22 thg 7, 2011

ĐỪNG BUÔNG XUÔI...NHÉ ANH !
(Tặng người bệnh hiểm nghèo)

Trong câu hát nhớ về Hà Nội
Em thấy mình nhói đau
Hỡi người em yêu
Cơn đau đừng nhức nhối ...

Em nghe con tim bổi hổi
nhận lỗi về mình
anh choàng dậy lao về phía xa xanh
nhịp thở dồn lên nấc nghẹn

Xin đau cùng nỗi đau anh
Xin nâng bàn tay năm ngón thơm lành
Mùa giá rét càng héo thêm chút nữa
Mùa em xa anh trăng không sáng tỏ...

Di động reo lên
tiếng anh rất nhỏ
Hãy đến với anh...
Căn buồng anh ở...lạnh lẽo Đông Tàn
Gió tái tê ngoài kia... Lắng bước nào em về trong gió rét...

Anh không muốn cho mẹ biết
Sợ mẹ già đớn đau
Anh không cho cha biết
Sợ cha không tin cho anh là người chạy trốn

Em gái anh... đứa em vẫn chia với anh từng chiếc bánh
An ủi anh khi tủi hờn
Cô ấy sẽ giúp anh cam đảm vững vàng hơn...

anh có nghe không ...
Hãy là anh khi nhựa sống đang dâng
Là anh khi tình em vun xới
Là bình minh kia biển xanh đang gọi
Vững vàng đi anh...
Cho em được ấp mái đầu xanh
Trong vòng tay nghị lực
Cho em được nâng niu tình yêu chân thật
Tình em trao anh

Xin anh hãy nhìn đời bằng những lòng tin
Đi trên con đường ngập nghềnh sỏi đá
Đá dưới chân anh dịu dàng êm ả
Hát rạo rực dưới chân

Xin anh hãy nhìn đời bằng ý chí tinh thần
Đừng buông xuôi tội nghiệp
Để em còn được anh dịu dàng ôm ấp
trong vòng tay thương yêu./.


Mai Khoa

Không có nhận xét nào: