Giữa bốn bề gió lặng trời yên
Miền độc thoại chỉ còn ta với nắng
Gay gắt miền hoang từng hồi lẳng lặng
Chốn đông người sao chỉ thấy mình em
Nắng quét làn da rám mật khát thèm
Bỏ sau lưng thời gian bụi bặm
Mảng màu đã chuyển dần cô quạnh
Vơi hoàng hôn, về ngủ lưng chừng.M. 17/11/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét