24 thg 11, 2008

Tiễn đưa



Em!

Biết là em chẳng vào đây, nhưng ta cũng viết đôi chút về mảnh đất ấy. Có phần hơi thở của người ta kính trọng, vừa qua đời. Sáng, con đường Đà nẵng-Hải Phòng dường như rộng mãi ra làm cho gió càng ngày càng lạnh. Chiếc xe tang chở cậu về nơi yên nghỉ cuối cùng sau cuộc hành trình trên biển từ Thái Lan về.

Chẳng biết xã hội càng văn minh thì càng nhiều thứ bệnh quái ác hay sao ý, mà lại rơi vào ngay người thân. Cậu đã làm bạn với biển từ năm 20 tuổi, người thợ máy cần mẫn ấy đã đi trên những chuyến tàu Vosco tới các miền châu Âu, châu Á, rồi những năm tháng huy hoàng đã lui vào dĩ vãng. Công ty giải thể, cậu đã chuyển về Cty bảo đảm hàng hải... chẳng ai nghĩ cậu lại nghỉ hưu trong khi vẫn rất phong độ. Con người mực thước, gần gũi và hiền lành ấy ... Của nả thì ăn mãi cũng hết, cậu tiếc cho tuổi mình còn khoẻ, đi tiếp vài chuyến để vớt vát cho con cái được nhờ... Để rồi, đột ngột căn bệnh quái ác đã giáng xuống cậu như một định mệnh khi cậu nằm xuống ở tuổi 60, đơn côi và lạnh lẽo...

Cậu ơi !Ngày hôm sau... Vĩnh biệt.
Chiếc xe con của Kỷ đến trước Ngân hàng trên đường Trần Phú đón chị Minh - chuyến du lịch ngắn ra Đồ Sơn. Xe vượt qua bãi tắm 1, bãi tắm 2, lạnh ngắt... bãi tắm 3 cũng thế và ì ạch leo lên dốc để vào sân toà nhà Casino, tìm được nơi đậu xe - chị Minh dắt đoàn tham quan vào (nếu không có người dẫn vào thì bạn hãy thủ sẵn 1 ngàn USD trong túi nhé) - dạo một vòng, lạnh hết cả người, những sảnh dành cho kẻ ăn chơi, sòng bài của giới thượng lưu mà ta chưa hề biết (có lẽ chỉ xem trong phim Hàn Quốc ) thì nay hiển hiện trước mắt...thôi cũng là dạo chơi thôi mà, ...

Ngày thứ ba, thăm bạn bè quanh thành phố, qua quảng trường bây giờ đẹp hơn nhiều so với năm 1996 (giải Phù đổng) thành phố đã vươn ra sân bay Catpi, ra giáp ranh Hải Dương và lãnh địa như vượt tầm nhìn của dân bản xứ...Chia tay Hải Phòng để qua Phà Rừng về Hạ Long... Ta chưa kịp gặp em - ...

Không có nhận xét nào: