16 thg 2, 2012

"Khoảng lặng giữa đời" của thuhanoi

Nguyễn Hoài Nam

Lâu rồi chưa được đọc bài mới của thuhanoi, nay đọc lại bài thơ cũ của Mai Khoa với lời góp của Nam, chợt nhớ anh San vẫn đùa: thuhanoi lúc viết cho người, lúc viết cho mình, lúc lại viết hộ người.

Dối lòng rằng em chẳng đâu, dù biết vẫn còn thương lắm. Đã ngoảnh mặt đi rồi, còn trở lại tìm làm chi. Để thêm một lần nữa phải đau, dù biết người chỉ vô tình thế.

Muốn vùi lấp đi rồi, người còn xới nó lên. Chẳng chờ chẳng hẹn, mà người cứ đến.

Anh lục tìm những kỷ niệm xa xưa
Đến vô tình chạm nỗi đau thầm kín
Ngoảnh mặt đi nước mắt không hò hẹn
Biết mình còn yêu lắm đến xót xa

Lòng trống vắng rồi chẳng đợi nữa, sợ lại yếu lòng nên cứ trốn là hơn. Đừng một lần nữa vì yêu người mà ta mắc lỗi. Và như thế người trở lại với ngày cũ. Yêu thương - có biết rằng em đã nguội lạnh rồi không.

Anh bước vào đời em như chủ vắng nhà
Lật ngày tháng - sau bước chân rong ruổi

Em hoảng loạn như mình đang có lỗi

Giữa hoang tàn kẻ chạy trốn yêu thương

Chẳng xong rồi, bóng người tưởng đã vắng, giờ còn trở lại, thương gì trái tim tôi ...Nàng như vũng nước trong vướng mảnh trăng trong, nào biết trôi về đâu nữa. Nỗi buồn kia có kể gì, cũng chỉ là một , trong cái vô vàn của sông nước, mỗi ngày vẫn chìm trong biển đời:

Mùa trăng non không soi rõ mặt đường
Vũng nước trắng lựa chiều đi nẻo khác
Sông Sài Gòn gió ùa về bát ngát
Khoảng trời riêng ngụp lặn giữa mộng đời.

Em chẳng có người khác đâu, cũng xin đừng trở lại. Chỉ còn biết gạt nước mắt, mà gom hết thương yêu về, cất cả vào lòng

Bây nhiêu thôi, vẫn chỉ là em thôi
Vầng trán rộng và mắt đen sâu thẳm
Vết chân chim vừa hằn lên mê đắm
Em mang về kho báu giữa ngày xanh./.

...............................................................
Em cứ về đi
Với thân quen ngày cũ
Quá khứ
đã là ngày hôm qua (NHN).
Cứ trông lại ngày cũ, nhưng đang là buổi mai đây, thuhanoi ơi.

Bài thơ cũ của anh PNS Phạm Ngọc San:

KHOẢNG LẶNG LÀ GIẤC MỘNG

Trước giấc mộng là cõi ngày nắng gió.
Rát mặt, khô môi, mắt lạc nẻo bơ vơ.
Ngửa mặt, trời im, mây tong tả ngu ngơ.
Tay níu kéo, hạt mưa nào tiền kiếp.

Sau giấc mơ, một đường viền mở khép,
Loé nhập nhoà, chặn lối chân mây.
Thơ vật vã theo sóng loang biển cả.
Khoảng trống thời gian bể biếc có lấp đầy!

Không có nhận xét nào: