Thơ vui
Chàng ơi duyên nợ chẳng nên
Hận đời đổ tại vợ mình oan gia
Chồng gì mà Khăn ướt khăn ráo vu qui
Đã hắt hủi vợ bỏ đi đằng nào
Than ôi cho thấu trời cao
Lỡ mà có dại chẳng theo cho rồi
Lấy chồng mà tưởng mồ côi
Từ khi xe pháo bỏ rơi giữa đàng
Mong cho thiếu nữ trong làng
Đừng yêu nhầm phải anh chàng sở khanh
Toàn yêu bàn phím - computer
Mỗi khi virut đổ thừa cơm canh
Tại vợ vụng dại, hiền lành
Tha hồ bắt nạt - vợ đành bó tay./.
MK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét