24 thg 11, 2008

Làm sao để tôi là bạn đồng hành với bạn?

TTL !

Con đường chúng ta đang đi, đang hiện diện là một thiên đường đấy.

Bởi chị bảo nó là thiên đường chính vì bản chất của vũ trụ ta đang sống mang đầy đủ những nỗi niềm của chúng ta. Niềm đau của em cũng là của ta, hành trang của chúng ta chỉ dùng bằng nghị lực thì mới trọn vẹn. Chúng ta được sinh ra trong bất cứ một hoàn cảnh nào, thì chúng ta cũng chỉ là em bé con 3 cân biết khóc biết cười.

Nhưng cuộc sống dạy cho ta biết nhìn đời, biết cảm nhận cuộc sống từng ngày bằng nụ cười... Khi ta lên ba, những bước đi đã vững vàng hơn thì trí nhớ và trí thông minh của ta đã nhận biết rằng ai là người yêu quí ta nhất, và ta là tâm điểm của hạnh phúc gia đình bởi chính tiếng khóc tiếng cười và tiếng hát trẻ thơ.

Năm em 17 tuổi, em không còn là trẻ thơ ... em không vào đời một cách suôn sẻ vì hoàn cảnh, hay vì một sự kiện nào đấy thì em đừng vội buồn. Con người quá nhạy cảm như em không ít và làm sao để vượt qua chính mình

Ttuổi 17 biết tìm đến người thầy, người bạn, tìm đến một mối tình vu vơ nhưng là niềm động viên an ủi vô bờ... buồn vui lẫn lộn trong cái thành đạt và cái mất mát.

Và năm 20 tuổi, em không còn là cậu học trò ngô nghê nữa, hơi thở mạnh của người cha, tiếng thở dài của mẹ làm cho em đau lòng... Em sẽ nghĩ đến việc làm sao đây... một năm qua, để một năm lại tới ...dù làm nghề gì để kiếm sống, giúp đỡ cha mẹ và ôn thi tiếp thì đấy chính là nơi em quên đi nỗi buồn, lao vào công việc...say mê... học hỏi... cảm nhận cuộc sống qua ánh nắng, qua mùi hương hoa thiên nhiên, qua những lần thức đêm với vô vàn âm thanh bé bỏng và lớn lao...

Em có nghe tiếng lòng mình thôi thúc... Em phải trở thành người đàn ông nghị lực trước tình mẹ, tình em. Là người con trai mạnh mẽ trước người cha tin cậy. Và như thế, em sẽ không còn chỗ cho sự yếu mềm, cho sự vỡ vụn của pha lê, em không còn lẻ loi trong vô vàn hỗn độn cuộc sống.

Đừng tưởng chị là người hồn nhiên vô tư... Bởi chị đã đi qua tất cả những ngưỡng cửa của sự thất vọng, đau khổ, mất mát, chị vượt qua sự lụi tàn của tuổi thanh xuân... bắt đầu bằng số không như chiếc bong bóng xà phòng ngoài công viên trên tay những đứa bé. Lại xây, lại đổ nát và làm lại từ đâu... một chuỗi những thành quả ấy làm cho con người của chị trở thành gần gũi thân thương với các em, với ánh đèn đêm, với vượt qua chính mình và tất cả những ai đang và sẽ phải vượt qua chính mình như em.

Luôn luôn là điểm tựa và niềm tin của em! được không ?

Không có nhận xét nào: