18 thg 11, 2008

Hà nội của chúng ta

Xem VTV1 - 20/4/2005

Tôi đã kể nhiều về thời đánh Mỹ
Dù thời gian lặng lẽ qua lâu rồi
Đêm hôm qua, lại thảng thốt bồi hồi
Ba mươi năm trở về trong lịch sử.

Hà Nội hào hùng, con người bất tử
Dù rằng nghĩa trang nước mắt ngừng tuôn
Trong anh, trong em đau xé tâm hồn
Những mất mát vá bằng màu cờ đỏ.

Hà Nội ơi, tiếng tàu rền cửa ngõ
Đường phố đổi thay rộng rãi thênh thang
Đường giải phóng cửa ngõ phía Nam
Dấu tích con đường Nam bộ lầy lội.

Người đã ra đi và người ở lại
Nhận lãnh điều gì cho Hà Nội hôm nay
Thế kỉ hai mươi, thế kỉ hiên ngang
Đã khép lại cho một kỷ nguyên ngày mới./.

21/4/2005

Giọt mưa thu

Người ấy chắc còn nhớ đến tôi
Nhớ thầm chuyện cũ của xa xôi
Thềm trăng đón gió đêm thu lạnh
Mắt dõi xa xăm một bóng người.

Thu đi như thế đã mấy mùa
Lá vàng hiu hắt nắng ban trưa
Nắng lọt khe lá đằm thắm rớt
Cho gót chân ai nhẹ bước qua.

Dấu in còn đó người thì xa
Gói vào trong đáy của tim ta
Đừng cho tan mất hình với bóng
Đêm tàn trăng lạnh mắt nhạt nhoà.

Thà rằng hy vọng có khổ đau
Thì vẫn còn hơn vắng tin nhau
Người đi dù có xa xa khuất
Thu về lắng mãi tiếng mưa ngâu . /.

*

Em về chưa

Anh thả thuyền chơi trên sông trăng
Gió hát du dương Hồng Hà sóng vỗ
Ngẩn ngơ thu buồn giữa đêm trăng tỏ
Em về chưa? tiếng sáo tiễn thềm trăng.

Với Hồng Hà, anh chỉ là dòng sông
Phù sa đỏ nhuộm đôi bờ môi thắm
Lúa lên xanh mướt đồng con gái
E thẹn đung đưa lả lướt cánh diều.

Anh đi trăm phương vẫn nhớ một chiều
Bên sông vắng em đặt chân trên cỏ
Bàn chân son gót mòn lối nhỏ
Nơi em về bình minh cũng vừa lên.

Mùa thu đi qua trăng vằng vặc đầu hiên
Ngôi sao nhỏ mắt long lanh toả sáng
Mỗi góc thời gian trôi qua bãng lãng
Lời hẹn hò còn dấu kín trong nhau.

Em về chưa? bình minh thật dịu êm
Đàn cò trắng trĩu cành tre đầu gió
Lời em hát vẫn còn bỏ ngỏ
Trước lối mòn trông ngóng tiếng sáo đưa./.

Em sẽ về Hà Nội

Góc phố em, hoa bằng lăng tím ngát
Đã bao năm trôi dạt bến bờ xa
Cho sáng xuân nay Hà Nội nở hoa
Đón bước chân em dịu dàng trên phố .

Ngôi trường xưa hoen màu vàng ố
Ông lão già cầm tay trống run run
Gốc cây nào em vẫn đứng lặng im
Mỗi khi giận hờn bè bạn cùng lớp.

Có nỗi vui nào mà ta quên được
Thang gỗ nhà thuyền cả lớp chen nhau
Chiều cuối tuần mặt hồ nước trong xanh
Chiếc thuyền nhỏ chèo hoài không cặp bến...

Công viên Thống Nhất nơi ta từng đến
Sỏi đá lát đường rạo rực dưới chân
Cong cong dáng cầu con tạo xoay vần
Hòn đảo nhỏ in hình bao đôi lứa.

Bãng lãng đi xa, một vùng trời nhớ
Con én mùa xuân nhớ tổ tìm về
Cây cơm nguội đổ bóng ở bên hè
Ngày hợp phố, Hà nội ơi! lặng lẽ ./.

Em giận

Ráng chiều trên sông, bên kia thành phố
Ở bên này vá áo giá cơm
Đã hiểu được chuyện nhân gian
Còn trách chi cho bẽ bàng hả anh

Trời không se sợi chỉ mành
Thắt lưng buộc bụng thôi đành chia ly
Thương cho con cá lia thia
Thương cho chim sáo bước đi quanh lồng

Tình duyên không có, có không
Gừng cay...muối mặn đo lòng người ta
Anh đi
trên những thăng hoa
Chắc còn thương
nhớ một tà áo bay./.

Đo lòng người

Trái tim mách bảo tôi rằng
Người mà thật quá bẽ bàng lứa đôi
Những lời chót lưỡi đầu môi
Chớ tin kẻo sẽ một đời khổ đau

Ai kia ngó trước nhìn sau
Mắt chưa gặp, lòng đã đau tơi bời
Lấy gì nấu đá nung vôi
Cho môi ai đỏ cho tôi nghẹn ngào.

Lửa thiêng với khúc nhiệm màu
Cho lòng khắc khoải đời sầu tương tư
Lòng sông lòng biển dễ dò
Thước nào cho đặng đem đo lòng người./.

Đêm nhạc Trịnh Công Sơn

Giỗ Trịnh

Tháng tư trong tiết thanh minh(*)
Trời se se lạnh nặng tình cố nhân
Du dương tiếng nhạc trong ngần
Cây đa bóng toả ngập sân bồi hồi

Nén nhang lưng xuống nửa vời
Vẽ râu tóc, vẽ cả người tri âm
Sơn cầm điếu thuốc trầm ngâm
Xe thổ mộ đứng bâng khuâng đợi người .

Đêm qua bạn hữu khắp nơi
Tiếng nhạc rung chuyển chơi vơi giữa dòng
Đời người thoả nỗi tang bồng
Ngậm cười chín suối mà lòng còn đây.

Người nợ anh những phím dây
Người nợ anh kiếp trả vay luân hồi
Anh cho người nợ anh cười
Trở về cát bụi ngời ngời danh thơm./.

Sài gòn 4/4/2005 (Tiết thanh minh 26/2 Ất Dậu)

Đồ chơi của bé

(Viết cho tuổi mẫu giáo)

Chủ nhật ở nhà
Bé đi siêu thị
Bàn chân bé tí
Chạy nhảy tung tăng

Cầu thang cuốn băng
Đoàn người tấp nập
Từ dưới tầng một
Cho đến tầng hai

Gian hàng đồ chơi
Là bé thích nhất
Này con lợn đất
Này chú trống choai

Chú khỉ đuôi dài
Cá heo đen trắng
Một bầy thỏ trắng
Đôi tai vểnh lên

Một bầy gà con
Nằm trong cánh mẹ
Gấu con nhỏ bé
Trong lòng gấu cha

Níu bàn tay mẹ
Mua đi mẹ ơi
Trong quầy đồ chơi
Cái nào cũng thích

Bé yêu ! mẹ nhắc :
- Con phải cho ngoan
Mẹ mua gấu con
Làm quà cho bé .

Đêm làm gối nhé
Ban ngày cùng chơi
Đôi mắt sáng ngời
Bé cười rạng rỡ ./.

11/4/2005.

Cà phê một mình

Cà phê đắng sao người mê đến vậy
Màu si nâu gợi những nét ưu sầu
Thời gian ngồi nhìn giọt nước nhiệm màu
Hồn bay bổng thả theo làn khói thuốc .

Cà phê đắng bỏ đường thì ngọt
Người xa người bèo dạt mây trôi
Thà rằng chẳng gặp thì thôi
Gặp rồi mỗi đứa một nơi... à ơi...rằng buồn...

Hoa cỏ


Anh ạ, em đã bảo đời nhiều bão tố
Để thử thách những kẻ rong chơi
Từ tuổi cha sinh đến tấp tểnh vào đời
Biết bao ngang trái mà nụ cười vẫn đẹp

Để mùa sau khi ta bắt gặp
Ánh mắt ai lúng liếng cười duyên
Thoáng trẻ trung - thơ cũng dịu hiền
Một đời tìm lại, còn gặp nhau không nhỉ ?

Đi qua năm tháng, đi qua tuổi trẻ
Thơ em đây vẫn đậm nét hồn nhiên
Em là lá, là hoa, là cây cỏ đất mềm
Là bình địa đón hào quang nhật nguyệt.

Em sẽ là bông hoa nhỏ tha thiết
Sẽ dâng đời đõ mật ngọt hương thơm
Sẽ chăm bẵm vườn thơ của tâm hồn
Khách lai vãng vấn vương đôi vần nhớ !!!


Sài gòn, (mùa vắng những cơn mưa)
24/3/2005

Thơ tôi

"Thơ đã đến với người như một luồng điện âm dương để toả sáng nhân loại...."


Tôi đã yêu thơ và làm thơ
Tặng cho đời những giấc mơ
Những khát khao về tương lai hạnh phúc

Nếu một mai tôi lìa đời và chết
Cũng sẽ xin làm giọt nước
tưới mát những cánh hoa.
Tôi xin làm tiếng chim ca
Tặng cho đời bản nhạc vui thuần khiết

Con người sống rất cần tình yêu tha thiết
Đi tới tương lai bằng hạnh phúc và khổ đau
Tôi làm thơ như phép nhiệm màu
Để bè bạn và kẻ thù cùng tìm về một hướng

Nuôi lớn đi tình yêu và xoá dần nghiệp chướng
Ta sống bên nhau giữa muôn vạn trái tim.
Dù mai có chết tôi vẫn sẽ cầu xin....
Thượng đế ban phước lành cho người trần thế ./.

26/3/2005

Hoá giải

Khi tôi biết ghép những vần chơi
Nhí nhảnh níu vạt nắng xuống đời
Đung đưa ngọn gió lùa trong tóc
Lúng liếng mắt môi chúm chím cười .

Gặp người thơ tôi đã chớm buồn
Ai đùa chi sớm tuổi thần tiên
Gót hài còn vướng trên nhung gấm
Đã thấy nhớ người, thấy vấn vương

Tôi tưởng thời gian xoá vết thương
Ai dè bất giác đứng soi gương
Kỉ niệm còn hằn sâu khoé mắt
Một trời u uất thẫm đêm trường.

Thơ buồn không hoá giải kiếp buồn
Thà rằng vần vũ trời nhớ thương
Xong đem về nhốt buồng tim lạnh
Khoá chặt trong lòng nỗi ưu tư .

Từ nay tôi sẽ quay hướng khác
Sẽ nhìn đời bằng ánh mắt tươi vui
Bởi chấp nhận vẫy vùng bão tố
Coi thường sóng dữ với biển khơi.


25/3/2005

Tình cờ

Lạ chưa nhắc chuyện quê nhà
Ven sông cỏ ấu - cỏ gà chọi chơi

Người miền ngược, kẻ dưới xuôi
Từ Bạch Hạc về đến nơi Vua Hùng

Nhân duyên là bạn chơi chung
Kế ra mới biết dòng sông quê nhà

Xanh xanh vườn cọ đồi chè
Trung du sỏi đá rặng tre, lưng đồi.

Lưng còng ngoại cõng đi chơi
Lê la nương sắn, nương khoai ngày mùa

Đất quê nghèo chẳng đủ no
Lưng cơm với vại tương ngô qua ngày.

Quê hương chưa mấy đổi thay
Cái nghèo vẫn cứ làm day dứt buồn

Cái nắng trải khắp trên nương
Nghiêng vành nón trắng càng thương phận mình. /.

Thôi đành

(Vĩnh biệt gấu con)


Em ra đi lặng im
Tiếng dế đêm thâu rầu rĩ
Có tiếng ai khóc thầm lặng lẽ
Tiễn chân người ra đi...
đi mãi không về .

Em chưa kịp trả lời
Chưa kịp hồi âm cho người tri kỷ
Để nước mắt buồn bãng lãng ngập vùng quê

Ngọn cỏ gió đùa mải miết chân đê
Bước chân em còn tươi giọt sương ban sớm.
Vội vã chi em một chiều hoảng loạn.
Em ra đi không để lại lời chào

Cho bè bạn ngước mắt nhìn theo
Em mỉm cười giữa thế gian còn nhiều luyến tiếc.
Nhưng ta biết từ cõi thẳm sâu vĩnh biệt
Người vẫn bên ta lặng lẽ gieo vần


Thơ em dịu dàng ...
Biển đêm cuồng nhiệt
Tâm hồn em
Bay bổng ngân vang.

Thảo ly Q7-TP.HCM.- tạ thế 6/3/2005 (16 tuổi)
"Những mảnh đời oan nghiệt)

Thơ và đời

Anh là thơ gieo vần cùng năm tháng
Bốn mùa vui buồn, khăn gói càn khôn
Từ thẳm sâu ký ức tâm hồn
Làm khuấy động biển trời thương mến.

Nửa thế gian từ nơi anh tìm đến
Cho đời em hoa trái ngát hương
Hãy là hoa e ấp ở bên đường
Thoảng trong gió gieo đôi vần thương nhớ.

Tiếng tạ từ đã buông xuống vu vơ
Thà câm lặng để dòng đời trôi nổi
Gặm nhấm niềm đau lại thấy mình có lỗi
Thà rằng quên để hoa ngát hương thơm.

Đừng bắt nhau phải nói lời thiệt hơn
Không ai thích nghe lời chua chát
Hãy vì đời hoà vào dòng nước mát
Lặn ngụp sông sâu để trút hết ưu phiền.

Thơ và đời
lại mỗi đứa một bên
Đôi quang gánh
đi cùng trời cuối đất ./.

Thơ nghèo

Bây giờ
Vẫn còn người nghèo
Người làm Thơ còn nghèo hơn
Bởi chẳng ai bán thơ tình dạo ấy

Chân phương
Những kẻ yêu nhau
Tình trong trắng vậy
Ai nỡ xé nát cánh hoa mua...

Em tha thẩn sườn đồi...
miệng lẩm nhẩm đọc thơ
Chân đất,
áo nâu sòng
trên tay bài thơ Bằng Việt (*)

Quần chân què mà thơ vẫn hay vẫn mượt
Ai bảo nghèo là không tha thướt, mộng mơ...

Càng nghèo ta càng thương nhau
Cho đến mai sau
Thơ tình dù có đa đoan
giàu - nghèo
Vẫn là thứ làm cho tâm hồn ta khôn lớn...
bên nhau.


----------
(*) Nghĩ lại về Pautopxki .

Thể thao và nghị lực

(Viết cho con trai)


Cha cho con nghị lực, khôn ngoan,
Mẹ cho con dịu dàng, khéo léo
Từng bước con đi vào đời lắt lẻo
Ai sẽ theo con trên suốt dặm trường.

Giọt mồ hôi mặn chát trên lưng
Dù kiệt sức vẫn dẻo dai bền bỉ
Cuộc chiến thắng nào cũng mang điều bình dị
Từ thẳm sâu nguồn cội nhọc nhằn.

Gót chân con chai sạn đen sần
Dấu tích những tháng ngày vất vả
Đấu trường, mồ hôi và cả máu nữa
Bàn tay gân guốc với những thử thách, cam go.

Thể thao cũng như người thợ đốt lò
Niềm say mê luôn hừng hực cháy
Hăng hái lên, từng ván đấu trên sàn bừng dậy
Giọt nước mắt rơi trong tiếng hoan hô

Hàng ngàn tiếng vỗ tay trên khán đài quí giá vô tư
Vận động viên biết mình cần phải thế
Cống hiến những pha bóng kỳ phùng địch thủ
Đường đến vinh quang trả giá khắt khe .

Con hãy thể hiện mình là đấng nam nhi
Cha luôn mong con kiên cường chí hướng
Mẹ luôn mong con bền bỉ khiêm tốn
Thể thao phải là nét đẹp của bè bạn bốn phương.


11/3/2005

Tháng ba


Đã lâu rồi không nhớ rét nàng Bân
Bàn tay cóng bà ngồi hơ bếp lửa
Tháng ba về nhớ mùa hoa gạo nở
Rét ngọt cuối mùa rồi cũng qua mau.


Vâng, con đê cỏ ngày thơ ấu xa xưa
Nơi mình bới tìm hang dế, thả diều đón gió
Nơi chúng mình bò ra sườn đê ngập cỏ
Chơi đá gà , đuổi bắt, đánh khăng ...

Tháng ba rồi em vẫn nhớ anh
Hoa xoan tím
giữa hoàng hôn
màu tím.

Mưa bụi

Thế là hết khổ đau
Thế là vơi nhung nhớ

Cơn mưa đầu mùa
Bỡ ngỡ
Bụi mưa làm tóc rối
Ai hay.

Lật ngửa bàn tay,
Xoè bàn tay
Cảm nhận đi
Sự dịu mát
Thơ ngây .