Những niềm
vui của anh đã trốn đi đâu
Tìm hoài
không gặp
Chiều rét mướt
trên vòm cây nến thắp
Chút nắng
vàng nhỏ nhoi cũng héo hắt dần
Anh ngồi chờ
tiếng cười của một người thân
Nhưng không
thấy đến
Khi anh đi
trên đường dài khấp khểnh
Niềm vui cũng
bỏ anh
Cây trong vườn
vẫn trổ nụ hoa xanh
Hoa trong em
còn tuyệt vời nhan sắc
Sao niềm vui
lại hoài nghi dè dặt
Không đến
cùng anh với những buổi chiều?
Thành phố Hà
Nội trong ký ưc màu rêu
Sao không gọi
tên anh cho đỡ nhớ?
Niềm vui như
hơi thở
Đã bỏ anh đi
Em tóc đen
vóc hạc chẳng quay về
Phố đông người
nhưng anh còn lạc lòng
Niềm vui như
con sóng
Cuốn anh ra
khơi lạc lối quê nhà…
2003
Tặng anh Dế Mèn thuở ấy
- NgoNhanHau
mong
em nguoi ngoai
tặng Nhan Hau
Mũi tên
phóng vào những con chim trí tưởng tưởng nhưng trượt đích, tôi bỏ ngôi nhà đi
lang thang
Cơn bão
rớt vào khúc eo tổ quốc, mái nhà khu vườn của tôi hoang tàn hơn những điều tôi
tưởng, chúng cất cánh cùng con báo bay đi mang theo bóng hình em
Em mất
tích trong bạt ngàn cây đó. Tôi trở lại nơi có cơn mắt bão để soi rồi vào tận
ngóc ngách đổ vỡ khu vườn và tôi mang con mắt ấy để tìm lại sắc đẹp của em
trong ngổn ngang gạch đá
Không,
có thể nào có thể xanh hơn bầu trởi và mắt em ngày ấy. Tôi tìm em suốt những
dòng sông chảy. Hoa ho2ntg nở nhức một rừng gai.
Em em đi rồi chiếc bình hoa trông nhợt nhạt
sắc mai vàng đôi cánh mỏng phù du
Em đi rồi chiếc bình hoa tưởng vọng... đêm đêm
ta cắm những kỉ niệm buồn.
sap toi
ngay 4-4 roi, sinh nhat buon em biet khong !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét