Anh lại chạm vào nỗi
nhớ của em
Khi Hà Nội lặng im
trong sương sớm
Mùa đông nào cũng xốn
xang rét đậm
Khi nén nhang gục xuống
dưới chân người...(*)
Hà Nội của em da diết
một thời
Vành khăn tang phủ
lên từng góc phố
Khâm thiên ngổn ngang,
nát tan Ngõ Chợ
Tiếng khóc bật lên
nghẹn tắc trẻ sơ sinh
Hà Nội mùa đông cái
rét châm kim
Len lỏi tận cùng một
niềm day dứt
Bệnh viện Bạch Mai từng
ô cửa thức
Trao gửi gì trong
cơn gió mùa đông
Lư hương trầm mẹ
đang dõi trông
Những đứa con mang
hình hài của mẹ
Ba sáu năm ra đi lặng
lẽ
Con lặng nhìn về
phương ấy,
thầm
mong...
----------
(*) Kỷ niệm ngày Bạch
Mai bị ném bom 12/1972
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét