24 thg 11, 2008

Viết cho anh cũng là viết cho mình

TP.HCM...Ngày 23 tháng 11 năm 2008

(Hôm qua truyền hình đăng tin anh nhận bằng khen chính phủ, UBND Phường Việt Hưng nhận Huân chương Lao động H3 - vui quá anh ạ...)

Gửi Anh Nguyễn Danh Vĩnh

Anh !

Thật bất ngờ và xúc động sau bao năm xa cách. Giờ đây mình tìm gặp được nhau. Quả đất xoay tròn, điều gì đến nó sẽ đến...Anh không thể tưởng tượng được niềm hạnh phúc và vui sướng trong em. Cảm ơn anh và những năm tháng thiêng liêng của đời lính, những tình cảm hôm qua và hôm nay của người lính còn theo em đến suốt cuộc đời. Em biết hiện giờ anh chị và các cháu sống rất hạnh phúc, em rất tiếc là chưa được về quê anh, chưa gặp được chị (dù đã có lần chị lên Nỉ thăm anh) nỗi luyến tiếc ấy rồi sẽ có ngày được đền đáp - em tin như thế !Anh có biết không?

Ngày mấy đứa tụi em ở Hà Nội lên, chân ướt chân ráo bỡ ngỡ ở C3 bộ - anh ở bên kia sân bóng, chiều chiều qua đây chơi bóng bàn... Môn thể thao em yêu thích nhất. Rồi anh em mình trở nên thân thiết. Ngày ấy, anh biết không em mười bảy tuổi, xa nhà nhớ mẹ, nhớ em, em hằng ước có một anh trai để được làm nũng, để được nuông chiều và tin cậy. Nhưng vì chương trình học có thay đổi, anh phải xuống Nỉ học, rồi sau đó em sang Bắc Ninh... Thành cổ Bắc Ninh mang dấu ấn nhiều kỉ niệm) nhưng em rất buồn phải xa anh và anh em cùng một số bạn thân của em...

Lớp Văn hoá đã kỉ niệm 60 năm Cách mạng Tháng mười, chỉ một lần nữa thôi, em sẽ được nghe anh hát, được hoà vào cái không gian mênh mông của đất nước... nhưng tất cả chìm vào luyến tiếc, em đã phải ra đi sau ngày ấy để rồi thêm một lần giọt nước mắt rơi...Thế rồi, anh cũng ra trường, em về Nam, anh cũng vào Nam... QK9 sao mà xa xôi cách trở... mình không gặp nhau. Những ngày em đi... vô vọng. Các anh sang Bắc Ninh rồi đi biên giới, chiến tranh tàn ác cũng qua mau, em trông tin các anh và trời phật đã phù hộ các anh trở về bình yên từ mặt trận biên giới.

Năm tháng qua, rồi em cũng lớn lên, trưởng thành . Nhưng cuộc đời như một giấc chiêm bao, có những nỗi buồn không sao tả xiết, có những thang bậc trầm sâu vào ký ức tưởng rằng không thể đứng vững trên cuộc đời này. Nhưng với những bản năng và nghị lực, em đã làm lại anh ạ. Bởi rằng, em vào đời với những ước mơ quá lãng mạn. Cứ tưởng mình đã đủ sức chèo chống cuộc đời ... Sự hồn nhiên, trẻ trung và luôn tự tin chính mình nên khi vấp ngã em bàng hoàng, chạy trốn tất cả, xa lánh mọi người và xa anh...Thế nhưng em đã đứng dậy, đã đi lên bằng chính sự trưởng thành và càng chín chắn hơn, em biết rằng anh sẽ tin em, sẽ cho em sức mạnh ...

Anh !Cuộc sống như trang giấy và thời gian như bánh xe - lịch sử đang chép lại những dấu ấn của nó - trong ấy có anh, có em, có đồng đội thân yêu - Một bức tranh toàn cảnh của chúng mình ... Có góc sáng đẹp, nhưng cũng có những góc khuất đen tối. Dù sao, đó là một bức tranh thiêng liêng cần phải được nâng niu giữ gìn. Đó là vốn quí của em của anh, của cả chúng ta. Em biết rằng, không phải chỉ có anh, mà cho đến hôm nay con bé "khờ" ngày ấy, bây giờ rất được các bạn tín nhiệm, quí mến. Hạnh phúc lớn quá, em phải sống sao cho tốt hơn, nghị lực hơn đáp lại sự yêu quí trong từng cái nhìn trìu mến ấy. Trên con đường hạnh phúc có hai đường thẳng song song...phải không anh?

Thân quý.
Em gái đồng đội của anh.

Không có nhận xét nào: