Hà Nội ơi, những đường
phố quen
Đưa em trở về ngõ nhỏ
Đường Khâm Thiên chật
hẹp như nêm
Mỗi chiều tàu về
ngang dốc phố.
Ngõ Thổ Quan xưa em
về cuối phố
Mẹ gánh gồng chạy chợ
đầu ô
Giờ còn không hai đầu
nỗi nhớ
Tháng này về thắp
nén nhang thơm.
Ô Chợ Dừa một chiều
cuối đông
Em ngồi bên thúng mẹ
nghiêng vai gánh
Tất tả đi về sau buổi
chợ tan
Ngày ấy em thơ chưa
dứt sữa.
Mười hai ngày đêm
Khâm Thiên đổ lửa
Đống gạch than mẹ mới
đóng chiều hôm
Để dành cho con có
thêm phòng ở
Mẹ lo sau này mỗi đứa
một lớn khôn.
Những ước mơ của mẹ
dở dang
Giặc rải thảm B52
san bằng nhà cửa
Lấy tấm lưng trần
che chở cho con
Mẹ ra đi khi em đang
say ngủ.
Ba mươi hai năm rồi
mẹ ngồi bực cửa
Theo bước chân con từng
bước trưởng thành
Bia kỷ niệm hàng năm
chất đầy hoa cỏ
Hình hài mẹ sừng sững
như tiếng vọng ngàn năm.
BV Bạch Mai - Hà Nội, 12-2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét