Thuở hồn nhiên yêu
thiếu nữ tóc dài
Nên ngơ ngẩn chiều Hồ
Tây gợn sóng
Gió quyện vào tóc bồng
bềnh hoa nắng
Nắng nhuộm hồng đôi
má thắm ngây thơ
Nhớ một chiều Hồ Tây
lạc vào mơ
Nhuộm tóc em thành
ráng đỏ
Chân bước đi xa, tấm
lòng rộng mở
Giấu Hà Nội vào tóc
xoã mênh mông
Khi xa rồi mới thấy
xót xa lòng
Thời tuổi trẻ chẳng
làm sao níu giữ
Mái tóc ra đi mang
theo màu nhớ
Màu thương, màu lam
lũ bụi trần.
Đời bươn chải cất giấu
bóng giai nhân
Tóc ngắn bây giờ lạ
lẫm nhiều hơn thế
Mốt thời trang mỗi
thời theo một lẽ
Lọn tóc năm xưa vẫn
tròn vẹn lời thề...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét