24 thg 11, 2008

Chỉ cần có lòng tin ...

Tiếng chuông reng lên
Tôi nhìn đồng hồ 22 giờ,

- Mày ra ga đón tao, nhớ đi hai xe nhé, tao mang cả thằng nhỏ theo...

Tôi bàng hoàng, từ trước đến giờ cô bạn tôi không bao giờ cho thằng bé rời xa bà ngoại nó. Thằng bé lớn lên ở với ngoại, nó coi ngoại như một người mẹ hơn là bà, vì mẹ nó sinh ra phải mổ uống kháng sinh nhiều nên mất sữa... Thằng bé lớn lên trong vòng tay thương yêu của bà ngoại và mẹ. Cha nó trước khi chia tay lên đường nhập ngũ chưa kịp làm đám cưới nên không được công nhận, không được bên nội coi là một thành viên.

*

Chuyến tàu về sớm hơn dự đoán nên tôi cũng không phải đợi lâu. Hoá ra nó quyết định đưa con trai vào miền Nam sinh sống là thật. Chuyện thật buồn, nó làm ở Công ty Dược phẩm I và xoay quanh chuyện vỡ hụi, tán gia bại sản, thất vọng ề chề... trốn nợ. Tôi là người duy nhất để nó bấu víu ở nơi này, vốn tính thương người và dễ mủi lòng trước số phận - nó đã cơ cực biết bao với thời bao cấp, chạy ngược chạy xuôi làm thêm để kiếm tiền nuôi con. Thiên chức làm mẹ của nó thật vĩ đại, nó đã giúp các em từng đứa một vào đại học khi cha nó hy sinh để lại mẹ con bơ vơ giữa đất Hà Thành này. Không việc gì là nó không làm được. Thế nên, chuyện nó gây ra không làm tôi bất ngờ mà chỉ trách nó quá sa đà vào chuyện làm ăn để cuối cùng ... rút chân không kịp.

Dù sao, nó cũng đáng thương... Giờ đây hai mẹ con nó trông bơ phờ ngoài sân ga, hành trang mang theo là một cậu học sinh lớp hai và mấy bộ quần áo với một gánh nợ không biết là bao nhiêu. Tôi đưa hắn về nhà và không dám nói điều gì, sợ hắn nghĩ mình lại tính toán, hắt hủi... Tôi sợ hắn không đương đầu nổi với sự cô đơn và buồn chán... Cuộc sống vẫn khắt khe như vậy, tôi phải đóng vai một người bạn, hơn thế nữa là người đỡ đầu cho nó khi chân ướt chân ráo vào Sài Gòn kiếm kế sinh nhai.

Thật tình, tôi chỉ là người công chức quèn, để kiếm được một công việc làm thật khó, vì thời bao cấp không có hộ khẩu thì coi như chết đói. Mấy đứa bàn nhau hùn hạp kiếm tạm một cửa hàng nho nhỏ và giúp cho cho nó vài bao gạo mua được từ Phnôm Pênh về, vài khúc vài quần fo đen, mấy hộp UB kem dưỡng da... Thế là mẹ con nó đã sống được qua ngày... Giờ đây, thằng con trai đã làm Giám đốc một Chi nhánh xuất nhập khẩu đồ mỹ nghệ, những gốc cây, những mảnh gỗ tưởng bỏ đi trong rừng lại được tái tạo, khảm khắc, sơn phết trở nên món hàng cao cấp trong những toà nhà sang trọng... nó đã làm thay đổi cuộc đời của người mẹ bất hạnh... đứa con của người lính chiến trường không được công nhận năm xưa đã trưởng thành về mọi mặt, xứng đáng với cha nó mặc dù trong lí lịch không có ai công nhận, người vợ lính ấy cũng qua cơn bĩ cực và sống tốt hơn.

Nếu ngày ấy, tôi không cho mẹ con nó nương nhờ, không có từng cân gạo hay món hàng rẻ tiền nhất để mua bán thì có lẽ cũng chưa biết chừng cuộc sống đưa đẩy đến đâu. Tôi hy vọng rằng, bất cứ ở đâu cũng cần một lòng tin, một nơi nương tựa như cái đòn bẩy để nâng những cuộc đời bất hạnh đi lên. Tôi chỉ muốn âm thầm làm cái điều người ta cho rằng dở hơi... mang tiền đi bỏ sông bỏ bể... Không phải thế, đồng tiền chỉ là phương tiện giúp họ vượt qua thử thách, chính bản lĩnh và tình yêu thương con người mới là kho tàng giàu có... vô giá nhất .

Hôm qua, tôi lại gửi tiếp một khoản tiền hơn một triệu cho một người mới quen, nhưng tôi không cho nó là vật bỏ sông bỏ biển mà chính là những hạt mầm gieo vào lòng người - nó là tình thương yêu đồng loại ... là bàn tay vươn ra giúp đỡ kẻ khốn cùng... nó sẽ biết sinh xôi và biết giá trị đích thực trong tương lai... Bạn đừng cho tôi đây là giàu có, vâng tôi là người giàu lòng trắc ẩn... thế thôi... tôi lãnh lương ra chưa kịp đếm lại và xin trao cho người ấy... tôi có khó khăn trong 1 tháng, nhưng người ấy sẽ bớt khó khăn cả một quãng đời...

(công việc từ thiện sẽ làm từng ngày khi có thể - đó là niềm vui hạnh phúc của tôi)

Không có nhận xét nào: