8 thg 8, 2014

ĐỪNG ĐỂ BUỒN LÊN MẮT MẸ





Thưa mẹ! Con đã lớn khôn
Chiếc nôi nhỏ bé không còn vừa thân
Từ khi con biết đặt chân
Lên nền đất mẹ muôn phần yêu thương
Con được cha dạy trung kiên
Mẹ luôn dạy chữ dịu hiền, khoan dung
Quê cha nơi ấy miền Nam
Cha đi tập kết muôn vàn khó khăn
Cuộc đời binh nghiệp gian truân
Trui rèn lửa đạn mà nên kiên cường…
Con sinh vào thuở đạn bom
Từng quen tiếng đạn, mũ rơm đội đầu
Mẹ thời chinh chiến rừng sâu
Thanh niên cứu quốc lửa thau một lòng…
Trong con dòng máu Lạc Hồng
Thuở thơ ấu đã bừng bừng chí trai
Thưa cha! Con đã chọn rồi
Con đường chính nghĩa – vẹn toàn nước non…
Quân thù như lũ quạ đen
Hòng đem bất chính mà nhen lửa thù
Giàn khoan bỗng chốc lù lù
Dựng lên giữa đảo mù mù nhặng xanh
Lũ hàng xóm miệng em-anh
Mà sao cắc cớ cứ bành trướng thêm
Đêm ngày rình rập thòm thèm
Thềm lục địa tưởng mỏ vàng của chung
Hăm he tàu lượn, tàu ngầm
Hang hùm lũ chúng bay đừng chui vô
Xưa kia bao trận ông cha
Đã dạy bài học lưu truyền sử xanh…

Thưa mẹ!
Con ra Hải đảo giữ yên
Vùng trời, vùng biển đất thiêng bao đời
Thân con nay đã nên người
Cảm ơn cha mẹ người thầy đầu tiên.
Câu thơ mấy nỗi truân chuyên
Dừng để buồn lên mắt mẹ…
lời nguyền ngàn năm.

Mai Khoa, 14/7/2014

Không có nhận xét nào: