22 thg 7, 2011

Lời chào




Đã về đây xin mời vào đàm đạo
Chén trà ngon thưởng thức với vần thơ
Lạ thành quen, sao có thể hững hờ
Lòng bổi hổi mong chờ câu tha thiết .

Nào hãy mài cho mực tàu da diết
Viết lên đi hoài bão ở trong lòng
Thơ lên tiếng mực tàu lên trang viết
Bút pháp này thi hữu cứ cho không./.

Mai Khoa,2006

Tặng người ở lại.




Bàn tay em nắm lại
Khoảng thời gian đi xa
Mưa thẩn thơ vụng dại
Thả hồn phía trời xa

Là muôn đời vẫn thế
Cháy rát ở trong tim
Tình người như dâu bể
Tha thiết rồi lặng im

Hai thế giới trong em
Một tươi nguyên máu đỏ
Một lên vầng trăng tỏ
Vẫn sóng bước bên nhau

Mưa mau, mưa ở đâu
Rót xuống đời bão tố
Mưa đi cho đời sau
Biển bình minh rạng rỡ...

Mai Khoa, 2006

Sài Gòn… Những cơn mưa


Ông sấm gõ vào trời từng hồi

Ầm ì, ầm ì trống giục

Mây đen kịt thôi thúc

Lộp độp, nặng hạt mưa rơi

Bong bóng nổi lên khắp nơi

Ồn ào, vội vã

Con đường thênh thang trở nên hẹp quá

Lòng đường như suối như sông

Nước mênh mông
Dòng người chen chúc dạt vào vỉa hè chờ đợi ...

Mưa tạnh
Giữa sống đường trồi lên con lươn mắc nghẹn
Mưa càng đợi càng lâu

Bong bóng vẫn từng đợt đuổi nhau

Trời càng xuống thấp


Em đợi anh góc đường

Cafe bốc hơi chất ngất

Giờ này mặc kệ mưa rơi

Ấm vòng tay ta, chan chứa tình đời

Đặc quánh mùi hương xứ sở ...

Nàng cafe sữa

Để ngày ngày anh uống cạn nhớ mong

Cho Sài Gòn mùa mưa đợi trông

Trở về thời con gái

Mái tóc em dài như dòng suối

Hát những lời gió bay

Mắt anh đăm đắm mê say

Ngọt lời vỗ về tin tưởng !...

Mưa Sài gòn đưa em về những kỉ niệm

Ngày ta quen nhau

Dầm mưa trên phố vắng

Con đường dài trở nên quá ngắn

Ta đang chung lối về

Mưa Sài Gòn cũng lắm lúc tái tê

Quán Café Thy –

Khúc nhạc Trịnh vang lên lời thơ dại

Thuở ngây thơ mơ mộng quá nhiều

Thời sống để yêu để nhớ thương vần vũ ...

Những hàng cây thờ ơ cản gió

Ngả nghiêng như lão say

Là những lúc tay chưa nắm bàn tay

Chưa chòang bờ vai ngày nhung nhớ

Chưa buông trọn vẹn những câu tình tự

Đợi chờ trong cơn mưa.

Ngày mai

Xin gửi chiếc hôn vào giọt nắng trưa

Hồng má em và mắt ngời lung linh sáng

Chẳng hẹn nhiều chi cho quên ngày tháng

Mưa đến, mưa đi hết hiu quạnh bên đời ./.


Mai Khoa, 2006

Nơi gió đi về


Gió nói gì mà xào xạc suốt đêm

Xé vành trăng, lá vật vờ mệt mỏi

Nghe như lời thì thầm bổi hổi

Gió nghẹn ngào lay lắt bởi vì đâu.

Thao thức hoài gió hát suốt canh thâu

Bờ vệ đá cũng mòn theo năm tháng

Cây khẳng khiu gày, bao la sức sống

Cuốn đi rồi, gió vẫn trở về đây.


Mai Khoa, 2006

Kí ức Xuân


Này thêm một chậu hoa

Đỗ Quyên thành bầu bạn

Mùa Xuân không thời hạn

Như tháng ngày bên nhau .

Ô cửa sổ trên cao
Khoảng trời riêng ta đó
Những chậu hoa tím đỏ
Len lỏi giữa Mùa Xuân.


Mai Khoa, 2006

Mưa Xuân ngày ấy, bây giờ


(dựa theo Mưa Xuân-nguyễn Bính)

Chúng mình như hai vì sao bạc
Bạc mắt môi cười, bạc mái tóc mây
Vẫn đầu xuân về xem hội xưa nay
Chỉ có khác bầy cháu con dắt díu

Ai bảo Xuân không còn êm dịu
Không còn ngây ngất trước hoa Xoan
Xuân ở trong lòng người có khác
Thì Xuân vẫn thắm ở môi ngoan

Nào thuyền ai rẽ làn nước biếc
Có thương thì hãy chở người sang
Chắc bên làng Đặng chưa tan Hội
Có dịp cùng nhau chung một đàng.


Mai Khoa, 2006

Mưa đi vắng


Ô cửa đêm bầu trời sao vằng vặc

Gió rung lên vuốt nhẹ mái tóc mềm

Tháng ba Sài gòn nắng diệu vợi thêm

Mưa đi vắng bầu trời thêm cháy khát ...

Ngày và đêm xa nhau trong khoảnh khắc

Nắng với mưa ghen tị bởi ông trời

Em xa anh ngày tháng cũng chơi vơi

Mùa bãng lãng mong mưa về đoàn tụ.

Mưa Sài Gòn vẫn ngày đêm ấp ủ

Giọt Mưa Ngâu tháng bảy Lễ Vu Lan

Mưa rào tháng năm Mưa của Đại Ngàn

Mưa dịu nhẹ hẳn là em Mưa bụi ...

San sẻ cho nhau ngàn lần vẫn mới

Cho Lúa lên xanh bát ngát đồng quê

Hoa trái tốt tươi Thẳng cánh cò về

Xanh hoa lá, xanh bình yên vẫy gọi.

Mai Khoa, 2006

Màu hoa tinh khôi


Giữ riêng cho Hà Nội đi em

Một nét trinh nguyên thanh lịch

Hoa Loa kèn trắng trong

Dịu dàng tinh khiết

Như con gái mười lăm

Trong tà áo trắng ngần

Hát lên lời dịu ngọt...

Cánh hoa như tà áo em

Trong gió tháng tư

Gió gọi mùa hè

tiếng ve

giọt nắng lung linh tung tẩy ngọn tre

Hà Nội nắng

Tháng tư về ngọt ngào sâu lắng

Đắp đỗi nhớ thương

Cho ta đi chưa hết con đường

Ngẩn ngơ ngày Hà Nội nhớ ...

Thương làm sao, Hà Nội ta đó

Nhẹ nhàng như cánh hoa

Kín đáo như nụ kia chờ nắng lên

bung ra e ấp

Những con đường thân thuộc

Đưa ta về soi nắng tháng tư ...

Mai Khoa, 2006

Hằng Nga



Dấu yêu xưa, mòn hai bờ vạt cỏ
Lối nai về ngơ ngác ở chân đê
Ai bảo anh mơ mộng khi chiều về
Ngẩn ngơ tiếc trước hòang hôn xế bóng

Ô kìa anh, bầu trời đêm vắng lặng
Sáng lung linh đôi mắt của Hằng nga
Dõi theo anh, nhuộm mái tóc sáng lòa
Ánh kim trắng, màu thời gian hóa trắng

Thương anh nhiều nên ngày đêm lo lắng
Sợ hạt mưa làm lạnh ướt đôi vai
Sợ nắng Sài Gòn chiếu rát đời trai
Sợ đêm tối - anh đi về hụt hẫng ...

Là thương lắm sông hồng ơi con sóng
Nhấp nhô theo gió hát lúc trăng lên
Cô bé năm xưa vén áng mây mềm
Hạ đôi cánh xuống vai anh thầm lặng./.

Mai Khoa. 2006

Khi tiếng sóng vỗ về



Lỡ ngày nào ta không nghe tiếng sóng
Thì hồn ta chết lặng giữa canh tàn

Biển chẳng thể vỗ về nên sóng sẽ buồn lan
Sẽ âm vang trong lòng sâu bất tận

Loài rong xanh vẫn buông lời hò hẹn
Để muôn đời muôn kiếp quấn bên nhau

Cát vàng thương nhớ cũng chẳng còn đau
Sóng vùi dập sóng chồm lên mải miết

Tiếng côn trùng ngoài biển xa tím biếc
Những miệng trai ngậm ngọc quí lên màu

Ngoài kia tiếng sóng biển rì rào
Chắc đang gửi vào những lời âu yếm

Sóng đi đâu về đâu đêm thanh vắng
Vẫn còn đây theo tiếng vỗ luân hồi

Biển ơi, biển ơi lòng biển dậy sóng rồi
Là tha thiết đến muôn đời vẫn hát./.


Mai Khoa. 2006

Hoa và chim Đỗ Quyên


Xuân cứ đỏng đảnh thế

Như con gái mười lăm

Vai xòa đôi bím tóc

Mắt sắc như lá dăm

Ai bảo tình xuân thắm

Cho hoa nở trên môi

Cho gió xuân mơn nhẹ

Xao xuyến cả hồn tôi

Đã hẹn mùa Xuân đến

Gieo hạt mầm lên xanh

Giò hoa giăng trước ngõ

Uống những giọt sương lành

Quê hương từ đâu thế

Hoa Đỗ Quyên xinh xinh

Hồng lên đôi cánh bướm

Lẫn trong màu lá xanh

Dạo rực cả Mùa Xuân

Đỗ Quyên cao giọng hót

Trên cành cây chót vót

Khiến chân ai ngập ngừng

Hoa và Chim tưng bừng

Đón Xuân về trước ngõ

Bánh trưng, câu đối đỏ

Đón bạn đến chơi nhà ./.


Mai Khoa 2006

Giấc mơ xanh





Em hiểu rồi giữa cuộc sống yên lành
Niềm hạnh phúc ta trao nhau từ ấy
Để bầu trời xanh, bình minh đỏ dậy
Giấc mơ xanh nối lại những ước ao

Maica vẫn là Maica thuở nào
Vẫn ẩn dấu nụ cười trước thơ anh bỏ ngỏ
Xua tan nhọc nhằn – cơn mưa nho nhỏ
Chúng ta chia nhau niềm hạnh phúc xanh mầm…

Mai Khoa 2006

ĐỪNG BUÔNG XUÔI...NHÉ ANH !
(Tặng người bệnh hiểm nghèo)

Trong câu hát nhớ về Hà Nội
Em thấy mình nhói đau
Hỡi người em yêu
Cơn đau đừng nhức nhối ...

Em nghe con tim bổi hổi
nhận lỗi về mình
anh choàng dậy lao về phía xa xanh
nhịp thở dồn lên nấc nghẹn

Xin đau cùng nỗi đau anh
Xin nâng bàn tay năm ngón thơm lành
Mùa giá rét càng héo thêm chút nữa
Mùa em xa anh trăng không sáng tỏ...

Di động reo lên
tiếng anh rất nhỏ
Hãy đến với anh...
Căn buồng anh ở...lạnh lẽo Đông Tàn
Gió tái tê ngoài kia... Lắng bước nào em về trong gió rét...

Anh không muốn cho mẹ biết
Sợ mẹ già đớn đau
Anh không cho cha biết
Sợ cha không tin cho anh là người chạy trốn

Em gái anh... đứa em vẫn chia với anh từng chiếc bánh
An ủi anh khi tủi hờn
Cô ấy sẽ giúp anh cam đảm vững vàng hơn...

anh có nghe không ...
Hãy là anh khi nhựa sống đang dâng
Là anh khi tình em vun xới
Là bình minh kia biển xanh đang gọi
Vững vàng đi anh...
Cho em được ấp mái đầu xanh
Trong vòng tay nghị lực
Cho em được nâng niu tình yêu chân thật
Tình em trao anh

Xin anh hãy nhìn đời bằng những lòng tin
Đi trên con đường ngập nghềnh sỏi đá
Đá dưới chân anh dịu dàng êm ả
Hát rạo rực dưới chân

Xin anh hãy nhìn đời bằng ý chí tinh thần
Đừng buông xuôi tội nghiệp
Để em còn được anh dịu dàng ôm ấp
trong vòng tay thương yêu./.


Mai Khoa

Đêm của mẹ



Hà Nội mùa này lạnh lắm không em
Cái rét len vào tận cùng gan ruột
Sao ngại ngùng vuột khỏi những tấm chăn
Ngày cuối tuần bận rộn sẽ vây quanh...

Tuần này ta về chơi thăm mẹ
Gần tám chục chẳng dừng tay ngơi nghỉ
Tíu tít lo toan như con vẫn còn thơ
Nồi chè hoa cau thơm phức đợi chờ ...

Mẹ ơi! con thương mẹ thật nhiều, nhiều lắm
Tóc mẹ phai theo ánh trăng lưng trời sáng loá
Tấm lưng gày đệm mus vẫn nhức đau
Mẹ nhìn các con bằng tâm thức đêm sâu...

Con bé nhỏ trong vòng tay mẹ ấp ôm
Kể chuyện hoài mà nguồn cơn chẳng dứt
Hình ảnh mẹ như thước phim không hồi kết
Sáu mươi năm Huy hiệu Đảng vừa trao.

Đêm nay mẹ hạnh phúc biết bao
Chẳng cho con được nhà cao cửa rộng
Nhưng đã cho con niềm tin và hy vọng
Để thênh thang con bước vào cánh cửa tương lai !

Mai Khoa.

Cơn giông



Ngày tháng tư gió chiều lên rất nhẹ
Gió mơn man vuốt mái tóc đuôi gà
Vòng xe quay chầm chậm rời xa
Thành phố vắng khiến lòng thêm man mác

Ai mang gió về hàng cây xào xạc
Ai mang mây đen che kín bầu trời
Lộp độp nặng dần từng hạt mưa rơi
Trời trắng xóa, mặt đường loang trắng xóa

Cơn giông đến bất ngờ vội vã
Sài Gòn mùa khô chưa kịp chuyển mùa
Người đi xa - người vẫn nặng lời thề
Dù chẳng dấu lòng mình đang trĩu nặng

Mưa ơi, mưa ơi ! đừng xóa mờ kỉ niệm
Tuổi ngây ngô chưa viết nổi tên đường
Trời giông bão, cuộc đời nhiều giông bão
Đi trong mưa để hiểu những thăng trầm./.

Mai Khoa.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT

Tặng Lệ 21/4/2006


Tháng tư về trong giọt nắng chơi vơi
Mầm hạnh phúc cha nuôi từ tấm bé
Mỗi tiếng cười vẫn trở nên mới mẻ
Mẹ chẳng dời xa khi em đã trưởng thành .

Thành phố biển mùa này sóng trong xanh
Hàng phi lao vẫn dạt dào lời hát
Nâng lên đi tình yêu thương chất ngất
Sinh nhật bình yên hạnh phúc nồng nàn.

Ta sẽ cùng em đi suốt thời gian
Thời son trẻ bước chân nhiều háo hức
Khám phá tương lai về trong trang sách
Ước mơ ngoan năm tháng vẫn đợi chờ .

Chúc mừng sinh nhật hai bảy tuổi mơ
Mừng nhà mới, mừng ước mơ đang tới
Em hân hoan hạnh phúc đang vẫy gọi
Trái đầu cành tươi hồng với ngày xanh./.


Mai Khoa.

Câu hát tháng giêng



Tháng giêng ngày chín Hội Lim
Nhớ câu Quan họ Bắc Ninh thì về
Cửa Nam lối cũ chân đê
Chiếc cầu nhỏ, thảm lối đi sỏi vàng

Vườn hồng chúm chím mơ màng
Cửa đông cũng đã đón nàng về chơi
Tiếng còi chiều đến chơi vơi
Lại nghe tiếng hát trao lời cho nhau

Em mang tiếng hát sông Cầu
Thành xưa cổ kính nhuộm màu thời gian
Cây đa, quán dốc, đò ngang ...
Cửa tây tiễn biệt mắt nàng dưng dưng

Xưa kia nao núng má hồng
Để Xuân cứ thắm nỗi lòng của ai
Chẳng đừng tiếng hát thiên thai
Quẳng đôi quang gánh thuyền ai cặp bờ

Thôi đành con nhện giăng tơ
Kẻ Nam người Bắc có chờ đợi không
Năm canh a... lính...tình...tang
Dạ tôi xếp để cả năm lạnh lùng

Em về gieo lúa đơm bông
Mùa sau gặt hái no lòng người đây
Khăn hồng yếm thắm trao tay
Người ngoan tạc dạ lòng này sao quên.

Mai Khoa, 2006

Cánh võng mùa thu

Gửi con gái Thu Khánh yêu của mẹ


Gió đưa cánh võng mùa thu
Ánh trăng vàng, lá tre ru lưng trời
Mùa thu cánh én rạng ngời
Bay cao nhé, ước mơ thời bay cao.


Mỉm cười trong giấc chiêm bao
Vòng tay mẹ ấm ngọt ngào lời ru
Ru cho mái tóc gió đùa
Cho môi nở nụ, cho vừa mắt xinh ...

Ngủ ngoan con gái motminh
Tắm ánh trăng, tắm bình minh đến rồi
Ngày vui chân bước vào đời
Chênh chao con nhớ những lời mẹ ru.

Dáng mây, hạc trắng, mùa thu
Cõng trên vai những ước mơ đêm rằm
Trải bao gian khó thăng trầm
Cánh võng xưa vẫn đầm đầm lời ru.

Mai Khoa. 2006