Xình xịch, xình xịch...
Tiếng còi tàu đưa
tôi về tuổi thơ
Lối vào công viên
sáng nay êm ả
Sỏi dưới chân lạo xạo,
cựa mình rộn rã
Đậu vào vai tôi chiếc
lá cuối thu
Tôi đi tìm hình bóng
ngư ông
bên hồ nước xanh trong
Tôi đi tìm hình bóng
chàng thợ săn
giương cung chờ lẫy nỏ
Tìm cậu bé mục đồng
cưỡi trâu nghiêng
vành nón lá
Họ cứ trườn mình
với sương, với gió
với ngày, với đêm
với những cái tên đi vào
huyền thoại ...
Ngư ông câu cá mà cá
không cắn câu
Chàng đi săn giương
cung mà không lẫy nỏ
Cậu bé mục đồng cưỡi
trâu...
những anh hùng
không gây sóng
gió
Nhưng là biểu tượng
của nét đẹp ngàn năm .
Hà Nội hồn nhiên tháng tám trăng rằm
Bưởi Diễn rám vàng
chờ lên mâm cỗ
Cánh diều tuổi thơ về
no bụng gió
Tung bay trên bầu trời
mênh mông
Ơi tuổi thơ ! – Hà Nội
những tháng năm
Dù gian khó vẫn hồn
nhiên trong trẻo
Tiếng còi tàu vang
vang đi muôn nẻo
Vẫn rộn ràng thổn thức
trước cửa ngõ ngàn năm.
4/8 /2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét