Con nước lên tràn bờ
Em thờ ơ ngóng đợi
Gió trời cao vời vợi...
Một ngày như mọi ngày
Em! giữa mùa trăng đầy
Mà sao lòng cô quạnh
Trăng lẻ loi đơn lạnh
Bầu trời sao đi vắng
Không dưng mà thèm nắm
Một bàn tay, bàn tay
Không dưng mà nhớ lắm
Người thơ ơi, chiều nay
Ta biết mùa gió chướng
Em của ta thơ ngây
Vẩn vơ tàn bóng nắng
Cứ đêm qua lại ngày
Em buồn vui khôn tả
Có lẽ đang vì yêu
Chợt giận hờn vô cớ
Chợt thương ai thật nhiều./.
Mai Khoa, 5/12/2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét