2 thg 2, 2009
Vô thường
Đã hứa trong dạ chiều nay
Có về thì cũng đong đầy giếng khơi
Đầu làng lũ trẻ rong chơi
Trăng ngồi vãn cảnh, người người đi qua
Đã gieo tình với mưa sa
Dù cho nặng hạt biết là còn thương
Bàn chân rũ bụi dặm trường
Ngoảnh đi lòng những vấn vương một chiều
Thế mà rằng chớ liêu xiêu
Mặc cho con xít chiều chiều qua sông
Thương thay con sáo sổ lồng
Lồng con phòng hẹp tang bồng mình ta.
Em về đi, mặc mưa sa
Giận chi duyên nợ đường xa đừng buồn
Gieo bao hạt bụi vô thường
Hạt trong đáy giếng, hạt vương lên trời
Dẫu trăm năm trọn kiếp người
Cũng không gánh nổi phận người đa mang./.
MK
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét