24 thg 11, 2008

Hà nội của chị

(Người Hà Nội-Cẩm Vân)

Chiếc ghế đá như lạnh thêm khi cơn mưa vừa dứt, em lấy tay gạt đi những vũng nước nho nhỏ và xác lá vương vãi trên mặt ghế. Mà cũng lạ 4 giờ chiều rồi mặt trời vừa bị đám mây che, giờ bầu trời quang đãng lại lồ lộ trông đỏ như mặt ông bụt trên chùa, cười híp mắt chói chang...

Chị về Công ty Dược mới được vài năm, xa chị từ đó chắc giờ đây nhìn chị sẽ khác nhiều, em ngồi ngó trời đất, trong không gian lành lạnh mát mẻ của công viên bên này là Lò Đúc, bên kia là Hà Huy Tập, em tưởng tượng chị bước ra, gặp em ngỡ ngàng và hạnh phúc. Chắc chắn sẽ ôm nhau, sẽ khóc, sẽ cười, hân hoan như đã xa nhau lâu lắm.

Em sẽ ngồi nghe chị kể về quãng thời gian xa cách, em nhớ chị, nhớ Hà Nội biết nhường nào. Chị ơi, một Hà Nội thân yêu của chúng ta, một Hà Nội nhỏ bé, đầy khó khăn nhưng nghe tiếng gọi, nghe tiếng thúc giục là đua nhau khoác balô lên đường ra mặt trận. Để sau 30/4/1975, đứa còn, đứa mất ... đứa ở Sài Gòn, đứa ra Hà Nội. Chị vẫn là người hạnh phúc nhất. Lại trở về Hà Nội, ngày ngày đạp xe rong ruổi đi làm, chờ người lính chiến trở về... giải phóng 6 năm sau ... anh trở về thật, hai người làm đám cưới mà em không được dự, tiếc hùi hụi nhưng đành chịu. Hôm em đón chị trước vườn hoa, em nghẹn tắc không nói nên lời... ở xa về trông chị gày và mệt mỏi, em thương chị... lại trên con đường chúng ta vẫn đi, chiếc xe đạp rong ruổi qua Lò Đúc, lên phố Huế thăm vợ chồng anh Dũng Cúc Cu (vì anh hát bài Nhạc Rừng rất hay)…, sang Bà Triệu, lên bờ hồ ăn kem bốn mùa, ngược Hàng Bông về Khâm Thiên thăm vợ chồng cái Loan, bố mẹ nó mất trong trận B52 rải thảm, mình nó nuôi 4 đứa em ăn học. Tối đó về khu tập thể Nhà máy thuốc lá Thăng Long, hai chị em gần như thức thâu đêm để nhớ lại những hình ảnh thân yêu nhất...

Một Hà Nội lặng lẽ của chúng mình, một Hà Nội vụn vỡ của chiến tranh, một Hà Nội oanh liệt mà dịu dàng mê đắm... Hà Nội giữa Ba Đình nắng, những chiếc hồ trong xanh và những công trình đang vươn lên như con rồng Thăng Long trở mình... Hà Nội cổ kính và hiện đại đan xen trong màu nắng, gió sông Hồng dào dạt yêu thương.

Hà Nội là cổng chùa Bộc, chị em mình hay đến gói thuốc Bắc giúp Thầy, Hà Nội là gò Đống Đa những chiều nghỉ học leo lên Sườn đồi ngắm trời Hà Nội xanh . Hà Nội là những cuộc đua thuyền trên hồ Bảy Mẫu – Là những hồ sen bông nhú lên hồng cả mặt hồ giữa Ngọc Hà trầm lặng … Chị ơi, ba mươi năm sau, con đường về Nhà máy thuốc lá Thăng Long đã thênh thang, cửa ngõ Hà Nội hòanh tráng quá, em ngợp trong sắc cờ Hà Nội mừng đất nước thống nhất , chị sẽ lại đón em về, về với tuổi thơ không xa ... Chúng ta sẽ sống trong bầu không khí đầm ấm, chan hòa, chúng ta sẽ thăm lại những mái trường thuở thiếu thời ... hồn nhiên...bé bỏng....

Chị ơi ! em yêu chị, em yêu Hà Nội xưa, Hà Nội nay, Hà Nội thân yêu của chúng mình, một Hà Nội – thành phố Hòa bình mà thế giới đang hướng về như một tình yêu nồng nàn say đắm... Người em, đồng chí và người bạn mà chị thương yêu nhất.

Thuhanoi.

Không có nhận xét nào: