24 thg 11, 2008

Chuyện từ thiện-2


Chúng ta không đơn độc

Chúng ta là tập thể đoàn kết tương thân tương ái.

Sáng chủ nhật! Như mọi buổi sáng đẹp trời vào ngày nghỉ cuối tuần, tôi chở Lệ trên chiếc xe máy bon bon trên đường về phía ngoại thành - hai đứa chia nhau mỗi người một cái mũ bảo hiểm, mặt mũi bịt kín không ai nhận ra. Buổi dã ngoại được chuẩn bị chu đáo lắm, chúng tôi đến với các em trong trại mồ côi với một tấm lòng yêu thương và chia sẻ, điều gì đã khiến chúng tôi tìm đến nơi ấy, không mấy ai hiểu....

Tôi phải nói thế nào trước những cái nhìn ngạc nhiên của người bên cạnh, họ luôn nghĩ tôi là người không bình thường, những cái thở dài ngao ngán và những cái nhìn kỳ quặc làm tôi trở nên người mặc cảm với chính mình. Kế hoạch đã vạch sẵn rồi nhưng bởi không được sự hưởng ứng thành ra tôi đi mà như trốn đi làm một việc mờ ám... khổ thân tôi... họ cho rằng tôi hâm vì không ai bắt buộc, không vì sức ép nào mà cứ như ma ám...

Hơn 9 giờ sáng, trời nắng to, khoảng sân mới trồng cây chưa kịp phủ mát càng làm cho chói chang, gay gắt hơn... nhưng tôi và Lệ thì thấy ấm áp lạ lùng, dường như chúng tôi đang được trở về nhà... Các em vây quanh, những đôi mắt nai ngây thơ... dò hỏi....dần dần làm quen và thân thiết. Chính các em mang lại niềm vui cho tôi và Lệ hơn là việc mình đến để chia sẻ tình cảm với các em, những tâm hồn ngây thơ đến lạ, các em đang cố gắng học tập, lao động và tập nhìn đời bằng chính năng lực của mình - những cuộc đời thu hẹp lại trong vòng tay những người thầy, người bảo dưỡng - nhưng lại mở ra cho các em một tương lai chắc chắn tốt đẹp hơn những gì các em phải trải qua... Tôi lặng đi vì những nụ cười hồn nhiên ngây thơ như thiên thần. Trao quà cho các em với một tấm lòng bâng khuâng, một chút tình người trong tình đời bao la... Tôi tự hỏi, có bao nhiêu người chấp nhận hành động của tôi nhỉ... tôi thật lòng sợ sự lạnh lùng, thờ ơ ... tôi rùng mình vì mình vừa mới làm một việc người bên cạnh tôi không chấp nhận... Tôi cần sự thanh thản biết bao, dù muốn hay không tôi cũng vẫn lén lút mà không đuợc làm việc công khai... Tôi đã không bảo vệ được chính mình. Rất may tôi còn có Lệ, em đã cho tôi lòng tin, em đã chia sẻ cùng tôi mọi việc, cùng tôi bươn bả chạy tìm mua cho các em những cuốn sách hiếm hoi sau mùa tựu trường. Tôi không dùng lời cảm ơn vì nó khách sáo, tôi hạnh phúc vì tôi có được em... người bạn nhỏ thân yêu của tôi.... Em sẽ luôn ở bên tôi....Thế nhé !!!

Không có nhận xét nào: