Tràn đêm là bóng đen
Trở mình thức giấc
Cơn mơ nào ướt đẫm ở cánh tay
Vơi đêm rồi lại bước vào ngày
Bình minh tràn khung cửa
Gió thì thào xấp ngửa lá trên cây
Cánh tay của đêm, cánh tay của ngày
Chia nhau nỗi lòng trăn trở
Ta lại là ta giữa ngàn dông tố
Bản tình ca cuối thu bỏ ngỏ
Trăng len vào khúc nhạc du dương
Trả lại cho đời một cõi cô đơn
Vui lên đi phía cuối con đường
Ngập tràn hoa cỏ
Kỷ niệm xưa mờ dần trong trí nhớ.
thuhanoi. 29/11/2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét