18 thg 2, 2009

Trước biển nói gì

Hai đợt sóng chẳng giận hờn chi nữa

Mà xô nhau đến nghiêng ngửa biển trời

Chẳng thể lặng im khi biển thở bồi hồi

Nên sóng đánh tung bờ bọt trắng ./.

Nghe sóng dậy Tây Hồ

Đau đáu trong lòng nỗi khát khao
Được đắm mình trong sương chiều Hà Nội
Hồ Tây ơi, Hồ Tây vời vợi
Tiếng hát ai văng vẳng ở cuối bờ...

Gió Sông Hồng dào dạt vào thơ
Thổi lên những niềm trăn trở
"Tuổi mười lăm em trở thành thiếu nữ
Mối tình đầu mang hương sắc mùa thu"

Dạo bước trước hòang hôn như ru
Đong kỷ niệm gửi về dĩ vãng
Cánh hoa mỏng manh cánh hoa thầm lặng
Đỏ vùng trời thuở tóc em bay .

Hà Nội đang xanh tiếng hát vào ngày
Nắng nhiệt tình rải khắp trời vàng óng
Trở lại cao xanh bầu trời lồng lộng
Mây hòa tan trong sóng nước Tây Hồ ./.

Mưa với nắng

Trời xanh thắm gom mây về cuối phố
Sóng biếc xanh in bóng áng mây về
Sông lặng lẽ dào dạt nỗi đam mê
Gửi hơi nước cho mây thêm tình nghĩa

Đất ôm sông uốn theo từng lối cỏ
Nuôi lớn dòng nên sông chảy về xuôi
Lãng đãng bao năm bờ bãi đắp bồi
Mây tình nghĩa gieo mưa tuôn thấm đất

Đất nhớ mưa mà sao trời xanh biếc
Là muôn đời mưa hát bản tình ca
Đất với nước là nhân nghĩa chan hòa
Mưa với nắng có đi thì có lại./.

Khát vọng

Kìa biển bạc xin hãy ngừng nổi sóng
Hãy vỗ về như cánh võng mẹ ru
Tình bằng hữu theo từ thuở ấu thơ
Giờ nằm xuống vẫn cùng nhau kề cận

Dòng xoáy nào đưa nhau vào vô tận
Đưa nhau về một cõi vắng thinh không
Người ra đi đã mãn nguyện trong lòng
Xin người hãy bình an nơi chín suối

Chỉ đau thương cho đứa con ở lại
Mất mát này gánh nặng dẫu oằn vai
Lấy gì để xoa dịu hết đêm dài ...
Ngày hai buổi lấy gì mà sinh sống

Thôi thì trời đã không chịu đất
Thôi thì đất đành phải nhường trời
Cây với đất ôm nhau nuôi mầm sống
Để ngày ngày hoa lá lại sinh sôi./.

Ca cao ví

Em tôi xin cứ trách người
Thẳm sâu đáy giếng, mặt người rõ không

Bao giờ nước giếng thành sông
Bao giờ núi ngả vào lòng biển khơi

Bao giờ thôi hạt mưa rơi
Thì lòng trắc ẩn mới nguôi trong lòng./.

Biển không bình yên

Tiếc thương từ cơn bão CHANCHU


Lại một lần thêm khắc khoải ê chề
Mẹ đớn đau nhìn con dâu khăn trắng
Những đứa cháu mất cha chưa biết niềm cay đắng
Canh cánh ngày cha ra biển không về .

Biển bao la, biển vẫn thường vỗ về
Vẫn nâng niu cùng ngàn xanh sóng vỗ
Những con thuyền xa khơi về bến đỗ
Khoang cá đầy cho cuộc sống sinh sôi

Bờ biển xanh in dấu trọn kiếp người
Dân vạn chài đã quen mùi sóng gió
Đời ông, đời cha, đời con vần vũ
Ơn biển nhiều dân tôn tạo Nghinh Ông

Thế gian ơi, nước mắt có đủ không
Hòa nước biển thành nỗi đau nhân loại
Tràng hoa dâng cha biển triều đi mãi
Gửi đến những hương hồn đến vô tận thương đau./.

Ban mai xanh

Cảm tác từ phim Ban mai xanh-nhân vật Bằng.


Gió hất ngược mái tóc
bồng bềnh tựa mây bay
vòng xe cuộc quay quay
sườn ngang thành ghế đệm

Ngồi thử chút đi em
vòng quanh hồ đón gió
gió nhẹ và hơi thở
quện vào anh vào em ...


Em cứ tin tình em
gửi vào niềm thương nhớ
cuộc đời như đốm lửa
hạnh phúc thổi bùng lên

Em yếu đuối ở bên
cần đời anh che chở
đừng bắt nhau thề nữa
hãy nhìn vào mắt kia

Nghị lực của sinh viên
năm cuối cùng vất vả
thời gian không chờ nữa
lao vào cuộc mưu sinh...

Đừng hy vọng trong anh
là mái che chỗ dựa
Đừng đòi hỏi ở anh
thần tượng rồi gục ngã

Hãy cùng nhau nắm tay
lội trong mùa gió rét
hãy trao nhau niềm tin
trong muôn trùng thử thách

Khi ta đã có nhau
đi qua ngàn bão tố
Tình yêu như đốm lửa
Hạnh phúc cháy bùng lên...

Thu màu gì

Choàng vai mình cỏ úa
Hỏi mùa thu đây sao
Mùa thu mang màu nào
Xanh lục, vàng hay tím ...

Mùa thu chim én liệng
Tít trên bầu trời xanh
Mùa thu nhuộm áo anh
Vàng tươi màu nắng nhạt

Mùa thu trong câu hát
Đỏ chín màu nhớ thương
Anh đi mọi nẻo đường
Lưu luyến màu hoa sữa

Ai bảo mùa thu buồn
Chỉ tại mình say ngủ
Cho mây kia ngừng trôi
Thu trở thành cỏ úa.

Xin đừng trách thu nữa
Chỉ tại lòng ta thôi ./.

Ngang qua ký ức

Chiếc lá vàng rơi rơi
Thu về trong kí ức
Bước chân ai thổn thức
Khẽ chạm vẫn nhói đau
Hàng liễu rũ nát nhàu
Gục mình vào vệ đá
Lăn tăn con sóng nhỏ
Gió cũng thổi nhẹ hơn
Lướt qua vùng thời gian
Kỉ niệm ngày xưa cũ
Mố cầu cong giấc ngủ
Lim dim hàng rêu xanh
Sỏi dưới chân cựa mình
Nhức nhối lời giã biệt
Tự bao giờ không biết
Ta chia tay mùa thu
Để từ đó đến giờ
Khát khao mùa thu đến
Hà Nội chiều yêu mến
Ký ức chẳng phôi pha.

Người quân tử

Người quân tử trong chiều buồn hoang vắng
Ngỡ quanh mình vô cảm bước chân qua
Ríu rít tiếng chim nắng ấm chói loà
Mùa thu đẹp sao lòng người băng giá

Thu bóng một chiều buồn trôi êm ả
Bước chân chùng đạp chiếc lá vừa rơi
Ừ thì hãy giũ gió bụi phương trời
Xin ngừng nghỉ để hoang tàn dĩ vãng .

Cho ngày mai xin đón bình minh đến
Đón nụ cười sau những gánh lo toan
Bỏ lại sau lưng những thói đua chen
Mầm hạnh phúc sáng lên từng khuôn mặt.

Cho mai sau

Biết đâu đấy em đi về hướng khác
Để anh tìm mải miết cô đơn
Vội vàng chi anh lời dịu ngọt đêm trăng
Rồi lại tiếc những ngày sau đêm tối...

Biết anh yêu mà em không thể nói
Bởi vì ta chẳng dám dối lòng nhau
Sợ chạm lòng anh, Chạm vào nỗi đau
Sợ những đêm rằm
Trăng sáng thế làm sao cho khỏi thẹn
Đừng buông lời hò hẹn
Đừng làm vỡ những ánh trăng
Xin ngàn lần đừng nói... yêu em!
Cho đỉnh núi kia mây mờ che phủ
Cho sóng biến kia rì rầm sóng vỗ
Cho trái đất này trăn trở khúc tình ca

Hãy nuôi đi mầm hạnh phúc chói loà
Cả thế giới vui cùng mùa thu mới ./.