Gió hỡi, lưng trời rộng tóc mây vờn gió
Dẫu bao lần lời ngỏ thinh không
Gió cứ đến rồi đi thầm lặng
Tóc thôi bay, gió có mủi lòng
Biển hỡi, sóng đi rồi chỉ còn cát trắng
Thấm vào lòng mặn chát bên đồi
Cát phận mỏng mà đồi cao ngất ngưởng
Biển tiếc mình vò võ đơn côi
Em chẳng thích anh là gió nữa
Và cũng mong chẳng phải biển xanh
Nếu có thể anh là dây cột
Bím tóc dài ngày tháng cùng anh.
Ơi tóc dài mà chi người hỡi
Để tơ vương “trộm nhớ trộm thương”
Chiều Mũi Né – Né sao lại gặp
Lọn tóc mơ hồ trói buộc “thu sương”.
Tặng anh Trần Dzạ Lữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét