng bởi đam mê

 

Có tội tình gì không

Gieo câu thơ mắc cỡ

Em có nhớ anh đâu

Má hây hây ửng đỏ

 

Nỗi nhớ vận vào thơ

Lời tự tình êm ái

Nỗi cô phòng trống trải

Thơ viết lúc nửa đêm.



NẮNG GIỚ QUÊ NHÀ

 

Gió quê nhà mang mùi của biển

Bốn mùa ngây ngất trước trùng khơi

Em ở xa về ngơ ngác thế

Mượn gió neo vào ghềnh chơi vơi.

 

Quy Nhơn tha thiết ngày nắng cháy

Thuở tóc em chưa vướng bụi trần

Mẹ ngồi than quạt bánh đa nướng

Môi mềm khói đượm níu bàn chân

 

Trời Nam thương nhớ miền yêu dấu

Gió mưa cát  bụi chớ thay lòng

Thương mùa ở lại cùng lam lũ

Tháng Tư nắng quái lắm long đong.



CHIM CÂU

 

Hôm qua trên mái ngói

Có một đôi chim gù

Cửa sổ phòng trắng toát

Cánh chim choàng vào mơ

 

Đôi chim mớm cho nhau

Hương nồng nàn quyến rũ

Ngày tháng Ba rực lửa

Trên khoảng trời mênh mông

 

Sau ô cửa sổ kia

Phập phồng trong lồng ngực

Trái tim vừa thổn thức

Gọi khát khao trở về


Giữa cuồng nhiệt đam mê

Cơn cuồng phong thức giấc 

Khoan thai hình cánh bướm

Xoáy vào dòng hồi sinh

 

Bầy chim câu gọi tình

Từng đôi từng đôi một

Trên mái tôn tầng trệt

Cửa sổ nơi ta ngồi

 

Giấc tiên thoáng bồi hồi

Một khoảng trời trong vắt

Tham sân si lụi tắt

Thắp lên một chữ thương.


MAI VÀNG TRONG NẮNG THU



Nắng thu ươm sắc lên cành biếc

Tháng Chín lơ đãng những vần thơ

Người tự lâu rồi không nuối tiếc

Không buồn, không vui hết vẩn vơ

 

Sáng còn e ấp nụ đầu cành

Chiều sang lúng liếng cánh hoa xinh

Ngỡ ngàng hoa đang khoe áo mới

Góc vườn gian tấu khúc tự tình


Vội chi xuân vẫn còn xa lắm

Đủng đỉnh Trung thu hội đêm Rằm

Trở về tuổi thơ thèm thắp nến

Tùng rinh đi khắp xóm cùng làng 

 

Giữa thu hoa mai nở trái mùa

Xin ngắt một bông ép vào thơ

Một nét trung trinh anh mong đợi

Tặng em ngan ngát cả trời thu.



THĂM ĐẢO NGỌC PHÚ QUỐC

 

Theo con tàu rẽ sóng ra khơi

Giữa biển chiều mênh mang lộng gió

Con sóng chồm lên mạn thuyền oà vỡ

Đường chân trời thắp lửa hoàng hôn

 

Đất nước thanh bình thoát khỏi chiến tranh

Đảo Ngọc vươn mình phổng phao quyến rũ

Tàu cập bến trời thu lộng gió

Con đường xanh trải nắng vàng tươi

 

Cánh rừng già bao đời ngủ quên

Cây trăm tuổi vòng ôm không xiết

Con suối trong hát bài tha thiết

Muôn người gìn giữ lá phổi xanh


Vườn phong lan đón ánh bình minh

Chân nhẹ bước đuổi theo cánh bướm

Mỗi bông hoa một sắc màu tươi thắm

Xao động một góc vườn thiên thai

 

Thuở xa xăm bỗng chốc tím môi

Sim chín mọng, hoa cười đỏng đảnh...

Thoáng trở về tuổi thơ mảnh khảnh

Tóc đuôi gà sườn đồi hái hoa sim

 

Về Phú Quốc nơi yêu quý trong tim

Dấu chấm tròn biếc xanh hòn đảo Ngọc

Quyến luyến ngày về trong lòng thầm nhắc

Sớm thu nay... sẽ mãi mãi thương yêu.



GÓC NHỎ SÀI GÒN

 

Vi vu ngày nắng đẹp

Giữa thênh thang Sài Gòn

Hình như... mùi hoa sữa

Chạm nỗi nhớ đê mê

 

Mười năm rồi có lẻ

Xa phố phường đông vui

Xa bạn bè trang lứa

Về ngoại ô thảnh thơi

 

Con sông dài uốn lượn

Cứ lặng lẽ âm thầm

Chảy vào miền cổ tích

Rạch Chiếc ơi! Thầm monG


Ai buông câu bến đợi

Tiếng hát gieo giữa dòng

Nghe như lời tự sự

Với tình người đáy sông

 

Có nghe lời của đất

Dậy lên trước công trình

Soi xuống dòng xanh biếc

Kìa toà tháp lung linh

 

Có nghe lời của sông

Phù sa về bồi đắp

Tốt tươi những cánh đồng

Ngoại ô ngày mơ ước.



HOA BỒ CÔNG ANH

 

Giữa miền hoang dại đóa hoa xinh

Vàng trong sắc nắng khúc tự tình

Đà Lạt phiêu du ngày hò hẹn

Lối mòn thảm cỏ lúc bình minh

 

Sương còn ríu ran cùng cỏ biếc

Bồ công anh tha thiết gọi gió về

Hôm nay chừng như người thiếu nữ

Lung linh soi giọt nắng pha lê


Mong manh chiều gió mùa lay lắt

Hoa vẫn trung trinh vẹn sắc màu

Mùa sau ai còn choàng nỗi nhớ

Vương trong cỏ dại mối tình đầu

 

Đà Lạt xứ sở của muôn hoa

Khiêm nhường  nhè nhẹ dáng thướt tha

Níu gót chân đi người chẳng nỡ 

Bồ công anh e ấp trọn tình hoa.



THUNG LŨNG TÌNH YÊU

 

Ai đặt tên thung lũng tình

Giữa trời Đà Lạt gió phiêu linh

Đường lên gập ghềnh bao dốc đứng

Cheo leo sườn núi đá trung trinh

 

Ngắm tượng tình nhân bên dòng suối

Vẹn mối tơ duyên với cao nguyên

Ấp ủ nơi giao duyên trời đất

Mù sương che khuất lối trăng non


Uyên ương soi xuống dòng suối biếc

Non xanh chứng kiến những lời nguyền

Tình yêu hẹn từ trong tiền kiếp

Thung lũng Tình yêu đã khắc tên

 

Từ đó xanh tươi cẩm tú cầu

Bốn mùa khoe sắc chờ đợi nhau

Tình nhân dìu nhau trong tình tứ

Kết hoa trong vạn tiếng kinh cầu.


NGHỆ NHÂN ĐIÊU KHẮC


(Kính tặng điêu khắc gia Phạm Văn Hạng,người thiết kế mẫu cầu Rồng - Đà Nẵng)

 

 

Nghe đến tên ông đã từ lâu

Cơ duyên khởi nghiệp lắm khổ đau

Từ thời đất nước còn chia cắt

Một lòng khí khái, một chút ngầu

 

Đam mê điêu khắc một chân trời

Hòn đá chơ vơ chẳng thảnh thơi

Người người vin vào nhờ thời cuộc

Riêng ông nặng nghĩa với tình đời.

 

Đồng tiền đen bạc, trắng như vôi

Khổ tâm lao tứ đồng chia đôi

Bầu bạn thương yêu nên gắn bó

Huynh đệ khắp nơi, lãng tử ơi.


Ông mang gia tài cả cuộc đời

Neo vào sương gió một sân chơi

Đà Lạt mùa đông heo hút gió

Khoảng sân biệt thự nép bên đồi

 

Phòng tranh dấu ấn một kiếp người

Phong trần lang bạt khắp nơi nơi

Nhân tài đang độ còn sung sức

Tuyệt tác trông chờ trên giá phơi

 

Mấy chốc về khuya lạnh thấu xương

Đốt lò sưởi ấm bạn ghé thăm

Chén trà nhâm nhi giọng trầm ấm

Thơ vang khí phách buổi đầu đông.



ĐỘC ẨM

 

Một bình một tách

một chơi vơi

Cao nguyên lộng gió

      hứng mặt trời

Ngắm cành thông già

      thân rêu phủ

Một góc phong trần

      chút thảnh thơi.



NGẪU HỨNG ĐÀ LẠT

 

Đà Lạt ơi, Đà Lạt ơi!

Thả bộ trong dòng người nhộn nhịp

Bước chân vô định lạc ven hồ

Ngẫu hứng thiên nga đùa trên sóng

Liễu rủ quanh bờ gió lả lơi

 

Thanh Thủy giờ này còn vắng khách

Tìm một góc nhỏ ngắm mây trôi

Nhâm nhi giọt cà phê đặc quánh

Thả hồn trong se lạnh chơi vơi

 

Kiêu hãnh rừng thông lặng vút cao

Ken dày như lũy, gió thông reo

Bao lần trở lại, dường như vẫn

Chênh vênh đường lượn vắt lưng đèo.



DƯƠNG CẦM ĐÁNH THỨC CAO NGUYÊN

 

Phượng tím chênh vênh đậm nét duyên

Ven hồ sóng lặng một giấc tiên

Sơn khê mây núi miền sương khói

Ảo ảnh mờ quanh phố cao nguyên.

 

"Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi”

Dương cầm réo rắt cố nhân ơi!

Lưng trời gió núi ngưng hơi thở

Lòng bỗng hoà tan giữa đất trời


Người gieo tiếng nhạc cung trầm nhớ

Thánh thót bềnh bồng đón gió lên

Giữa miền trắng nước hồ sơn cước

Dương cầm đánh thức phố cao nguyên.

 

Sơn thủy hữu tình vang khúc nhạc

Du dương bay bổng giữa thinh không 

Tiếng nhạc mênh mang lăn tăn sóng

Dư âm vương vấn chốn phiêu bồng.


 

DÃ QUỲ

 

 

Ta hẹn em dạo ấy

Thời gian đã dần trôi

Chưa một lần chạm mặt

Ta nhớ dã quỳ ơi!

 

Hôm qua ngoài khung cửa

Mưa rơi giọt hắt hiu 

Gió về trong hoang lạnh

Dốc mờ sương trời chiều


Hình như nàng thấu hiểu

Nắng đã về sáng nay

Sườn đồi hoa rực nở

Lữ khách ngẩn ngơ say

 

Vin cành hoa thủ thỉ 

Sức sống tuổi thần tiên  

Cháy hết mình rồi tắt

Ngày mới lại bừng lên

 

Đi tìm hoa mấy bận

Nhà phố đã ken dày

Chẳng còn nơi khoe sắc

Dắt díu cả về đây.


 

HOA MUA

 

 

Trong tiềm thức tôi nghe tiếng người xưa

Đi mở cõi và chia tay tổ ấm

Những chàng trai dấn thân miền đất mới

Phút ly tan đẫm lệ dưới chân đồi

 

Người ra đi biền biệt cuối phương trời

Người ở lại đếm thời gian thổn thức

Ngày lại ngày nhớ thương day dứt

Đôi mắt nhoà khắc khoải con tim


Một ngày kia đất tặng một loài cây

Lá xù xì như bàn tay gân guốc

Hoa tím hồng tựa môi ngoan tha thiết

Phủ bên đồi nơi tiễn biệt người đi

 

Họ đặt tên hoa mua

Linh khí trời đất kết tinh dòng lệ

Trái tim yêu bùng lên mạnh mẽ

Hai phương trời đôi trai gái chờ nhau.

 

Hoa mua dịu dàng rung động thẳm sâu

Gió xao động lay từng cơn dịu nhẹ

Lời hò hẹn đợi chờ thời tuổi trẻ

Để muôn đời sắc tím thủy chung. 


 

HOA ĐÁ

 

 

Nàng cũng là hoa sao chỉ một màu

Xanh lá, xanh hoa, xanh cây 

Cung bậc dường không đổi

Bốn mùa thao thiết nở bông

Không gian mưa nắng 

chẳng bận lòng

Đừng nhốt em vào bóng tối

Thắt ngực buông rèm

kiếp phù dung


Xin đừng ép em vào cuốn vở

Thân em xác nước nỗi hợp tan

Chỉ xin một vài tia nắng ấm

Xanh tươi hoa đá rất dịu dàng

Em lại say một đời mãnh liệt

Vươn lên phận mỏng chẳng phôi pha

Vài hòn sỏi nhỏ vun quanh chậu

Quanh năm gắn bó với tình ta.



SIM CHÍN LÀNG ĐỒI

 

Em ước cùng anh đến xứ này,

Đà Lạt lộng gió dốc mây bay

Trâm ổi quàng chân vàng vách núi

Dã quỳ nhuộm kín lối chân mây

 

Em mãi níu anh đi chầm chậm

Nghe rõ tiếng lòng của muôn hoa

Thung xanh uốn lượn con đường lượn

Ôm cả trời xanh tiếng chim ca

 

Hồi ức cùng anh về tuổi xưa

Khi tóc em bay ngọn gió đùa

Theo em anh về thăm quê ngoại

Con tàu lăn bánh phía rừng thưa


Ngày ấy đi trên toa tàu cũ

Thuở nghèo theo dấu lá cọ xòe

Muôn vàn yêu thương tình đất Tổ

Đường tàu kết nối giữa hai quê

 

Về với trung du giữa núi đồi

Có mây có nắng ấm tình người

Cỏ may ran ríu chân bịn rịn

Có hoa sim tím giữa làng đồi.

 

Em từ trung du về làng biển

Nguyện ở bên anh đến trọn đời

Duyên phận hai ta từ dạo ấy

Để có hôm nay đôi sóng đôi.


 

MIMOSA

 

 

Có phải nàng đã hẹn

Từ mùa thu xôn xao

Mimosa ủ tình

Âm thầm trong vòm lá

 

Đà Lạt gọi nắng

Hay hoa gọi nắng

Sáng nay góc phố ngẩn ngơ...

hoa vàng

nắng vàng

rủ nhau về bung nở

Mimosa loài hoa bé nhỏ

Trao tặng khúc biến tấu đam mê.


 

HOA HỒNG RI

 

 

Hồng ri ơi! Chẳng kiêu sa

Sao em rực rỡ giữa Đà Lạt mơ

Dốc quen bước lặng sương mờ

Tím hồng nhuộm cả hồn thơ ráng chiều


Lang thang trong gió phiêu diêu

Hoa cùng thu bịn rịn chiều hoàng hôn

Thu mang sắc tím chiều buông

Hồng ri giấu một tâm hồn sáng trong.


Trên bàn thu nhánh hoa hồng 

Niềm vui loang cả căn phòng chiều nay.

SINH NHẬT THUHANOI, 15/11/2017



 THƯ GỬI CHỊ

 

Chị ơi tuyết đã rơi nhiều

Tình em đủ sưởi ấm không

Sài Gòn mùa khô rưng rức

Nắng loang kín cả nỗi lòng

 

Chị ơi! Nửa vòng trái đất

Cách xa không nỡ cách lòng

Chiều nghiêng vạt rau xanh tốt

Miếng ngon phần chị thầm mong


Chị ơi! Em buông tiếng vọng

Nơi xa chị nghe thấu không

Chị rằng: Thương em ai nỡ

Nạt em, ra tay chị bênh

 

Thương yêu một đời tận lực

Đem hết yêu thương vào thơ

Con chữ từng lời thủ thỉ

Em lớn khôn từ dại khờ

 

Chị ơi! Nghe lời chị dặn

Em ngoan ghi nhận thật thà

Cho đi những điều có thể

Cho dù đời lắm phôi pha.



MAI ANH ĐÀO

 

Mùa khô đã về phố núi

Nẻo đi cây đứng khẳng khiu

Hạnh phúc cây đang chắt chiu

Nhựa sống ủ tình khởi sắc

Cao nguyên mưa

Đà Lạt nắng

Phiêu du gió bấc

Anh đào gom lá về nguồn


Chúm nụ

Gió lơi trêu hoa

Chim muông thánh thót

Khi bình minh phát hiện

Anh đào thức

Thành phố rực cháy

Màu hồng quyến luyến

Có ai xa nhớ về quê hương

Mùa anh đào nở

Chói chang góc phố

Rực rỡ cao nguyên

Festival hoa khoe sắc trinh nguyên.                                        


NGẪU HỨNG THÁNG TƯ

 

Tháng Tư cá quẫy nắng hè...

Tựa vai nhau vớt gió the qua mành

Cỏ lau reo gọi bờ xanh

Lục bình phủ kín khúc quanh sông chiều


Tháng Tư gọi bạn phiêu diêu

Dùng dằng khăn gấm mỹ miều dáng thon

Khoác vào năm tháng tuổi non

Để nay còn chút nhạt son môi mềm


Tháng Tư từ thuở trăng liềm

Đong đưa cánh võng vào miền lãng du

Trải qua nhạt nắng tháng tư

Tóc bao nhiêu sợi trăng ru phận người.

 

Tháng Tư vạt nắng cuối trời

Gieo vào âm khúc tiếng vời vợi rung

Nương theo giọt biếc mông lung

Lặng nghe thao thiết mùa rưng rưng về.

 

Tháng Tư cau rụng bên hè

Chùm non nõn trắng ong về vây quanh

Bạn bè mấy lúc tuổi xanh

Gặp nhau thoáng chút mong manh hạ huyền.


GIỖ NỘI

 

Nội ơi bánh ít lá gai

Đãi vo ngâm ủ trang đài dậy hương

Nếp xay bột mịn ngào đường

Lá gai vò nát đem lường nước trong

Lộc trời nước lửa vừa đong

Đậu xanh dừa nạo nhân trong đậm đà

Thiên thời địa lợi nhân hòa

Lá xanh gói cả bao la nghĩa tình

Ngọc trời là nếp từ sinh

Nhân thơm đậu đãi, dừa linh hiển cùng

Phong ba bão táp trùng phùng

Ấm êm trong lá thơm gừng mềm môi

Kể từ nhận biết đầy vơi

Bánh gai Bình Định nội ơi mời về

Ban thờ nhang vẽ cung mê

Ngẩn ngơ thấy nội cười huê huê mừng

Âm dương cách trở muôn trùng

Bánh gai thơm phức níu từng bước quê.

 


 


BẾN BÌNH YÊN

 

Mắt ơi thôi những mơ màng

Môi ơi không còn mọng chín

Áo ơi cổ tim ấm nóng

Em neo vào bến bình yên.


KHI ANH LÀM THƠ

 

Có một ngày em đã nhận ra

Nụ cười anh đượm chút ưu tư 

Ánh mắt dường như đang thầm nói

Anh của hôm nay đã khác xưa

 

Có một giờ trong chuỗi bình yên

Lời không nói sao mà sâu lắng

Bàn tay thô ráp gầy xa vắng

Vuốt tóc em truyền lửa đam mê

 

Có một giây vừa mới thoáng qua

Khiến lòng em chao ơi xao xuyến

Anh mỉm cười nụ cười độ lượng

Buông cho em giây phút dại khờ


Cuộc đời này cuối bãi cùng bờ

Chẳng đâu thấy nụ cười như thế

Khi hiểu nhau là biết tha thứ

Cùng nhau chia sẻ nỗi lo toan

 

Chẳng thánh nhân chẳng phải thiên đàng

Là cuộc sống thường ngày bình dị

Chung nhau niềm vui, sẻ chia vất vả

Những nhọc nhằn khuya sớm bên nhau

 

Thơ anh viết không nói bể dâu

Không to tát ngôn từ hoa mỹ

Tiếng thơ ngân len vào trong gió

Gió toả lan dịu mát trưa hè.



MÁI ẤM PHÚC LÂM

 

Sáu mươi cặp mắt tròn xinh 

Con neo theo tiếng cha mình vào mơ 

Trăng cô đơn trốn vật vờ

Treo vào đầu võng lững lờ ngoài hiên

 

Trải bao mưa nắng ưu phiền

Trôi lăn vào cuộc kiếm tiền sinh nhai

Giữa vùng đất rộng sông dài

Lần về ký ức đời trai xá gì

 

Mỗi con một cuộc phân ly

Cha đón bằng những ly kỳ ngộ ghê

Đứa thì quăng ở bờ tre

Đứa thì gốc chuối kiến bu đen ngòm

Đứa nhìn mặt mũi căng tròn

Đứa thì quặt quẹo cha còn không tin

Có chắc con được chứng minh

Trời Phật cho sống thế gian đủ đầy

*

Từ vài đứa tới hôm nay

Cha không ngờ các con đây một nhà

Sáu chục ánh mắt sao sa

Ấm êm bên một mái nhà Phúc Lâm.

 

 --- 

(*) Thầy Thích Minh Tâm (thế danh Nguyễn Văn Lâm) Cách nay hơn 10 nămkhi còn là cư sĩ đã sáng lập Mái ấm Phúc Lâm – nay là Trung tâm nuôi trẻ mồ côi bất hạnh Phúc Lâm - tại 16A1 ấp 2, xã Long An, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai.




 THÁNG TÁM ĐỢI HEO MAY

 

Vì anh yêu mùa thu

Nên chiều hè bớt nóng

Tháng Tám còn cháy bỏng

Đã hanh hao thu về

 

Gió thu mang lời thề

Em gửi tình anh đó

Em muốn làm ngọn gió

Hát bên chiều thu sang


Thu Hà Nội đa mang

Một ân tình sâu nặng

Đợi một thoáng heo may

Là vỡ òa khoảng lặng

 

Em sẽ chẳng nói đâu

Hình hài còn ấp ủ

Tháng Tám đợi heo may

Trái thời gian chín đỏ.



ĐÁ HỎI

 

 

Hai phiến đá gặng hỏi

Ta là gì của nhau

Trời cao thì thầm nhắc

Duyên mặn mà làm sao

 

Cây xanh kia làm chứng

Lá lao xao lao xao

Buổi sáng bình yên thế

Thinh không bỗng ồn ào.



 

 

Lá sợ mình đơn côi

Nên chụm tay năm ngón

Chiếc lá ở đầu cành

Nhỏ nhoi chưa kịp lớn

Mọc chiếc lá thứ hai

Bàn tay xòe thêm rộng

Cuộc đời mênh mông lắm

Đón thêm lá thứ ba

Mỗi lần được sinh ra

Lá sau hơn lá trước

Tranh giành chi em ơi

Trời sao mà ôm được.

Những chiếc lá trưởng thành

Mang tình yêu trỗi dậy

Xòe bàn tay bàn tay

Mơn man nàng gió đấy!

Có bài thơ lá úa

Côn trùng cắn tả tơi

Đi qua mùa bão tố

Lá vàng ơi, đổi ngôi.



LỤC BÁT CHƠI TRĂNG



TỰ TRĂNG

 

 

Mùng mười trăng vướng cành tre 

Đung đưa theo gió mành the liếc nhìn 

Trăng non mắt sắc lần tìm 

Dáng em lẻ bóng - trái tim bồi hồi 


Chẳng ngờ mấy chốc nữa thôi 

Trăng đầy, trăng sẽ đứng ngồi với ai 

Má hồng lúng liếng miệng cười 

Vầng trăng hay nửa vành môi em kìa


Gió đưa cành trúc la đà 

Trăng rằm sáng cả bài ca ân tình 

Lời thơ buông giữa vườn xinh 

Xin người giữ lấy làm tin cuối trời.



CƯỚI TRĂNG

 

 

Thương cho ai lỡ yêu trăng 

Để duyên bị nhốt trong lồng đêm nay 

Chị Hằng cười với heo may 

Thương cho chú Cuội tháng ngày gốc đa 

 

Trăng thu áo cưới sáng lòa 

Mà sao trăng vẫn la đà cùng mây 

Hình như trăng tiếc lắm thay 

Hồn nhiên trăng nhớ những ngày vô tư.



TRĂNG THU

 

 

Trăng - thu cứ việc đèo bòng 

Cứ giăng ánh bạc gieo lòng người say 

Ngả nghiêng chén tạc đêm nay 

Thú vui cùng hưởng - đọa đày cùng chia 

 

Ngao du khúc hát canh khuya 

Gió mang hồn lạc phách chia đôi đường 

Trót mang thân phận tha phương 

Có đâu tính được trăm đường thu ơi.



TRĂNG CƯỜI

 

 

Nhớ hoài dạo ấy ngoài đê 

Bãi bồi bưởi chín trăng về chơi chung 

 

Trăng đu trái bưởi xoay vòng 

Trái na nứt nẻ, trái hồng tròn vo 

 

Trăng thương gió vốn lẳng lơ 

Làm cho lá trúc vật vờ ngoài hiên 

 

Trăng theo về những cánh tiên 

Sợi tơ se những mối duyên đất trời 

 

Trăng già nheo mắt mỉm cười 

Nhớ mùa thu ấy - bãi bồi triền đê... 



MỜI TRĂNG

 

 

Trăng nheo ánh mắt mỉm cười 

Nhìn Thuhanoi(*) ra vườn mời trăng 

 

Này đây chén ngọc ân cần 

Này đây thêm chút nồng nàn hơi men 

 

Ngả nghiêng chưa, nỗi ưu phiền

Ghé vai chuốc lấy nỗi niềm được không?

 

Trăng già xin cứ tang bồng 

Heo may che chở mây hồng lãng du 

 

Người ơi xin mấy vần thơ 

Để trăng càng sáng mùa thu càng nồng.

---- 

(*) Thuhanoi là bút danh của Mai Khoa.


TRĂNG LÊN

 

 

Này đây tóc xõa môi mềm 

Này đây khăn áo lụa điều lưng ong 

 

Liền anh võng lộng theo cùng 

Câu ca quan họ tháp tùng người ngoan 

 

Năm canh a... lính... tình... tang 

Là em xếp để người ngoan dặn dò 

 

Trăng vàng sóng sánh vào thơ 

Câu ca quan họ đang chờ trăng lên 

 

Ơi con sóng vỗ mạn thuyền 

Có ai múc ánh trăng vàng đêm nay...




TRĂNG NON - TRĂNG GIÀ

 

Bởi trăng khi khuyết khi tròn 

Thế nên ai đó vẫn còn ngẩn ngơ 

 

Gieo thơ mà chẳng rành thơ 

Thành ra vấp ngã vào tơ trăng vàng 

 

Đừng vin tấm áo chị Hằng 

Lỡ mai áo rách thì văng xuống hồ 

 

Thà rằng đứng ngó nàng mơ 

Chông chênh thì cũng có thơ mang về 

 

Trăng non cho đến trăng già 

Trăng bao nhiêu tuổi vẫn là vầng trăng.




TRĂNG VÀO GIẤC MƠ

 

Trăng cười với những vì sao 

Cong cong kiêu hãnh treo vào tầng không 

Mảnh mai duyên dáng khôn cùng 

Cho thêm ánh bạc sáng cùng năm canh 


Len vào đi giấc mơ xanh 

Dây diều cao vút ngọt lành trên mây 

Mảnh trăng tựa cánh diều bay 

Cho sao rơi xuống đong đầy mắt em 


Mơ đi những giấc thần tiên 

Những con thuyền mộng bình yên cõi lòng 

Vành trăng trôi giữa mây hồng 

Ước mơ ngoan cứ tang bồng theo trăng.



TRĂNG CỦA MỌI NHÀ

 

 

Trăng gần cho tới trăng xa 

Đêm rằm trăng sáng miệng toe toét cười 

 

Cười cho chú Cuội rong chơi 

Bỏ trâu ăn lúa ơi ời gọi cha 

 

Trẻ con đám bảy đám ba 

Reo hò đuổi bắt dí ma cà rồng 

 

Thằng ba giá, thằng ở trần 

Đen thui đen thủi quây quần gốc đa 

 

Trăng nào riêng của người ta 

Trăng là trăng của mọi nhà trăng ơi! 



DẠ THI

 

 

Ông  Dạ Thi ngó trăng cười 

Làm trăng xấu hổ rối bời mông lung 


Ông cười chi rứa hỡi ông 

Có vui xin vén mây hồng lên xem 


Lững lờ một đám mây len

Làm vầng trăng ố bên rèm đêm nay 


Trăng đầu hôm nhớ sớm mai

Thả câu ví để nối dài nhớ mong.



VÁ TRĂNG

 

Hôm qua lỡ vướng tơ trời 

Làm trăng sứt mẻ nửa vời không trung 

Hỡi ai vá giúp trăng không 

Thì xin xách tráp tháp tùng một bên 

 

Kiếp này ở cõi thuyền quyên 

Dẫu là nặng gánh ưu phiền đa mang 

Chỉ xin hưởng ánh trăng vàng 

Cất trong đáy mắt của nàng thu mơ.



CHƠI TRĂNG

 

 

Tre đu đánh võng giữa trời

Vầng trăng ai mắc rạng ngời lung linh

Gieo bao thương nhớ ân tình

Để rồi lơ lửng một mình hỡi trăng.

Gom ánh trăng vàng

 

Đêm thu tịch lặng cõi thiền 

Ru đời một bóng trăng hiền mà thôi 


Ngân hà thấp thoáng trên trời 

Thuyền trôi hay bóng trăng trôi bồng bềnh 


Thương nhau gom ánh trăng vàng 

Gieo bao ân nghĩa cho nàng thơ vui 


Lại thêm tiếng sáo lưng trời 

Ngân nga dìu dặt mời người vịnh thơ.




ÁNH NHÌN NƠI ẤY

Thơ Phạm Thị Mai Khoa

 

NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN

65 - Nguyễn Du – Hà Nội

Tel & Fax: 04.38222135

CHI NHÁNH MIỀN TRUNG & TÂY NGUYÊN

42 - Trần Phú – TP. Đà Nẵng

Tel: 0511.3849516

CHI NHÁNH MIỀN NAM

371/16 – Hai Bà Trưng – Quận 3 – TP. Hồ Chí Minh

Tel & Fax: 08.38297915

Email: nxbhnv.saigon@gmail.com

Chịu trách nhiệm xuất bản:

NGUYỄN QUANG THIỀU

Biên tập:

Ngô Thị Thúy Thơ Mai Khoa  ÁNH NHÌN NƠI ẤY

 NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN


TỰ NHỦ

 

Một bàn tay xin nắm giữ bàn tay 

Một ánh mắt lung linh cười mê đắm 

Một câu thơ buông giữa thời xa vắng 

Một niềm tin để có vạn niềm tin.



NGÔI NHÀ CỦA BIÊN

 

Suốt một ngày biển vần vũ yêu thương 

Để chiều đến biển mệt nhoài con sóng 

Hoàng hôn về thuyền cũng vừa vào lộng 

Ẩn mình vào màu huyết dụ miên man

 

Chỉ còn lại tiếng sóng vỗ buồn lan 

Quấn quýt dưới chân chàng ngư phủ 

Lầm lũi một đời áo sờn chân cổ 

Màu nâu non nhuộm nắng hoàng hôn

Nhà ai như một túp lều con 

Canh bờ biển và ru hời con sóng 

Hạnh phúc nhỏ nhoi giữa trời biển rộng 

Cứ vững vàng đón gió táp mưa sa

 

Ngôi nhà tình yêu và bản tình ca

Của loài cá tôm rủ nhau về hội 

Ngư ông giang tay kết tình thân ái 

Biển nơi nào cũng đẹp mãi trong ta. 


CƠN GIÔNG

 

Ngày tháng Tư gió chiều lên rất nhẹ 

Gió mơn man vuốt mái tóc đuôi gà 

Vòng xe quay chầm chậm rời xa 

Thành phố vắng khiến lòng thêm man mác 


Ai mang gió về hàng cây xào xạc 

Ai mang mây đen che kín bầu trời 

Lộp độp nặng dần từng hạt mưa rơi 

Trời trắng xóa, mặt đường loang trắng xóa

Cơn giông đến bất ngờ vội vã 

Sài Gòn mùa khô chưa kịp chuyển mùa 

Người đi xa – muốn rũ hết bụi trần 

Dù chẳng giấu lòng mình đang trĩu nặng 


Mưa ơi, mưa ơi! Đừng xóa mờ kỷ niệm 

Tuổi ngây ngô chưa viết nổi tên đường 

Ô cửa trắng loang giọt mưa tĩnh lặng

Hay giọt buồn chợt ngân ngấn hơi sương.



CHUYỂN MÙA

 

Sài Gòn mùa này cũng đã trở đông

Cơn gió sớm se lòng người viễn xứ

Cố nhân ơi! Thế là thêm lần nữa

Xa mùa đông rét ngọt nhớ khôn nguôi

 

Thơ với đời như một niệm khúc say

Mượn lời thương để gửi trao tình nghĩa

Anh gửi cho em mùa đông tròn trịa

Em gửi cho anh giọt nắng hanh về

Dẫu đã xa xa lắm một lời thề

Người Hà Nội xưa sẽ có ngày trở lại

Những con đường mịt mù xa ngái

Không mang ta về kịp mùa xuân

 

Hà Nội cuối đông, năm mới đến gần

Anh có giữ vẹn nguyên cánh đào hồng thắm

Em xin nhận nơi anh nghĩa tình nồng ấm

Và trao tặng anh vạn cánh mai vàng.



LỮ KHÁCH VÀ QUỲNH HƯƠNG

 

Anh là người lữ khách

Ngắm hoa quỳnh đêm trăng

Hoa quỳnh và lữ khách

Trong phút giây bâng khuâng

 

Che giấu một sắc hương

Nửa đêm e ấp nụ

Phút giây bừng giấc ngủ

Khoảnh khắc góc thần tiên


Tình yêu như hạt sương

Đọng trên cành trên lá

Quỳnh hương tinh khiết lạ

Ngọt ngào chỉ một đêm

 

Ai giữ được trái tim

Biết yêu thương chờ đợi

Đoá quỳnh hương mời gọi

Lời dịu ngọt trao nhau.



RƯỢU SẦU

 

Rượu vui chia bảy chia ba

Rượu buồn cạn chén mình ta nghẹn ngào 

Thuở xưa gõ chén nghêu ngao

Chưa tan vỡ, chưa khổ đau đoạn tình.

Giờ đây độc ẩm cõi mình

Uống sao cho cạn bóng hình ngày xưa

Đa đa kêu bạn canh khuya

Rượu cùng tri kỷ - sầu chia càng sầu.



MÂY VÀO TÓC

 

Đan ngón tay vào tóc 

Một niềm vui đang dâng 

Ô kìa mây vào tóc 

Từ bao giờ, biết không?


TRẢI NẮNG RA CHƠI

 

Gió cửa biển mạnh hơn gió cửa sông

Em vào ra nhớ đóng cửa phòng

Kẻo tiếng tắc kè ồn ã

Em không yên giấc mơ nồng


Con gái cửa biển ngóng trông

Lối về dã tràng xe cát

Biển vô tư, biển hát

Xóa hết nhọc nhằn đêm qua


Em hồn nhiên và em lại thành hoa

Nắng nhảy nhót bờ biển xanh gợn sóng

Sóng tung bọt trắng tóc em hóa sóng

Mắt mơ màng nheo mi ướt lãng du

 

Dã tràng đợi chờ ai? Mùa thu

Lửa bớt dậy, nắng thôi không hừng hực

Hoa nắng ơi, ru tình vừa thức

Em dậy chào rồi trải nắng ra chơi.



MƯA NHỚ

 

Mưa

Con đường thênh thang trở nên hẹp quá

Lòng đường như suối như sông

Nước mênh mông

Dòng người dạt vào vỉa hè chờ đợi...

Giữa sống đường trồi lên con lươn mắc nghẹn

Mưa càng đợi càng lâu

Bong bóng vẫn từng đợt đuổi nhau

Trời xuống thấp

*

Em đợi anh góc đường

Cà phê bốc hơi chất ngất

Giờ này mặc kệ mưa rơi

Ấm vòng tay ta, chan chứa tình đời

Đặc quánh nhớ mong

Sài Gòn mùa mưa đợi trông

Trở về thời con gái

Mái tóc em dài như suối

Hát những lời gió bay

Mắt anh đăm đắm mê say

Ngọt lời vỗ về tin tưởng...  

*

Mưa Sài Gòn đưa em về kỷ niệm

Ngày ta quen nhau

Dầm mưa trên phố vắng

Con đường dài trở nên quá ngắn

Ta đang chung lối về

 

Thuở mơ mộng có trở lại

Một thời sống để yêu thương...

Những hàng cây thờ ơ cản gió bên đường

Ngả nghiêng như lão say

Là những lúc tay nắm bàn tay

Đợi chờ trong mưa.



GÓC RIÊNG


Buông một câu thơ 

Để lãng du đây đó 

Đôi cánh chao nghiêng chim về xây tổ

Chắt chiu những cọng rơm vàng


Buông một mơ màng 

Nghe chiều mênh mang gió 

Cơn gió luồn qua khe cửa 

Khẽ đập vai mình tóc rối đong đưa


Thơ mà chả phải thơ 

Ngu ngơ như mưa chợt tạnh

Con chim sà vào hàng dây điện

Lích chích hót vang trời 


Cuộc sống thảnh thơi 

Bề bộn góc riêng tôi 

Buông rèm chờ đợi 

Tôi lặng chìm vào thơ...



HOA THÁNG TƯ

 

Chớm hạ rồi anh có nhớ hoa không 

Tháng Tư tặng ai mà sao thương thế

Miền Tây, miền Đông tiến ra cửa bể

Biển mênh mông xao xuyến đến chạnh lòng 


Mặc ai nhớ ai mong

Tháng Tư hoa loa kèn khoe sắc

Hương thầm nhắc

Khoảng trời thân yêu da diết bồi hồi...

Nắng tháng Tư đang thao thiết chớm hè

Màu hoa ấy dịu dàng nhung nhớ 

Bịn rịn chân ai dốc đê Yên Phụ 

Cô gái bán hoa, xe đạp nép bên đường 


Em chở hoa, chở hương rải phố phường 

Màu hoa trắng tinh khôi như trang giấy 

Ngày đi xa cũng mùa này năm ấy 

Hoa tiễn người đi khắc khoải đếm ngày về.



HÀ NỘI ANH LẶNG LẼ

 

Em lặng lẽ tìm chùm hoa bóng nước

Tím thuỷ chung - mơ ước tuổi dại khờ

Hà Nội anh, vẫn lặng lẽ trong mơ

Để hồn em tan vào hoa bóng nước

 

Anh sẽ thấy mặt hồ trong suốt  

Sóng lăn tăn khỏa lấp nỗi nhớ thương

Cành phượng la đà mặt nước soi gương

Bóng dáng em núp trên cành phượng vĩ

 

Tóc em rối bởi những điều bình dị

Gió lật lên chọc ghẹo nỗi hợp tan

Mây trắng cũng úp mặt soi gương

Ngắm tình yêu của chúng mình nữa đấy!



LINH ĐÀM MÙA HẠ MỚI


Ngoại thành xưa ao rau muống lặng thầm

Ướt lưng áo mẹ quẩy quang rau sớm

Ngã ba Đuối đường vào chợ xóm

Xế trưa về đồng bánh trẻ đong đưa


Linh Đàm hồ giờ sen mọc lưa thưa 

Đầm cất vó trắng bờ con cá nhảy 

Nơi ngoại thành thuở tóc em vàng cháy 

Còng lưng đạp xe đến lớp về nhà 


Linh Đàm ơi huyền thoại xa xưa 

Hay tuổi thơ em vẫn còn đâu đó 

Hôm nay từ tầng cao cửa sổ 

Nhìn về thành phố ngát xanh.



PHÍA ẤY KHÔNG EM

 

Khi tóc em đã nhuốm màu chờ đợi 

Màu không gian bạc thếch ở chân trời 

Anh mới đến - giãi bày lời chia sẻ

Nồng nàn ơi, đốt cháy tinh khôi


Hãy tha thứ - lòng em bội bạc

Vì quá yêu từ tuổi dại khờ 

Vỡ bao lần trái tim thành sao sáng 

Đứng giữa trời vẫn thấy bơ vơ

Anh hãy ngắm sao và nhốt chặt tâm tư 

Cho đêm tàn mùa đi qua thầm lặng 

Em đã then cài với khung cửa đóng 

Thôi! Hoàn lương chả vướng bận làm chi 


Bình minh lên, đỏ ối một từ bi 

Lòng ấm lạnh không còn lưu dĩ vãng

Trả lại anh, khung trời quang đãng

Đón mây hồng từ phía ấy không em...



BÓI HOA

 

Em nấu nước anh pha trà

Em bói hoa anh xin quẻ

Hoa hồng cánh lẻ

Sóng tình ngất say

 

Thơ đem ra bày

Lường đong vài bát

Người cười kẻ hát

Khúc nhạc đong đưa

Có mưa làm chứng

Có nắng hong khô

Mời khách làng thơ

Vào đây hội tụ

 

Liền anh bưng quả

Liền chị mời trầu

Thắm đỏ môi nhau

Ra về bịn rịn.




BÂNG KHUÂNG

 

Sau những gì nói ra

Em tiếc là không giữ được 

Như buổi đầu em đến

Không biết trong anh có mất đi những kỷ niệm

Nhưng trong em vẫn khắc khoải mong chờ

Có tiếng chim hót trong bụi cây già

Tiếng lá rơi và muôn vàn âm thanh bé bỏng

Em bước đi hụt hẫng

Chỉ sợ tiếng lá khô

làm hoảng loạn cánh chim thôi

Người ơi, xin đáp lại đôi lời

Dẫu năm tháng có cuốn đi

như cánh diều no gió 

Thì kỷ niệm nào cũng vẫn là

kỷ niệm buổi đầu bỡ ngỡ 

Ta giữ riêng ta - nuôi lớn những niềm đau

Biết đâu đấy

chính là

tâm hồn ta khôn lớn mai sau.



NGHE TIN CHỊ ĐAU

 

Nghe tin chị đau em xốn xang

Bắc Nam cách trở đôi đàng

Muốn nắm tay chị thầm thì tâm sự

Cho vơi bớt phận đa mang…

 

Thời gian trôi đi như một dòng sông

Mái tóc mây hong nắng bên thềm

Chùm nhãn ra hoa hương rắc tóc mềm

Không thể quay về tuổi thơ bé bỏng


Ngày thống nhất em trở về Nam

Chị lấy chồng một đời vất vả

Em nghe bao lần ca dao cò lả

Chắt chiu hạt nắng ven sông…

 

Nghe chị đau em xốn xang

Lời chị xa xôi lòng em chua xót

Giá như có một ân huệ của Trời Phật

Nụ cười chị sẽ tươi

như chưa từng biết cơn đau.



VỀ GIỮA MÙA ĐÔNG

 

Trở về Hà Nội giữa mùa đông

Chút heo may ngấm vào da thịt

Xa Hà thành lâu rồi không quen rét

Cái lạnh rưng rưng trong ta

 

Hà Nội đón em trao tặng bó hoa  

Những cánh thắm kiêu kỳ rực rỡ

Mỗi bông hoa môi cười gặp gỡ

Sáng bừng trên khuôn mặt mọi người

 

Sáng mùa đông giữa ánh mắt rạng ngời

Lòng phấn chấn nghẹn lời chưa nói

Ly rượu nồng say tình người cũ mới

Ngất ngây men – lắng tận cùng mùa đông.



MÙA THU ĐI


Mùa thu đi vàng con phố nhỏ 

Hoa vấn vít người leo lét mảng rêu phong 

Hồ nước xanh trong 

Lặng lẽ nỗi lòng 

Ta mang hết buồn 

Gieo vào từng vòng xoáy 

Cầu già cỗi lắc lư làn sóng dậy 

Sóng âm vang

Vọng theo tiếng còi tàu 

Anh lặng lẽ nhìn 

Con hạc trắng bay cao 

Trời thu nắng ánh lên màu ngọc bích 

Xin đừng vội trách thu đi rồi xa khuất 

Trong lòng mình thu vẫn đẹp sáng nay.  



HẸN TRẦU CAU PHƯƠNG NAM



Hà thành tiễn bước chân đi 

Tính sơ cũng được vu vi nhiều rồi 

Sài Gòn một chốn đôi nơi

Nhớ về đất Bắc mượn cơi đựng trầu 

Bàn tay khéo léo bổ cau 

Thương nhau bổ sáu - miếng nào cũng ngon 

Trầu không xanh biếc thơm giòn 

Têm thành những cánh phượng còn bay cao 

Liền anh liền chị mời vào

Trầu em thấm đủ ngọt ngào đắng cay 

Cuộc đời là phút men say

Cau trầu vôi đỏ nhớ ngày đoàn viên.

Nguyên tiêu, 

13/2/2015



DẬY THÌ

 

Đêm tĩnh lặng

Tiếng côn trùng ngoài bờ vắng

Lá ngủ trên cây mây ngừng bay

Ngắm trăng rằm vằng vặc

 

Hoa dạ hương không chờ

Cứ thả giữa trời thơm nức

Lá tre thôi gió đong đưa

Vô hồn đôi mắt song thưa

 

Tịch yên trống rỗng, hồn lơ đãng…

Trăng tròn mà chi

Dạ hương thơm mà chi

Tuổi dậy thì hây hây dáng ngọc.



KHI YÊU TA SỢ MẤT NHAU


Hoàng hôn buông tiếng thở dài

Giấu nỗi nghẹn ngào tưởng ngày vắng mặt

Tiếng chim khắc khoải gọi bầy

 

Cõi trú ngàn ngày

Khoảnh khắc - trường tồn, níu giữ vòng tay

Ái ân chìm trong hạnh phúc

Giấc mơ hoang len lén vào tim

Đắm chìm mộng tưởng

Ta có nhau vạn ngày

Bồn chồn, hoang hoải, chông chênh

Những đứa con lớn lên bằng tình yêu

Rời xa tổ ấm tìm về miền đất mới

 

Ta vẫn bên nhau cùng tháng năm

Làm sao dập tắt ngọn lửa hanh hao

Hạnh phúc và khổ đau

Khi yêu ta sợ mất nhau.



Ủ TÌNH

 

Ngực trần thôi quyến rũ

Từ nơi mẹ ta xưa 

Cuồng phong rồi cũng lặng 

Nắng đi qua song thưa...

Em một mình đan áo

Ủ tình ai cợt đùa

Môi ngoan chưa hé nụ

Cứ đợi hoài ngày mưa...



NHỚ HEO MAY


Mùa thu chầm chậm đi qua ngõ

Liễu ngưng hơi thở gió ngừng lay

Một thời thương nhớ thu vàng úa 

Một thời lỡ chạm gót thu gầy


Để thương để nhớ chiều thu ấy

Một áng thơ tình mới ngân vang 

Len lén vào con tim khắc khoải

Khe khẽ kìa... heo may xốn xang.



HOA CẢI


Mẹ đã chọn trong vạn ngày

Một ngày bình minh đẹp nhất

Khi vầng dương hừng lên phía trước

Ánh sáng diệu kỳ tỏa sáng đời con.

 

Cánh đồng hoa cải tình mẹ bao dung 

Chờ... đông về rực vàng sắc thắm

Trên triền sông ngày đông giá buốt

Hoa cải vàng đằm thắm thủy chung


Sinh nhật này con vẫn ước mong

Cùng mẹ dạo chơi trên đồng hoa cải

Chiếc khăn voan phủ tràn bờ bãi

Giữa muôn trùng tình mẹ bao la

 

Cơn gió mùa ùa vào nỗi xót xa

Giọt nước mắt vỡ òa cơn mộng mị

Phương trời xa mẹ về trong giản dị

Hoa cải vàng đã rực rỡ mẹ ơi!



BUÔNG RƠI

 

Chú mèo ngoan khoanh tròn bên gối

Em mơ màng úp mặt ngây ngô

Thuở hồn nhiên lật trang sách học trò

Viết nhật ký ghi tên chàng vào đó

 

Gió vô tư, gió ghé vào trang vở

Thổi chút hồn, chút nắng sáng lung linh

Đôi tay mềm, đôi ngà ngọc xinh xinh

Trên giảng đường lén nhìn thêm lần nữa

Bắt đền thu, ai bảo đi qua cửa

Để mắt buồn mi ướt hoá thành mưa

Nét trầm buồn em nhặt nắng ban trưa

Đường đến lớp chẳng còn gì phấn chấn

 

Tên của chàng mờ dần theo năm tháng

Như đường kim sứt chỉ bởi hao gầy

Thôi anh đi, trả lại những thơ ngây

Em xin nhận những điều em chưa biết.



THƠ VIẾT LÚC NỬA ĐÊM

 

Câu thơ rưng rức đợi

Rót những lời ngô nghê

Suốt cả ngày bận bịu

Ghìm lòng bởi đam mê

 

Có tội tình gì không

Gieo câu thơ mắc cỡ

Em có nhớ anh đâu

Má hây hây ửng đỏ

 

Nỗi nhớ vận vào thơ

Lời tự tình êm ái

Nỗi cô phòng trống trải

Thơ viết lúc nửa đêm.



NẮNG GIỚ QUÊ NHÀ

 

Gió quê nhà mang mùi của biển

Bốn mùa ngây ngất trước trùng khơi

Em ở xa về ngơ ngác thế

Mượn gió neo vào ghềnh chơi vơi.

 

Quy Nhơn tha thiết ngày nắng cháy

Thuở tóc em chưa vướng bụi trần

Mẹ ngồi than quạt bánh đa nướng

Môi mềm khói đượm níu bàn chân

 

Trời Nam thương nhớ miền yêu dấu

Gió mưa cát  bụi chớ thay lòng

Thương mùa ở lại cùng lam lũ

Tháng Tư nắng quái lắm long đong.



CHIM CÂU

 

Hôm qua trên mái ngói

Có một đôi chim gù

Cửa sổ phòng trắng toát

Cánh chim choàng vào mơ

 

Đôi chim mớm cho nhau

Hương nồng nàn quyến rũ

Ngày tháng Ba rực lửa

Trên khoảng trời mênh mông

 

Sau ô cửa sổ kia

Phập phồng trong lồng ngực

Trái tim vừa thổn thức

Gọi khát khao trở về


Giữa cuồng nhiệt đam mê

Cơn cuồng phong thức giấc 

Khoan thai hình cánh bướm

Xoáy vào dòng hồi sinh

 

Bầy chim câu gọi tình

Từng đôi từng đôi một

Trên mái tôn tầng trệt

Cửa sổ nơi ta ngồi

 

Giấc tiên thoáng bồi hồi

Một khoảng trời trong vắt

Tham sân si lụi tắt

Thắp lên một chữ thương.


MAI VÀNG TRONG NẮNG THU



Nắng thu ươm sắc lên cành biếc

Tháng Chín lơ đãng những vần thơ

Người tự lâu rồi không nuối tiếc

Không buồn, không vui hết vẩn vơ

 

Sáng còn e ấp nụ đầu cành

Chiều sang lúng liếng cánh hoa xinh

Ngỡ ngàng hoa đang khoe áo mới

Góc vườn gian tấu khúc tự tình


Vội chi xuân vẫn còn xa lắm

Đủng đỉnh Trung thu hội đêm Rằm

Trở về tuổi thơ thèm thắp nến

Tùng rinh đi khắp xóm cùng làng 

 

Giữa thu hoa mai nở trái mùa

Xin ngắt một bông ép vào thơ

Một nét trung trinh anh mong đợi

Tặng em ngan ngát cả trời thu.



THĂM ĐẢO NGỌC PHÚ QUỐC

 

Theo con tàu rẽ sóng ra khơi

Giữa biển chiều mênh mang lộng gió

Con sóng chồm lên mạn thuyền oà vỡ

Đường chân trời thắp lửa hoàng hôn

 

Đất nước thanh bình thoát khỏi chiến tranh

Đảo Ngọc vươn mình phổng phao quyến rũ

Tàu cập bến trời thu lộng gió

Con đường xanh trải nắng vàng tươi

 

Cánh rừng già bao đời ngủ quên

Cây trăm tuổi vòng ôm không xiết

Con suối trong hát bài tha thiết

Muôn người gìn giữ lá phổi xanh


Vườn phong lan đón ánh bình minh

Chân nhẹ bước đuổi theo cánh bướm

Mỗi bông hoa một sắc màu tươi thắm

Xao động một góc vườn thiên thai

 

Thuở xa xăm bỗng chốc tím môi

Sim chín mọng, hoa cười đỏng đảnh...

Thoáng trở về tuổi thơ mảnh khảnh

Tóc đuôi gà sườn đồi hái hoa sim

 

Về Phú Quốc nơi yêu quý trong tim

Dấu chấm tròn biếc xanh hòn đảo Ngọc

Quyến luyến ngày về trong lòng thầm nhắc

Sớm thu nay... sẽ mãi mãi thương yêu.



GÓC NHỎ SÀI GÒN

 

Vi vu ngày nắng đẹp

Giữa thênh thang Sài Gòn

Hình như... mùi hoa sữa

Chạm nỗi nhớ đê mê

 

Mười năm rồi có lẻ

Xa phố phường đông vui

Xa bạn bè trang lứa

Về ngoại ô thảnh thơi

 

Con sông dài uốn lượn

Cứ lặng lẽ âm thầm

Chảy vào miền cổ tích

Rạch Chiếc ơi! Thầm monG


Ai buông câu bến đợi

Tiếng hát gieo giữa dòng

Nghe như lời tự sự

Với tình người đáy sông

 

Có nghe lời của đất

Dậy lên trước công trình

Soi xuống dòng xanh biếc

Kìa toà tháp lung linh

 

Có nghe lời của sông

Phù sa về bồi đắp

Tốt tươi những cánh đồng

Ngoại ô ngày mơ ước.



HOA BỒ CÔNG ANH

 

Giữa miền hoang dại đóa hoa xinh

Vàng trong sắc nắng khúc tự tình

Đà Lạt phiêu du ngày hò hẹn

Lối mòn thảm cỏ lúc bình minh

 

Sương còn ríu ran cùng cỏ biếc

Bồ công anh tha thiết gọi gió về

Hôm nay chừng như người thiếu nữ

Lung linh soi giọt nắng pha lê


Mong manh chiều gió mùa lay lắt

Hoa vẫn trung trinh vẹn sắc màu

Mùa sau ai còn choàng nỗi nhớ

Vương trong cỏ dại mối tình đầu

 

Đà Lạt xứ sở của muôn hoa

Khiêm nhường  nhè nhẹ dáng thướt tha

Níu gót chân đi người chẳng nỡ 

Bồ công anh e ấp trọn tình hoa.



THUNG LŨNG TÌNH YÊU

 

Ai đặt tên thung lũng tình

Giữa trời Đà Lạt gió phiêu linh

Đường lên gập ghềnh bao dốc đứng

Cheo leo sườn núi đá trung trinh

 

Ngắm tượng tình nhân bên dòng suối

Vẹn mối tơ duyên với cao nguyên

Ấp ủ nơi giao duyên trời đất

Mù sương che khuất lối trăng non


Uyên ương soi xuống dòng suối biếc

Non xanh chứng kiến những lời nguyền

Tình yêu hẹn từ trong tiền kiếp

Thung lũng Tình yêu đã khắc tên

 

Từ đó xanh tươi cẩm tú cầu

Bốn mùa khoe sắc chờ đợi nhau

Tình nhân dìu nhau trong tình tứ

Kết hoa trong vạn tiếng kinh cầu.


NGHỆ NHÂN ĐIÊU KHẮC


(Kính tặng điêu khắc gia Phạm Văn Hạng,người thiết kế mẫu cầu Rồng - Đà Nẵng)

 

 

Nghe đến tên ông đã từ lâu

Cơ duyên khởi nghiệp lắm khổ đau

Từ thời đất nước còn chia cắt

Một lòng khí khái, một chút ngầu

 

Đam mê điêu khắc một chân trời

Hòn đá chơ vơ chẳng thảnh thơi

Người người vin vào nhờ thời cuộc

Riêng ông nặng nghĩa với tình đời.

 

Đồng tiền đen bạc, trắng như vôi

Khổ tâm lao tứ đồng chia đôi

Bầu bạn thương yêu nên gắn bó

Huynh đệ khắp nơi, lãng tử ơi.


Ông mang gia tài cả cuộc đời

Neo vào sương gió một sân chơi

Đà Lạt mùa đông heo hút gió

Khoảng sân biệt thự nép bên đồi

 

Phòng tranh dấu ấn một kiếp người

Phong trần lang bạt khắp nơi nơi

Nhân tài đang độ còn sung sức

Tuyệt tác trông chờ trên giá phơi

 

Mấy chốc về khuya lạnh thấu xương

Đốt lò sưởi ấm bạn ghé thăm

Chén trà nhâm nhi giọng trầm ấm

Thơ vang khí phách buổi đầu đông.



ĐỘC ẨM

 

Một bình một tách

một chơi vơi

Cao nguyên lộng gió

      hứng mặt trời

Ngắm cành thông già

      thân rêu phủ

Một góc phong trần

      chút thảnh thơi.



NGẪU HỨNG ĐÀ LẠT

 

Đà Lạt ơi, Đà Lạt ơi!

Thả bộ trong dòng người nhộn nhịp

Bước chân vô định lạc ven hồ

Ngẫu hứng thiên nga đùa trên sóng

Liễu rủ quanh bờ gió lả lơi

 

Thanh Thủy giờ này còn vắng khách

Tìm một góc nhỏ ngắm mây trôi

Nhâm nhi giọt cà phê đặc quánh

Thả hồn trong se lạnh chơi vơi

 

Kiêu hãnh rừng thông lặng vút cao

Ken dày như lũy, gió thông reo

Bao lần trở lại, dường như vẫn

Chênh vênh đường lượn vắt lưng đèo.



DƯƠNG CẦM ĐÁNH THỨC CAO NGUYÊN

 

Phượng tím chênh vênh đậm nét duyên

Ven hồ sóng lặng một giấc tiên

Sơn khê mây núi miền sương khói

Ảo ảnh mờ quanh phố cao nguyên.

 

"Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi”

Dương cầm réo rắt cố nhân ơi!

Lưng trời gió núi ngưng hơi thở

Lòng bỗng hoà tan giữa đất trời


Người gieo tiếng nhạc cung trầm nhớ

Thánh thót bềnh bồng đón gió lên

Giữa miền trắng nước hồ sơn cước

Dương cầm đánh thức phố cao nguyên.

 

Sơn thủy hữu tình vang khúc nhạc

Du dương bay bổng giữa thinh không 

Tiếng nhạc mênh mang lăn tăn sóng

Dư âm vương vấn chốn phiêu bồng.


 

DÃ QUỲ

 

 

Ta hẹn em dạo ấy

Thời gian đã dần trôi

Chưa một lần chạm mặt

Ta nhớ dã quỳ ơi!

 

Hôm qua ngoài khung cửa

Mưa rơi giọt hắt hiu 

Gió về trong hoang lạnh

Dốc mờ sương trời chiều


Hình như nàng thấu hiểu

Nắng đã về sáng nay

Sườn đồi hoa rực nở

Lữ khách ngẩn ngơ say

 

Vin cành hoa thủ thỉ 

Sức sống tuổi thần tiên  

Cháy hết mình rồi tắt

Ngày mới lại bừng lên

 

Đi tìm hoa mấy bận

Nhà phố đã ken dày

Chẳng còn nơi khoe sắc

Dắt díu cả về đây.


 

HOA MUA

 

 

Trong tiềm thức tôi nghe tiếng người xưa

Đi mở cõi và chia tay tổ ấm

Những chàng trai dấn thân miền đất mới

Phút ly tan đẫm lệ dưới chân đồi

 

Người ra đi biền biệt cuối phương trời

Người ở lại đếm thời gian thổn thức

Ngày lại ngày nhớ thương day dứt

Đôi mắt nhoà khắc khoải con tim


Một ngày kia đất tặng một loài cây

Lá xù xì như bàn tay gân guốc

Hoa tím hồng tựa môi ngoan tha thiết

Phủ bên đồi nơi tiễn biệt người đi

 

Họ đặt tên hoa mua

Linh khí trời đất kết tinh dòng lệ

Trái tim yêu bùng lên mạnh mẽ

Hai phương trời đôi trai gái chờ nhau.

 

Hoa mua dịu dàng rung động thẳm sâu

Gió xao động lay từng cơn dịu nhẹ

Lời hò hẹn đợi chờ thời tuổi trẻ

Để muôn đời sắc tím thủy chung. 


 

HOA ĐÁ

 

 

Nàng cũng là hoa sao chỉ một màu

Xanh lá, xanh hoa, xanh cây 

Cung bậc dường không đổi

Bốn mùa thao thiết nở bông

Không gian mưa nắng 

chẳng bận lòng

Đừng nhốt em vào bóng tối

Thắt ngực buông rèm

kiếp phù dung


Xin đừng ép em vào cuốn vở

Thân em xác nước nỗi hợp tan

Chỉ xin một vài tia nắng ấm

Xanh tươi hoa đá rất dịu dàng

Em lại say một đời mãnh liệt

Vươn lên phận mỏng chẳng phôi pha

Vài hòn sỏi nhỏ vun quanh chậu

Quanh năm gắn bó với tình ta.



SIM CHÍN LÀNG ĐỒI

 

Em ước cùng anh đến xứ này,

Đà Lạt lộng gió dốc mây bay

Trâm ổi quàng chân vàng vách núi

Dã quỳ nhuộm kín lối chân mây

 

Em mãi níu anh đi chầm chậm

Nghe rõ tiếng lòng của muôn hoa

Thung xanh uốn lượn con đường lượn

Ôm cả trời xanh tiếng chim ca

 

Hồi ức cùng anh về tuổi xưa

Khi tóc em bay ngọn gió đùa

Theo em anh về thăm quê ngoại

Con tàu lăn bánh phía rừng thưa


Ngày ấy đi trên toa tàu cũ

Thuở nghèo theo dấu lá cọ xòe

Muôn vàn yêu thương tình đất Tổ

Đường tàu kết nối giữa hai quê

 

Về với trung du giữa núi đồi

Có mây có nắng ấm tình người

Cỏ may ran ríu chân bịn rịn

Có hoa sim tím giữa làng đồi.

 

Em từ trung du về làng biển

Nguyện ở bên anh đến trọn đời

Duyên phận hai ta từ dạo ấy

Để có hôm nay đôi sóng đôi.


 

MIMOSA

 

 

Có phải nàng đã hẹn

Từ mùa thu xôn xao

Mimosa ủ tình

Âm thầm trong vòm lá

 

Đà Lạt gọi nắng

Hay hoa gọi nắng

Sáng nay góc phố ngẩn ngơ...

hoa vàng

nắng vàng

rủ nhau về bung nở

Mimosa loài hoa bé nhỏ

Trao tặng khúc biến tấu đam mê.


 

HOA HỒNG RI

 

 

Hồng ri ơi! Chẳng kiêu sa

Sao em rực rỡ giữa Đà Lạt mơ

Dốc quen bước lặng sương mờ

Tím hồng nhuộm cả hồn thơ ráng chiều


Lang thang trong gió phiêu diêu

Hoa cùng thu bịn rịn chiều hoàng hôn

Thu mang sắc tím chiều buông

Hồng ri giấu một tâm hồn sáng trong.


Trên bàn thu nhánh hoa hồng 

Niềm vui loang cả căn phòng chiều nay.

SINH NHẬT THUHANOI, 15/11/2017



 THƯ GỬI CHỊ

 

Chị ơi tuyết đã rơi nhiều

Tình em đủ sưởi ấm không

Sài Gòn mùa khô rưng rức

Nắng loang kín cả nỗi lòng

 

Chị ơi! Nửa vòng trái đất

Cách xa không nỡ cách lòng

Chiều nghiêng vạt rau xanh tốt

Miếng ngon phần chị thầm mong


Chị ơi! Em buông tiếng vọng

Nơi xa chị nghe thấu không

Chị rằng: Thương em ai nỡ

Nạt em, ra tay chị bênh

 

Thương yêu một đời tận lực

Đem hết yêu thương vào thơ

Con chữ từng lời thủ thỉ

Em lớn khôn từ dại khờ

 

Chị ơi! Nghe lời chị dặn

Em ngoan ghi nhận thật thà

Cho đi những điều có thể

Cho dù đời lắm phôi pha.



MAI ANH ĐÀO

 

Mùa khô đã về phố núi

Nẻo đi cây đứng khẳng khiu

Hạnh phúc cây đang chắt chiu

Nhựa sống ủ tình khởi sắc

Cao nguyên mưa

Đà Lạt nắng

Phiêu du gió bấc

Anh đào gom lá về nguồn


Chúm nụ

Gió lơi trêu hoa

Chim muông thánh thót

Khi bình minh phát hiện

Anh đào thức

Thành phố rực cháy

Màu hồng quyến luyến

Có ai xa nhớ về quê hương

Mùa anh đào nở

Chói chang góc phố

Rực rỡ cao nguyên

Festival hoa khoe sắc trinh nguyên.                                        


NGẪU HỨNG THÁNG TƯ

 

Tháng Tư cá quẫy nắng hè...

Tựa vai nhau vớt gió the qua mành

Cỏ lau reo gọi bờ xanh

Lục bình phủ kín khúc quanh sông chiều


Tháng Tư gọi bạn phiêu diêu

Dùng dằng khăn gấm mỹ miều dáng thon

Khoác vào năm tháng tuổi non

Để nay còn chút nhạt son môi mềm


Tháng Tư từ thuở trăng liềm

Đong đưa cánh võng vào miền lãng du

Trải qua nhạt nắng tháng tư

Tóc bao nhiêu sợi trăng ru phận người.

 

Tháng Tư vạt nắng cuối trời

Gieo vào âm khúc tiếng vời vợi rung

Nương theo giọt biếc mông lung

Lặng nghe thao thiết mùa rưng rưng về.

 

Tháng Tư cau rụng bên hè

Chùm non nõn trắng ong về vây quanh

Bạn bè mấy lúc tuổi xanh

Gặp nhau thoáng chút mong manh hạ huyền.


GIỖ NỘI

 

Nội ơi bánh ít lá gai

Đãi vo ngâm ủ trang đài dậy hương

Nếp xay bột mịn ngào đường

Lá gai vò nát đem lường nước trong

Lộc trời nước lửa vừa đong

Đậu xanh dừa nạo nhân trong đậm đà

Thiên thời địa lợi nhân hòa

Lá xanh gói cả bao la nghĩa tình

Ngọc trời là nếp từ sinh

Nhân thơm đậu đãi, dừa linh hiển cùng

Phong ba bão táp trùng phùng

Ấm êm trong lá thơm gừng mềm môi

Kể từ nhận biết đầy vơi

Bánh gai Bình Định nội ơi mời về

Ban thờ nhang vẽ cung mê

Ngẩn ngơ thấy nội cười huê huê mừng

Âm dương cách trở muôn trùng

Bánh gai thơm phức níu từng bước quê.

 


 


BẾN BÌNH YÊN

 

Mắt ơi thôi những mơ màng

Môi ơi không còn mọng chín

Áo ơi cổ tim ấm nóng

Em neo vào bến bình yên.


KHI ANH LÀM THƠ

 

Có một ngày em đã nhận ra

Nụ cười anh đượm chút ưu tư 

Ánh mắt dường như đang thầm nói

Anh của hôm nay đã khác xưa

 

Có một giờ trong chuỗi bình yên

Lời không nói sao mà sâu lắng

Bàn tay thô ráp gầy xa vắng

Vuốt tóc em truyền lửa đam mê

 

Có một giây vừa mới thoáng qua

Khiến lòng em chao ơi xao xuyến

Anh mỉm cười nụ cười độ lượng

Buông cho em giây phút dại khờ


Cuộc đời này cuối bãi cùng bờ

Chẳng đâu thấy nụ cười như thế

Khi hiểu nhau là biết tha thứ

Cùng nhau chia sẻ nỗi lo toan

 

Chẳng thánh nhân chẳng phải thiên đàng

Là cuộc sống thường ngày bình dị

Chung nhau niềm vui, sẻ chia vất vả

Những nhọc nhằn khuya sớm bên nhau

 

Thơ anh viết không nói bể dâu

Không to tát ngôn từ hoa mỹ

Tiếng thơ ngân len vào trong gió

Gió toả lan dịu mát trưa hè.



MÁI ẤM PHÚC LÂM

 

Sáu mươi cặp mắt tròn xinh 

Con neo theo tiếng cha mình vào mơ 

Trăng cô đơn trốn vật vờ

Treo vào đầu võng lững lờ ngoài hiên

 

Trải bao mưa nắng ưu phiền

Trôi lăn vào cuộc kiếm tiền sinh nhai

Giữa vùng đất rộng sông dài

Lần về ký ức đời trai xá gì

 

Mỗi con một cuộc phân ly

Cha đón bằng những ly kỳ ngộ ghê

Đứa thì quăng ở bờ tre

Đứa thì gốc chuối kiến bu đen ngòm

Đứa nhìn mặt mũi căng tròn

Đứa thì quặt quẹo cha còn không tin

Có chắc con được chứng minh

Trời Phật cho sống thế gian đủ đầy

*

Từ vài đứa tới hôm nay

Cha không ngờ các con đây một nhà

Sáu chục ánh mắt sao sa

Ấm êm bên một mái nhà Phúc Lâm.

 

 --- 

(*) Thầy Thích Minh Tâm (thế danh Nguyễn Văn Lâm) Cách nay hơn 10 nămkhi còn là cư sĩ đã sáng lập Mái ấm Phúc Lâm – nay là Trung tâm nuôi trẻ mồ côi bất hạnh Phúc Lâm - tại 16A1 ấp 2, xã Long An, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai.




 THÁNG TÁM ĐỢI HEO MAY

 

Vì anh yêu mùa thu

Nên chiều hè bớt nóng

Tháng Tám còn cháy bỏng

Đã hanh hao thu về

 

Gió thu mang lời thề

Em gửi tình anh đó

Em muốn làm ngọn gió

Hát bên chiều thu sang


Thu Hà Nội đa mang

Một ân tình sâu nặng

Đợi một thoáng heo may

Là vỡ òa khoảng lặng

 

Em sẽ chẳng nói đâu

Hình hài còn ấp ủ

Tháng Tám đợi heo may

Trái thời gian chín đỏ.



ĐÁ HỎI

 

 

Hai phiến đá gặng hỏi

Ta là gì của nhau

Trời cao thì thầm nhắc

Duyên mặn mà làm sao

 

Cây xanh kia làm chứng

Lá lao xao lao xao

Buổi sáng bình yên thế

Thinh không bỗng ồn ào.



 

 

Lá sợ mình đơn côi

Nên chụm tay năm ngón

Chiếc lá ở đầu cành

Nhỏ nhoi chưa kịp lớn

Mọc chiếc lá thứ hai

Bàn tay xòe thêm rộng

Cuộc đời mênh mông lắm

Đón thêm lá thứ ba

Mỗi lần được sinh ra

Lá sau hơn lá trước

Tranh giành chi em ơi

Trời sao mà ôm được.

Những chiếc lá trưởng thành

Mang tình yêu trỗi dậy

Xòe bàn tay bàn tay

Mơn man nàng gió đấy!

Có bài thơ lá úa

Côn trùng cắn tả tơi

Đi qua mùa bão tố

Lá vàng ơi, đổi ngôi.



LỤC BÁT CHƠI TRĂNG



TỰ TRĂNG

 

 

Mùng mười trăng vướng cành tre 

Đung đưa theo gió mành the liếc nhìn 

Trăng non mắt sắc lần tìm 

Dáng em lẻ bóng - trái tim bồi hồi 


Chẳng ngờ mấy chốc nữa thôi 

Trăng đầy, trăng sẽ đứng ngồi với ai 

Má hồng lúng liếng miệng cười 

Vầng trăng hay nửa vành môi em kìa


Gió đưa cành trúc la đà 

Trăng rằm sáng cả bài ca ân tình 

Lời thơ buông giữa vườn xinh 

Xin người giữ lấy làm tin cuối trời.



CƯỚI TRĂNG

 

 

Thương cho ai lỡ yêu trăng 

Để duyên bị nhốt trong lồng đêm nay 

Chị Hằng cười với heo may 

Thương cho chú Cuội tháng ngày gốc đa 

 

Trăng thu áo cưới sáng lòa 

Mà sao trăng vẫn la đà cùng mây 

Hình như trăng tiếc lắm thay 

Hồn nhiên trăng nhớ những ngày vô tư.



TRĂNG THU

 

 

Trăng - thu cứ việc đèo bòng 

Cứ giăng ánh bạc gieo lòng người say 

Ngả nghiêng chén tạc đêm nay 

Thú vui cùng hưởng - đọa đày cùng chia 

 

Ngao du khúc hát canh khuya 

Gió mang hồn lạc phách chia đôi đường 

Trót mang thân phận tha phương 

Có đâu tính được trăm đường thu ơi.



TRĂNG CƯỜI

 

 

Nhớ hoài dạo ấy ngoài đê 

Bãi bồi bưởi chín trăng về chơi chung 

 

Trăng đu trái bưởi xoay vòng 

Trái na nứt nẻ, trái hồng tròn vo 

 

Trăng thương gió vốn lẳng lơ 

Làm cho lá trúc vật vờ ngoài hiên 

 

Trăng theo về những cánh tiên 

Sợi tơ se những mối duyên đất trời 

 

Trăng già nheo mắt mỉm cười 

Nhớ mùa thu ấy - bãi bồi triền đê... 



MỜI TRĂNG

 

 

Trăng nheo ánh mắt mỉm cười 

Nhìn Thuhanoi(*) ra vườn mời trăng 

 

Này đây chén ngọc ân cần 

Này đây thêm chút nồng nàn hơi men 

 

Ngả nghiêng chưa, nỗi ưu phiền

Ghé vai chuốc lấy nỗi niềm được không?

 

Trăng già xin cứ tang bồng 

Heo may che chở mây hồng lãng du 

 

Người ơi xin mấy vần thơ 

Để trăng càng sáng mùa thu càng nồng.

---- 

(*) Thuhanoi là bút danh của Mai Khoa.


TRĂNG LÊN

 

 

Này đây tóc xõa môi mềm 

Này đây khăn áo lụa điều lưng ong 

 

Liền anh võng lộng theo cùng 

Câu ca quan họ tháp tùng người ngoan 

 

Năm canh a... lính... tình... tang 

Là em xếp để người ngoan dặn dò 

 

Trăng vàng sóng sánh vào thơ 

Câu ca quan họ đang chờ trăng lên 

 

Ơi con sóng vỗ mạn thuyền 

Có ai múc ánh trăng vàng đêm nay...




TRĂNG NON - TRĂNG GIÀ

 

Bởi trăng khi khuyết khi tròn 

Thế nên ai đó vẫn còn ngẩn ngơ 

 

Gieo thơ mà chẳng rành thơ 

Thành ra vấp ngã vào tơ trăng vàng 

 

Đừng vin tấm áo chị Hằng 

Lỡ mai áo rách thì văng xuống hồ 

 

Thà rằng đứng ngó nàng mơ 

Chông chênh thì cũng có thơ mang về 

 

Trăng non cho đến trăng già 

Trăng bao nhiêu tuổi vẫn là vầng trăng.




TRĂNG VÀO GIẤC MƠ

 

Trăng cười với những vì sao 

Cong cong kiêu hãnh treo vào tầng không 

Mảnh mai duyên dáng khôn cùng 

Cho thêm ánh bạc sáng cùng năm canh 


Len vào đi giấc mơ xanh 

Dây diều cao vút ngọt lành trên mây 

Mảnh trăng tựa cánh diều bay 

Cho sao rơi xuống đong đầy mắt em 


Mơ đi những giấc thần tiên 

Những con thuyền mộng bình yên cõi lòng 

Vành trăng trôi giữa mây hồng 

Ước mơ ngoan cứ tang bồng theo trăng.



TRĂNG CỦA MỌI NHÀ

 

 

Trăng gần cho tới trăng xa 

Đêm rằm trăng sáng miệng toe toét cười 

 

Cười cho chú Cuội rong chơi 

Bỏ trâu ăn lúa ơi ời gọi cha 

 

Trẻ con đám bảy đám ba 

Reo hò đuổi bắt dí ma cà rồng 

 

Thằng ba giá, thằng ở trần 

Đen thui đen thủi quây quần gốc đa 

 

Trăng nào riêng của người ta 

Trăng là trăng của mọi nhà trăng ơi! 



DẠ THI

 

 

Ông  Dạ Thi ngó trăng cười 

Làm trăng xấu hổ rối bời mông lung 


Ông cười chi rứa hỡi ông 

Có vui xin vén mây hồng lên xem 


Lững lờ một đám mây len

Làm vầng trăng ố bên rèm đêm nay 


Trăng đầu hôm nhớ sớm mai

Thả câu ví để nối dài nhớ mong.



VÁ TRĂNG

 

Hôm qua lỡ vướng tơ trời 

Làm trăng sứt mẻ nửa vời không trung 

Hỡi ai vá giúp trăng không 

Thì xin xách tráp tháp tùng một bên 

 

Kiếp này ở cõi thuyền quyên 

Dẫu là nặng gánh ưu phiền đa mang 

Chỉ xin hưởng ánh trăng vàng 

Cất trong đáy mắt của nàng thu mơ.



CHƠI TRĂNG

 

 

Tre đu đánh võng giữa trời

Vầng trăng ai mắc rạng ngời lung linh

Gieo bao thương nhớ ân tình

Để rồi lơ lửng một mình hỡi trăng.

Gom ánh trăng vàng

 

Đêm thu tịch lặng cõi thiền 

Ru đời một bóng trăng hiền mà thôi 


Ngân hà thấp thoáng trên trời 

Thuyền trôi hay bóng trăng trôi bồng bềnh 


Thương nhau gom ánh trăng vàng 

Gieo bao ân nghĩa cho nàng thơ vui 


Lại thêm tiếng sáo lưng trời 

Ngân nga dìu dặt mời người vịnh thơ.




ÁNH NHÌN NƠI ẤY

Thơ Phạm Thị Mai Khoa

 

NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN

65 - Nguyễn Du – Hà Nội

Tel & Fax: 04.38222135

CHI NHÁNH MIỀN TRUNG & TÂY NGUYÊN

42 - Trần Phú – TP. Đà Nẵng

Tel: 0511.3849516

CHI NHÁNH MIỀN NAM

371/16 – Hai Bà Trưng – Quận 3 – TP. Hồ Chí Minh

Tel & Fax: 08.38297915

Email: nxbhnv.saigon@gmail.com

Chịu trách nhiệm xuất bản:

NGUYỄN QUANG THIỀU

Biên tập:

Ngô Thị Thúy Nga

Thiết kế BÌA ĐÀO VĂN SỬ

Trình bày: Mai Khoa

Sửa bản in: Tác giả

In lần thứ I, số lượng 500 cuốn, khổ 14 x 20 cm tại Công ty Cổ phần in Tâm Thức. Giấy phép đăng ký KHXB số: 2458-2018/CXBIPH/14-71/HNV. Quyết định xuất bản của Giám đốc số: 1043/QĐ-NXBHNV ngày 6 tháng 8 năm 2018. Mã số ISBN: 978-604-972-043-7.  In xong và nộp lưu chiểu quý 3/2018. cuốn, khổ 14 x 20 cm tại Công ty Cổ phần in Tâm Thức. Giấy phép đăng ký KHXB số: 2458-2018/CXBIPH/14-71/HNV. Quyết định xuất bản của Giám đốc số: 1043/QĐ-NXBHNV ngày 6 tháng 8 năm 2018. Mã số ISBN: 978-604-972-043-7.  In xong và nộp lưu chiểu quý 3/2018.