Khi tôi biết ghép những vần chơi
Nhí nhảnh níu vạt nắng xuống đời
Đung đưa ngọn gió lùa trong tóc
Lúng liếng mắt môi chúm chím cười .
Gặp người thơ tôi đã chớm buồn
Ai đùa chi sớm tuổi thần tiên
Gót hài còn vướng trên nhung gấm
Đã thấy nhớ người, thấy vấn vương
Tôi tưởng thời gian xoá vết thương
Ai dè bất giác đứng soi gương
Kỉ niệm còn hằn sâu khoé mắt
Một trời u uất thẫm đêm trường.
Thơ buồn không hoá giải kiếp buồn
Thà rằng vần vũ trời nhớ thương
Xong đem về nhốt buồng tim lạnh
Khoá chặt trong lòng nỗi ưu tư .
Từ nay tôi sẽ quay hướng khác
Sẽ nhìn đời bằng ánh mắt tươi vui
Bởi chấp nhận vẫy vùng bão tố
Coi thường sóng dữ với biển khơi.
25/3/2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét