Ta không tin kỷ niệm của một thời
Lại vô tình rơi vào quên lãng
Những tháng ngày hồn nhiên trong sáng
Mái tóc thề lá phượng nhẹ rơi.
Bao giờ trở lại tuổi hai mươi
Cho tà áo phất phơ nơi cuối phố
Cúi mặt đuổi theo con đường cản gió
Khuất bóng ai trong ngõ nhà ai.
Ngu ngơ ai tha thẩn chiều đông
Cơn gió nhẹ cũng làm lay nỗi nhớ
Thuở hồn nhiên em về cuối phố
Anh mang theo day dứt suốt mùa em.
Trời trở lạnh, anh như một thói quen
Lảng vảng bên thềm đi tìm hình bóng
Nơi nào ngày xưa em thường đứng ngắm
Đoá hoàng lan bên dậu lối nhà em.
Anh bây giờ lâu cũng thành quen
Cứ mỗi mùa về Hoàng lan vàng nở
Ngắt chùm hoa cắm vào nỗi nhớ
Cho khơi lên kỷ niệm tuổi hai mươi.
MK,
2 nhận xét:
i like......
chào thân mến!
Đăng nhận xét