15 thg 8, 2011
Em kể chuyện anh nghe
Trở về ngày tháng cũ
Nhâm Tý Tháng mười hai
Một Hà Nội sớm mai
Ngổn ngang tang thương quá
Hà Nội như trận địa
Pháo leo lên nóc nhà
Bác sĩ trực thông ca
Thức đêm cùng Hà Nội
Em dù còn nhỏ tuổi
Phải đi sơ tán ngay
Nhà ở Khu Bạch Mai
Bên cạnh tường bệnh viện.
Đúng vào đêm mười chín
Theo xe về thăm nhà
Mẹ phải đi trực ca
Đêm khuya nghe báo động
Khi giật mình tỉnh giấc
Đã thấy máy bay kêu
Sợ quá cứ nằm im
Ngửng lên trời muốn khóc...
Ô kìa sao đẹp quá
Vệt lửa đan vào nhau
Những tiếng pháo tầm cao
Những tiếng súng tầng thấp
Tưởng mình đang nằm mơ
Tưởng pháo hoa đang nở
Quên cả chạy xuống hầm
Tăng-xê ngoài bậc cửa.
Còi báo yên vừa tan
Người tuần tra trực đêm
Bắt gặp la một trận
Sao không chịu xuống hầm.
Rồi hôm sau đi luôn
Về Vân Đình sơ tán
Nghe đài báo Bạch Mai
Khâm Thiên, bom trải thảm
Bệnh viện của mẹ em
Bom rơi tan tành hết
Nhà của em hôm qua
Nay cũng bay mất nóc
Kỷ niệm của chiến tranh
Còn hằn trong ký ức
Tuổi thơ không bình yên
Cùng mẹ cha đánh giặc
Hà Nội mang hình em
Hà Nội mang hình anh
Hà Nội của chúng mình
Ký ức nhiều vô kể.
thuhanoi, 23/12/2007.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét