27 thg 11, 2008

Chuyện từ thiện-1


Mặc cảm

Đây là một hoàn cảnh, một bối cảnh không lạ đối với xã hội, nhưng để cảm nhận và chấp nhận được nỗi đau của một người thân...thì quá đỗi đớn đau.

Hơn một lần tôi đã xúc động trước một em bé câu lạc bộ Hy Vọng - em có khuôn mặt đẹp, một giọng hát ngọt ngào và trong sáng. Khi em hát bài lòng mẹ để chào mừng khách đến thăm nhà từ thiện, tôi đã tiếc cho em - tiếc cho đôi chân của em không thể bước đi vì nó không lành lặn.

Tôi, một người tưởng đã giàu lòng nhân ái, đã chia sẻ với nhiều tấm lòng, nhiều mảnh đời đau thương nhưng tôi phải nhỏ bé trước em, trước nỗ lực vượt lên số phận. Em hoàn thiện quá, em cao thượng quá giữa nhân gian đầy thử thách và cạm bẫy, giữa sự huy hoàng của phồn vinh, của sự hào nhoáng đô thị thì em âm thầm làm đẹp cho đời, cho người.

Tâm hồn em thật đẹp - tôi làm thơ tặng em nhưng lại tặng chính cho lòng tôi - cảm nhận về cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp. Bởi cuộc sống không chỉ có ăn, có mặc mà còn có những tâm hồn, những tấm lòng nhân ái, yêu thương. Ta lành lặn trong sự què quặt của tâm hồn thì làm gì có hạnh phúc... Thế gian thật công bằng nhưng cũng thật khắt khe. Hãy sống vì mọi người và hãy đặt mình vào họ để hiểu họ nhiều hơn. Để biết mìnhh phải làm sao trước những mảnh đời cần tình thương gấp bội.

(Trường Trẻ khuyết tật Đa Phước-Quận 7)

Không có nhận xét nào: