24 thg 11, 2008

Đã có người khác lo....

Chuẩn bị cho kỷ niệm ngày lễ lớn 2/9.
Cơ quan tôi phát động phong trào TDTT - chính quyền, đoàn thể là những tổ chức luôn chăm lo cho CBCNV , bởi vậy kế hoạch tiến hành một cách suôn sẻ... Cầu lông, bóng bàn, bóng đá...thi nhau chiêu binh, mộ sĩ. Chủ trương rất khoa học nhưng cụ thể từng môn thì nảy sinh vấn đề nhiêu khê lắm.

Tìm được một góc kê bàn bóng đã may lắm rồi, khổ nỗi vị trí là nhà để xe CBCNV nên luông tuồng, trống trải... Gió quá, bóng cứ văng-tê đi , thiếu ánh sáng nhưng một bên bàn lại chói mắt bởi cánh cửa nhà xe không có kính chắn gió và màn che nắng...Vấn đề cấp bách phải khắc phục là lẽ dĩ nhiên, với bao nhiêu con người, có thể họ không ngần ngại để ra tay, nhưng thiếu một sự chỉ huy điều hành.

Ai cũng nghĩ:

- Kệ, đã có người khác lo...

Chuyện là thế, việc cần lo thì đã xong rồi. Trang bị đầy đủ cả rồi, chỉ còn việc làm thế nào để có đủ ánh sáng, chắn gió, che nắng cho phòng tập. Mọi người vẫn nghĩ:

- Kệ, đã có người khác lo...

Kể cũng lạ, tôi không nghĩ giống họ. Tôi bứt rứt không yên.

- Tôi sẽ làm được !

Trước tiên là vào kho xem có thể tận dụng được gì, bởi sau khi sửa chữa cơ quan còn khối thư dùng được... vải màn cửa, được rồi - tôi sẽ giặt sạch, đo-may thành màn che nắng, cửa không có kính, tôi đi mua fim-meca (chắc khoảng 10m) dán lên, nhờ mấy anh thợ điện gắn cho cặp bóng đèn neon 1,2 - vài tấm vón lót sàn cũ đem ra chắn cho bóng khỏi văng ra xa...

- Kệ, để người khác lo...

Thói quen ấy sẽ không bao giờ đạt được một kết quả như ý. Tôi không nghĩ như vậy, cái gì tôi làm được cho các bạn, tôi sẵn sàng . Tôi nghĩ chỉ cần bỏ ra một chút tư duy, một chút lao động, một chút nhiệt tình... tôi có thể làm "người khác ấy"....Tôi có thể làm được tất cả bằng cái "Tâm" của mình. Tôi thích như thế. Họ lại bảo với tôi:

- Ôm rơm rặm bụng !

Nhưng tôi không sợ rặm bụng, tôi sợ tôi không giúp ích được cho mọi người. Tôi sợ sự thờ ơ, lãnh cảm...Bạn hỏi tôi là ai ?- Tôi là người tự trọng và trân trọng những điều hợp lý hợp lẽ .- Vâng, chỉ thế thôi, tôi thật hạnh phúc và thanh thản, bằng lòng với chính công việc mà cho dù là công việc nhỏ nhất nếu nó trở nên có ích cho mọi người .

(Việc hôm nay chớ để ngày mai. Hãy xem tôi làm rồi nghe tôi nói)

Không có nhận xét nào: